Chương 89: Ngoại truyện 1
Đi ra khỏi thang máy, Cảnh Tự ôm lấy cô vợ nhỏ nũng nịu của mình, đẩy cô vào một bên hành lang, cúi đầu ôm lấy cô.
Giờ phút này, giấy kết hôn màu đỏ tươi yên tĩnh nằm trong túi xách, người con gái đã hoàn toàn thuộc về anh.
Cô gái nhỏ mơ hồ, quàng cổ anh, ngửa đầu, mặc cho anh làm bất cứ điều gì.
Cảnh Tự đỡ sau gáy cô, nhấm nháp môi dưới của cô, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ʍút̼, sau đó đảo lưỡi. Qua một trận thô bạo là sự dịu dàng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Gương mặt Lục Chúc Chúc ửng đỏ, hơi thở rối loạn.
Anh cho cô thời gian để nghỉ, cằm cô đáp trên vai anh, điều chỉnh hô hấp. Lần thứ hai lại xâm nhập vào đầu lưỡi cô, quấn quanh đan chéo lấy nhau, trong hành lang vang ra tiếng hơi thở nhỏ.
Lục Chúc Chúc mở mắt ra, có thế thấy ánh sáng u ám trong đôi mắt anh.
Cô biết, chuyện gì đến cũng phải đến.
Cô vùi mặt vào cổ anh. Mà Cảnh Tự ôm lấy cô gái nhỏ, đi tới cửa, ngón tay bấm loạn xạ mật khẩu mở cửa.
Sau khi nhấn sai 2 lần, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Vào cửa rồi hai người trợn tròn mắt.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lục Hoài Nhu, Lục Tuỳ Ý, Đường Thiển, thậm chí là Mì Ăn Liền nhỏ đều đang ngồi trên sô pha phòng khách, cũng há hốc mồm nhìn hai người.
Lục Chúc Chúc: …
Trong lúc nhất thời, bầu không khí xấu hổ cùng cực.
Lục Tuỳ Ý mở miệng đánh vỡ cục diện trầm mặc bế tắc, cười nói: “Lục Chúc Chúc con đó, vừa mới kết hôn mà đã bắt nạt Cảnh Tự, còn bắt nó ôm con về nhà nữa, thật là… còn không mau bước xuống.”
Lục Chúc Chúc nhanh tay lẹ chân nhảy xuống, hoảng sợ hỏi: “Ông nội, ba mẹ, sao mọi người tới đây?”
Lục Phương Tiện che đôi mắt nói: “Cả nhà đến đây để trang trí lại nhà cho chị á, có tiện không ạ!”
“Tiện, phải tiện chứ, sao lại không tiện. Thằng nhóc này đừng nói bậy, khụ khụ.”
Lục Chúc Chúc phát hiện trong nhà có treo những bức tranh màu đỏ, hai chữ Hỉ đỏ rực, trên giường cũng bày chăn bông màu đỏ, vô cùng có không khí tân hôn.
“Đừng nói nữa, sao mọi người đến mà không nói một tiếng.”
“Không phải như con đã nói hả.” Đường Thiển đứng dậy nói: “Buổi sáng lúc con ra khỏi nhà đã dặn rồi, tối hải ăn cơm cùng gia đình.”
“Ách.”
Đúng rồi, cô quên mất.
Lục Hoài Nhu ngồi trên sô pha dành cho 1 người, bình tĩnh uống trà, nói: “Lấy giầy tờ kết hôn chưa?”
Cảnh Tự lấy hai tờ giấy đăng kí kết hôn ra từ trong túi, đưa cho Lục Hoài Nhu,
Lục Hoài Nhu mở ra, nhìn kỹ ảnh chụp, đáy mắt là sự dịu dàng.
Ông không nói gì thêm, khép lại ảnh chụp, còn trả lại cho Cảnh Tự: “Giữ kỹ.”
“Ông nội yên tâm.”
Cảnh Tự cất tờ giấy kết hôn vào két sắt trong phòng ngủ, đi ra nói: “Ông nội, cô chú, con nấu cơm cho mọi người ăn.”
Lục Tuỳ Ý cười nói: “Kêu ông nội ngọt miệng quá ha, còn kêu cô chú sao khách khí thế.”
Lục Chúc Chúc kéo tay Cảnh Tự: “Anh còn không mau sửa lại.”
Cảnh Tự hơi ngượng ngùng, gương mặt cũng đỏ: “Ba mẹ.”
Đường Thiển cùng Lục Tuỳ Ý lấy bao lì xì mà hai người đã chuẩn bị, đưa cho Cảnh Tự, trịnh trọng nói: “Sau này hai đứa nhất định phải hạnh phúc. Lục Chúc Chúc, con không được bắt nạt Cảnh Tự.”
Lục Chúc Chúc bảo đảm: “Sẽ không ạ!”
Cảnh Tự cũng nói: “Ba mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Lục Chúc Chúc.”
Lục Tuỳ Ý mua đồ ăn rồi bận rộn voà phòng bếp nấu cơm.
Cảnh Tự cũng nhanh chóng đến hỗ trợ, xén ống tay áo rửa rau cắt thịt, động tác rất quen thuộc.
“Được rồi, tiểu Tự, để đó.” Đường Thiển xén tay áo đi tới, nói: “Đôi tay này của con chỉ để kiếm cơm thôi chứ không phải là nấu cơm, phải bảo vệ kĩ, để mẹ làm.”
“Không cần đâu mẹ.”
“Để nó làm.” Lục Hoài Nhu nói: “Nhà của chúng ta đều là đàn ông nấu cơm, nếu nó không làm thì chẳng lẽ con gái con hầu hạ?”
Đường Thiển và Lục Tuỳ Ý đương nhiên thương con rể, nhưng xem thái độ này của Lục Hoài Nhu thì chỉ sợ không vừa lòng.
Thật ra cũng không phải là vì nahwms vào Cảnh Tự, cho dù là ai làm con rể nhà này thì cũng không khỏi bị Lục Hoài Nhu bắt bẻ, dù sao Lục Chúc Chúc cũng là bảo bối của ông mà.
Cảnh Tự cùng Lục Tuỳ Ý nấu một bàn đầy đồ ăn, vô cùng thơm phức.
Đường Thiển mẹ vợ xem con rể, cái nhìn càng thích, liên tục khen ngợi: “Con rể nhà ta không những làm ăn tốt mà tay nghề nấu ăn cũng không chê vào đâu được.”
Lục Hoài Nhu gắp một đũa sườn xào chua ngọt, nếm nếm rồi nói: Cũng tạm.”
“Ba, con thấy ngon mà!” Lục Tuỳ Ý chuyên gia phá đám, nói hoa hoè: “Con thấy tay nghề của con rể như là đầu bếp khách sạn luôn rồi.”
Đường Thiển: “Khách sạn 5 sao.”
Lục Tuỳ Ý: “Đúng đúng, cho nên Chúc Chúc gả cho tiểu Tự chắc chắn sẽ không lo đói bụng.”
Chồng tung vợ hứng, đều sắp nâng Cảnh Tự lên trời luôn rồi.
Lục Hoài Nhu trợn trắng mắt, gắp một đũa thịt cho Lục Chúc Chúc, không thèm đáp.
Lần này cả nhà đến đây, thứ nhất là vì trang trang cửa, thứ hai là để bàn bạc hôn lễ.
Về hôn lễ thì rất quan trọng.
Dù sao cũng vì chuyện của Cảnh Triết mà Lục Hoài Nhu gây chuyện với ba mẹ Cảnh căng như vậy, đến lúc đó chắc chắn là sẽ không mời được; nhưng nếu không mời thì khách khứa nghĩ thế nào, cánh báo chí bất lương sẽ làm cho Lục Chúc Chúc khó chịu.
Mặt khác đều rất khó làm.
Lục Tuỳ Ý nói: “Ý của ông nội là bây giờ người trẻ tuổi kết hôn đều không cần mời khách chi cho chật nhà, mời cả đống người đến chi bằng cả nhà chúng ta đi du lịch một chuyến, đến bờ biển làm một hôn lễ lãng mạn nhân tiện chụp ảnh cưới luôn, hai đứa thấy sao”
Cảnh Tự: “Con nghe theo Chúc Chúc.”
Lục Chúc Chúc nói: “Con thấy cũng được ạ, con với anh Cảnh Tự đi tuần trăng mật luôn.”
Vốn cô cũng không muốn cho mọi người biết, đến lúc đó đám báo chí đến thì phiền ch.ết đi được.
Cho nên không bằng cả nhà đi du lịch, thuận tiện làm hôn lễ luôn, một công đôi chuyện.
Dù sao cũng là hôn lễ của cô, không liên quan đến người khác, chỉ liên quan đến người nhà, nên hôn lễ cứ thế mà quyết định.
Đường Thiển làm mẹ cũng có không ít chuyện vợ chồng muốn nhắc nhở —
“Sau khi kết hôn rồi thì sẽ không giống như lúc mới yêu đâu, hai đứa phải học cách bao dung lần nhau, đừng vì việc nhỏ mà không nhường nhịn, phải tranh thắng thua. Hai đứa ở với nhau thì không nên tính toán.”
“Đúng vậy, tính tình của Chúc Chúc nhà ta không tốt lắm, ở nhà là tuỳ hứng à, Cảnh Tự phải bao dung nhé.”
Cảnh Tự liên tục gật đầu: “Vâng, ba.”
Lục Hoài Nhu nghe lại không hài lòng: “Tính tình của Lục Chúc Chúc không tốt hả, ông đây thấy rất tốt.”
Lục Tuỳ Ý cười nói: “Ba, cục cưng của ba mà không tốt à.”
Đường Thiển đẩy ông, sau đó giáo dục Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, làm vợ không giống như là lúc con làm con gái của ba mẹ ở nhà đâu, con biết không. Con phải hiểu chuyện, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà giận dỗi, phải sống một cuộc sống mà ngày nào cũng hạnh phúc, con biết không.”
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không cãi nhau với anh ấy đâu ạ.”
Cảnh Tự xoa đàu Lục Chúc Chúc: “Sau này tất cả chuyện trong nhà con đều sẽ là ‘Chúc Chúc nói đúng’.”
“Anh nói đúng!”
*
Một mình Lục Hoài Nhu đến ban công, gió thổi mát mẻ, tránh cảnh gia đình hạnh phúc.
Ông biết hôm nay là hạnh hạnh phúc, không nên biểu hiện u sầu như thế.
Nhìn thấy Lục Chúc Chúc vui thì ông cũng vui.
Nhưng đối với Cảnh Tự vẫn còn một chút đối địch.
Có lẽ là vì không quen, cô bé mà ông cưng chiều từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại trở thành cô dâu của người khác.
Cái loại thoáng mất mát này người khác không thể cảm nhận được.
Chẳng bao lâu sau, Lục Chúc Chúc cũng đến ban công, dựa bên người Lục Hoài Nhu, cùng ông nhìn đèn đường thành phố.
“Ông nội, chờ những ngày bận rộn này trôi qua, con và anh Cảnh Tự sẽ dọn về nhà.”
“Không cần.” Lục Hoài Nhu lúng túng từ chối: “Ông thích yên lặng.”
Cô kéo tay ông, làm nũng: “Chúc Chúc vẫn ở nhà, tại ở bên ông nội quen rồi, Ông nội, cho con về nha.”
“Chờ hôn lễ xong xuôi rồi lại nói.”
“Ông nội, ông cột tóc cho con đi.” Lục Chúc Chúc đưa dây thun cho ông: “Ông nội buột tóc đẹp nhất.”
Lục Hoài Nhu nhận lấy cái lược, chải mái tóc dài của Lục Chúc Chúc.
Tóc cô từ bé đến lớn đều được ông cột cho, từ lúc nhỏ cột hai sừng, cho đến lúc buột tóc đuôi ngựa thời thanh xuân.
Mà giờ phút này, Lục Hoài Nhu ngậm lấy dây thun, cột cho cô một búi tóc ngay ngắn ở sau đầu.
Nhìn cô gái dịu dàng mà đoan trang trong gương, trong lòng ông có cảm xúc tiếc thương.
Gả con cháu đi là chuyện vui, nhưng cảm xúc không thể hoàn toàn vui sướng như thế được, giống như lúc gả Lục Tuyết Lăng, cũng rất khó chịu.
“Chúc Chúc, sau này Cảnh Tự có bắt nạt con thì phải nói cho ông nội. Ông nội sẽ mãi mãi chống lưng cho con.”
“Dạ!”
Lúc ba mẹ chuẩn bị rời đi, Lục Hoài Nhu nắm tay Lục Chúc Chúc đến phòng khách.
Cảnh Tự nhìn búi tóc trên đầu vợ mình, con ngươi bỗng loé sáng.
Lục Hoài Nhu nắm tay cô đến trước mặt anh, trịnh trọng đặt vào tay Cảnh Tự, nói: “Nó là bảo bối của ông.”
Cảnh Tự biết, mấy chữ này nặng nề biết bao nhiêu.
Lục Hoài Nhu đã yêu thương cô biết bao nhiêu, lúc giao cô cho anh không biết đau đớn đến cỡ nào.
“Ông nội yên tâm.” Anh nắm chặt tay Lục Chúc Chúc: “Con chắc chắn sẽ đối xử tốt với em ấy.”
Suốt đời này.
…
Sau khi cả nhà rời đi, Lục Chúc Chúc đi tắm rửa.
Hơi nước mập mờ, Lục Chúc Chúc đứng trước gương tự đánh giá chính mình.
Cô mặc váy ngủ gợi cảm mà Tưởng Thanh Lâm đưa cho.
Tưởng Thanh Lâm không hề đứng đắn này, váy ngủ cũng lựa chọn kỹ càng, dặn dò Lục Chúc Chúc là phải mặc lúc đêm tân hôn.
Lục Chúc Chúc không muốn phụ lòng cô bạn thân nên mặc nó, nhưng cái váy này thật là…
Cô không dám nhìn xuống dưới, tim đập thình thịch, gương mặt cũng ửng đỏ theo.
Bên ngoài váy ngủ cô mặc thêm một áo choàng mỏng nhỏ, xong đi ra.
Cảnh Tự đang trải giường, khăn trải giường và chăn lông vũ màu đỏ rực rỡ, thêu hình rồng và phượng hoàng bằng vàng.
Anh hỏi bâng quơ: “Em thích ngủ bên trái hay bên phải?”
Lục Chúc Chúc ngồi bên người anh, hồi hộp nói: “Em thích ngủ ở giữa.”
Cánh tay Cảnh Tự hơi ngừng lại.
Anh đã thấy phong cảnh sau chiếc áo ngủ của cô.
“Ngủ ở giữa là muốn đuổi ông xã xuống dưới ngủ à?” Anh dùng cánh mũi nhẹ nhàng cọ lên mặt cô.
“Anh ngủ đâu cũng được.”
Lục Chúc Chúc nói rồi thẹn thùng chui vào ổ chăn.
Cảnh Tự nhìn một đoạn chân trắng nõn cùng mắt cá chân của cô gái nhỏ lộ ra, anh nắm lấy, lôi nhẹ ra ngoài.
Ngay sau đó, Lục Chúc Chúc nghe thấy tiếng lạch cạch cởi dây thắt lưng.