Chương 10: Oai hùng dũng mãnh, khí phách hiên ngang

Trải qua một tuần lễ nước sôi lửa bỏng với mấy chiêu thức huấn luyện như địa ngục của Nghiêu Diệp, hiệu quả cũng đã bộc lộ ít nhiều.


Bây giờ chạy 800m đối với tôi mà nói cũng như ăn cơm bữa, lên cầu thang đã không còn thở hổn hển, thậm chí còn dũng mãnh vạm vỡ tới mức một mình xách 4 ấm nước nóng liền, so với cuộc đời tối tăm trước đó, quả thực là một bước tiến rõ rệt về thể lực. Nếu không phải hiện tại đang là mùa đông, mọi người ăn mặc cồng cềnh như gấu, có khi tôi còn khoe được cả cơ bắp cuồn cuộn sau khi qua huấn luyện cũng nên. Có điều tôi cũng không thể nào hiểu nổi, hai người cùng nhau khổ luyện thế mà tại sao Nghiêu Diệp vẫn như trước, dung nhan tuyệt thế khuynh thành còn có phần nổi bật hơn, còn tôi, cớ vì sao mà cứ như ăn phải rau chân vịt của thủy thủ Popeye vậy chứ?Cuộc đời thật là bạc bẽo mà, thắng bại bất phân.


Hồ Điệp Phi nói, đầu năm nay đang lưu hành một trào lưu nam đẹp hơn nữ, nữ khỏe hơn nam, tôi thấy có vẻ con bé này cũng là đang an ủi tôi.


Rất nhanh, ngày đại hội thể thao đã đến, sân điền kinh tụ tập vô số ngôi sao sáng giá ngang tài ngang sức của giới thể thao tương lai, nói ví dụ như là... tôi. Ở khu vực chuẩn bị tôi quan sát một lát, Nghiêu Diệp còn chưa tới, cái người có thói quen được mọi người vây quanh như anh ta thì đều luôn thích là người xinh đẹp cuối cùng ra sân, không có gì đáng ngại. Tôi tự giẫm giẫm chân cho nóng người trước, thuận tiện quan sát tình hình đối thủ, trước đó tôi cũng có tìm hiểu qua rồi, nghe nói các học sinh lần này tham gia quyết tâm rất cao, nguyên nhân chính là phần thưởng phong phú của nhà tài trợ, chỉ cần có giải thì đều được cup, điều này đã thành công dấy lên khí thế cạnh tranh hừng hực máu lửa của những nô lệ đồng tiền như tôi đây.


Dù sao đại hội thể dục thể thao lần này tôi chẳng những đi sớm về khuya, mò mẫm lăn lộn trong chương trình huấn luyện đặc biệt một tuần liền, còn đặt mông vào vòng nợ nần, nhịn ăn một cái bánh bao đem đổi lấy một bình nước, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa đẹp đẽ của tiết kiệm, cho nên, thế nào cũng phải đoạt giải a!Khi đó, chẳng những có được giải thưởng lớn, cơ hội thực tập Nghiêu thị ánh vàng rực rỡ sáng ngời cũng đã nằm trong túi của tôi rồi!


Tôi dùng ánh mắt sắc bén loại tia Rơn-ghen quan sát một vòng, tham gia Marathon thầy trò tiếp sức lần này, các tuyển thủ so tài cơ bản đều là người trẻ, nam nữ tỷ lệ cũng rất cân đối, nghe nói tất cả đều ghép một nam một nữ lại thành một đội. Nghĩ cũng đúng, xã hội hiện nay để ý nhất là cái gì? Là nam nữ bình đẳng!


available on google playdownload on app store


Tôi vốn còn muốn xâm nhập thăm dò chỉ số thực lực chiến đấu của mọi người kỹ càng một chút, loáng thoáng nhìn thấy Nghiêu Diệp đại thần đã đến.


Anh ta hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao xám tro sáng màu, đặc biệt toát lên vẻ trai tráng hoàn mỹ, tôi cũng thấy luôn n sinh vật giới nữ đang liên tục phát ra sóng điện yêu mê về phía đó. Đáng tiếc là, Nghiêu Diệp luôn bày ra bộ dạng lạnh như băng, giống như mọi người đều thiếu nợ hắn mấy trăm vạn không bằng, ẩn giấu tấm bảng treo lên, viết—— người lạ chớ tới gần. Dựa vào bề ngoài, xem ra Nghiêu Diệp hết sức phù hợp với hình tượng nam chính lạnh lùng trong các tiểu thuyết ngôn tình đang hết sức thịnh hành gần đây, nhưng thực tế anh ta vừa phúc hắc lại vừa yêu nghiệt, giống như tuyển thủ nam Trúc Đại Mãn, tập hợp các điểm mạnh mẽ trên người, quả thực chính là sát thủ phái nữ vô cùng nguy hiểm.


Anh ta đi tới vỗ vỗ vai tôi, híp mắt lộ ra miệng đầy răng trắng, âm trầm nói: "Em nhìn đông nhìn tây làm cái gì vậy hả? Mắt thì nhỏ còn liếc qua liếc tại như tên trộm ấy, khó coi ch.ết mất. "


Lời này vừa thoát ra, tôi đã đem luôn chút xinh đẹp mỹ miều ít ỏi của hắn lau sạch sẽ. Tôi giương mắt, dùng lời chính nghĩa để biện bạch: "Thầy Nghiêu, về mặt văn học có một từ đặc biệt để hình dung đôi mắt em, ‘ tên trộm ’ tuyệt đối không phải là văn viết. "


Lông mày Nghiêu Diệp xếch lên, nhìn tôi nói: "A? Là từ gì?"


Tôi hít sâu một hơi: "Đó chính là...... Trong veo như nước. " Không nhìn vẻ mặt co giật của hắn, tôi tiếp tục nghiêm túc chăm chú mà báo cáo: "Em mới vừa cẩn thận quan sát xong, đối thủ của chúng ta nhìn qua có vẻ rất mạnh. Nhất là bên kia người mặc đồ đỏ đó, không ai không biết, cô ấy được xưng là ‘ vạn mét không ngã ’ của trường của chúng ta, nữ siêu nhân điền kinh. Thầy, thầy phải cố gắng chạy, ngàn vạn lần đừng dể thua thế hệ sau nha. " Tôi chỉ vào cô gái đứng phía đối diện lải nhải nói, nói xong còn không biết sống ch.ết gật gật đầu tự tán thành câu nói của mình.


Lúc đầu sắc mặt Nghiêu Diệp thối y như nuốt SHI, khí lạnh bắt đầu nổi lên. Sau đó không biết thế nào anh ta lại cười rất ôn hòa, bình tĩnh nói: "Không ngờ em lại thiếu sót nghiêm trọng trong môn ngôn ngữ văn học đến thế, ngay cả chủ vị tân ngữ cũng làm cho hỗn loạn...... Nhưng mà không sao, thầy có thể tiến hành giáo dục lại đối với em, dù sao cũng còn nhiều thời gian mà, em nói có đúng không?"


Nụ cười đặc biệt kia của hắn làm cho tôi lòng kinh thịt nhảy, "Còn nhiều thời gian" bốn chữ này gõ vào đáy lòng tôi lại mang hàm ý khác, một trận kỉ nguyên băng hà cuồn cuộn kéo qua. Tôi vội vàng nói sang chuyện khác: "Thầy, hay là chúng ta vạch ra vài chiến thuật để thắng đi?"


Nghiêu Diệp nhìn bốn phía xung quanh một lát, biểu hiện nhẹ nhàng như gió thoảng qua: "Cái đó không cần thiết, chỉ cần em chạy tốt là được rồi. " Nói trắng ra là, anh ta không coi ai ra gì, nhìn xem, đây chính là sự kiêu ngạo của người tư bản.


Trọng tài như thường lệ giới thiệu sơ qua lịch trình thi đấu và chặng đường chạy đua Marathon, cũng không quá phức tạp, lấy cửa chính phía đông của trường làm điểm xuất phát và cũng là điểm kết thúc. Trong đội thầy trò, một người chạy một vòng quanh trường, còn người kia đứng ở cửa phía đông chờ bắt được gậy lại chạy thêm vòng nữa, đội nào tới trước băng qua điểm kết thúc là đội chiến thắng.


Không thể không nói, thật ra thì cuộc thi đấu này rất nhàm chán, nhưng mà với người không phát triển thần kinh vận động như tôi mà nói đều không có ý nghĩa gì.


Vào trường học bốn năm rồi, lớp trưởng đại nhân đã từng động viên tôi vô số lần ‘nên vì lớp học làm vẻ vang’ nhưng đều kết thúc thất bại. Lần này nghe nói tôi phá lệ muốn tham gia Marathon, cậu ta hưng phấn giống như trúng máu gà, kích động trực tiếp lên tiếng vì tôi tổ chức một đội cổ động viên cổ vũ, thiếu chút nữa tôi đã cảm động đến rơi lệ. Nhưng khi tôi thấy được cửa phía đông, đám người luôn miệng nói cổ động đó đã chọn một vị trí bắt mắt nhất tung hô khẩu hiệu, suýt nữa làm tôi cắn lưỡi mà tự sát.


Tại đó, một cái băng rôn cực kỳ hoành tráng đập ngay vào tầm mắt người xem, phía trên là dòng chữ thư pháp màu đỏ dễ nhìn,viết —— nhiệt liệt chúc mừng Ngu ngốc rốt cuộc đã đi ra khỏi phòng ngủ, chạy tới cửa đông, bước về phía tương lai, cố lên! Cố lên! Cố lên!


Hai bên trái phải cũng treo mấy biểu ngữ giống như Tả Hữu Hộ Pháp, có vẻ tôi đã đánh giá chỉ số thông minh của bạn lớp trưởng và cái tên Lưu Thập Bát xấu xa cực điểm kia quá cao rồi, hôm nay rốt cuộc bọn họ cũng cho tôi thấy trường Cao Đẳng giáo dục một đám ngu ngốc đáng sợ như thế nào.


Ở cửa đông tôi vung tay vung chân chờ trận đấu bắt đầu, các tuyển thủ không hẹn mà cùng đối thủ xôn xao bàn luận.


Đứng bên cạnh tôi một cô gái áo xanh vừa liếc nhìn cái băng rôn kia, cười đến độ mặt rút gân, vừa kéo kéo áo của tôi làm quen, nhỏ giọng hỏi: "Bạn à, bạn có biết Ngu ngốc đó là ai không? Tên thật là đặc biệt a!" Hiển nhiên, cái từ‘ đặc biệt ’ này cô ta dùng vô cùng hàm súc.


Tôi cứng mặt, vô cùng nghiêm túc nói: "Rất xin lỗi, tôi kiến thức nông cạn, không biết danh nhân lớn này. " Một người, nhất là một người kiên cường bất khuất phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể tự bác bỏ mình như vậy chứ? Tôi, Lâm Đại Đại không phải chỉ kém Lâm Đại Ngọc một chữ thôi sao? Làm sao lại từ một thế hệ nhân tài nhanh chóng giảm xuống thành một đời mai nữ như thế?


Cô gái áo xanh vẫn không khách khí nhếch miệng cười lớn, thấy mặt tôi nghiêm túc quá mức, cô dời mục tiêu sang người bên kia tiếp tục thao thao bất tuyệt, đề tài tiếp tục vây quanh dải lụa băng rôn vô cùng "xuất chúng" đang bày ra kia.
Tôi rơi lệ đầy mặt, mỗi giây như một năm trôi qua.


Trong thời điểm nhạy cảm đó, Nghiêu Diệp tới, hơn nữa còn mang theo nụ cười như gió mùa xuân, anh ta không cười còn được, cười một tiếng là khiến tôi liền tê dại cả da đầu.


Nghiêu Diệp đứng lại trước mặt tôi, trước mắt bao người, dịu dàng đủ để cho tất cả con gái ghen ghét, nhìn tôi nói: "Đại Đại, em quên cầm khăn rồi, đây!"


Một chiêu là mất mạng, mình anh ta cũng đủ đưa tôi lên trên đầu sóng ngọn gió, tiếp nhận ánh mắt lăng trì của bao người ái mộ. Tôi dám thề, kể từ khi tôi biết người này tới nay, chưa bao giờ anh ta dùng giọng Bắc Kinh chính gốc như thế để phát âm gọi tên của tôi! Người này lúc cao hứng thì như hoàng đế gọi tôi là "Bé ngốc", lúc mất hứng thì lạnh như băng hét một tiếng "Này", hoàn toàn không xem quyền gọi tên của tôi ra gì, ấy mà hôm nay cớ sao lại từ bi gọi tên tôi yêu thương như thế?


Hắn tuyệt đối là cố ý!


Tôi còn chưa nghĩ ra nên phản ứng thế nào, cô gái áo xanh đã "A" một tiếng thật to, dùng ánh mắt loại "Thì ra là chính là cô" để nhìn tôi, mới vừa rồi, tôi đã vĩ đại đem tự tôn của bản thân quẳng đi đến chín tầng mây, hận không thể lập tức mọc cánh thành biến thành Nano, hèn mọn biến mất ở một góc không người nào biết.


Tôi mở to mắt hung tợn nhìn chằm chằm Nghiêu Diệp, giống như là dùng hết lực mà giật lấy khăn tay, cắn răng nghiện lợi nói: "Cám ơn thầy Nghiêu ngàn dặm đưa khăn, quả nhiên là tình, sâu, nghĩa, nặng a!"


Hắn vờ không thấy, vẫn ôn hòa nói: "Không cần khách khí. " Liếc mắt nhìn hướng Thập Bát một cái, bọn họ càng dùng sức hướng vẫy tay, tôi làm bộ như không nhìn thấy, anh ta biết rõ lại còn vờ hỏi, "Bạn học của em? Tấm lòng thật là tốt, nhưng là có lỗi chính tả...... "


Tại sao lại nói với người khác? Sao chính mình không tới nói đi!


Tôi đáp lại yếu ớt bằng một nụ cười giả dối: "Không có biện pháp, gần đây trào lưu đi phục hưng cổ phong, cho nên tất cả mọi người theo phong trào đều viết thay chữ, khẩu hiệu của trường chúng ta cũng thế, chúng ta muốn ‘ học để dùng ’. "


Khóe miệng người nào đó khẽ nhếch lên, xinh đẹp đến "lạnh người" như cũ:‘ "Quả nhiên là vật họp theo loài...... " Anh ta dừng lại, liếc xéo qua tôi, nói, "Người phân theo nhóm, tầm thường. "


"Thầy, thầy không thể phủ nhận có những lúc tầm thường cũng là một loại nghệ thuật, theo đuổi bước chân nghệ thuật là không biên giới, phải hay không thầy?" Tôi học ngữ khí của ai đó hỏi ngược lại.


Khuôn mặt tuấn mỹ của Nghiêu Diệp bắt đầu méo mó, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Chạy cho tốt, đừng làm mất mặt của tôi!" Xị mặt rời đi.
Tôi khó lắm mới đánh trả được một lần, thắng rồi a.


Trước trận đấu mọi người thấp thỏm bất an lại bị mấy cái này nhạc đệm làm khuấy đảo không yên.
Súng báo hiệu nổ một tiếng, tôi vội ngừng suy nghĩ, đâm thẳng hướng phía trước mà chạy, tranh thủ kéo dài khoảng cách với phía sau.


Theo cấu tạo sinh lý mà nói, năng lực chạy nước rút của phái nam so với phái nữ mạnh hơn nhiều, cho nên, bình thường vòng thứ nhất đều là chị em phụ nữ, tức là cô giáo hoặc là nữ sinh dẫn đầu. Nhưng là triết học đẳng cấp cũng đã nói, có ‘ bình thường ’ sẽ có ‘ cá biệt ’, tự nhiên phát hiện có một đối thủ nam vô cùng kì lạ. Anh ta không chạy trước tôi, nhưng mà mỗi khi tôi nhẹ nhàng lướt qua, sau đó không lâu lại tăng tốc vượt lên cách tôi 2m, giống như đang đùa giỡn với tôi vậy.


Tôi nhìn chằm chằm làn da mịn màng trắng noãn của hắn, giận kinh người, vì phần thưởng, vì tiền đồ, vì tất cả mọi thứ, tôi dồn hết sức vùng lên cùng hắn so tài!
Bà này không tin nữ Kim Cương không đấu lại nam Tiểu Bạch!
Nhưng là, kém một chút, luôn là kém một chút.


Rốt cuộc, tôi nhịn không được hét to sau lưng " tiểu bạch kiểm " áo số 1: "Cậu đứng lại đó cho tôi! Khóa nào thế hả? Sao không hiểu được kính già yêu trẻ với khiêm tốn lễ nhượng thế hả?" Mới vừa rồi nhìn cậu ta, một gương mặt thanh xuân tuấn tú ngay cả đám mụn trứng cá cũng không có, chắc có thể sánh được với tuyệt sắc Nghiêu Diệp rồi đấy, chắc là mới vào trường thôi. (năm tư thì không ai tham gia đại hội thể dục thể thao cả)


Lương tâm cậu ta rốt cuộc cũng bộc phát, bày ra cái mặt đùa giỡn ngó tôi rồi chạy lùi lại: "Bạn gọi mình?"


"Chẳng lẽ còn có người khác sao?" Đường đua đều có biển chỉ đường, cách mỗi khoảng cách nhất định sẽ có người phụ trách đứng ghi chép thứ tự tuyển thủ chạy qua, phòng ngừa có người gian lận, dọc đường cũng có thưa thớt mấy người đứng xem nữa. Tôi bày ra bộ mặt dữ tợn căm tức nhìn cậu ta, "Chị đây năm cuối muốn đoạt giải để làm phong phú bộ sơ yếu lý lịch dễ kiếm việc làm sống tạm, em đừng như đá cản đường như thế, tuổi trẻ còn sợ không có ngày nổi danh ư?" Ở cùng Nghiêu Diệp quá lâu, gần mực thì đen, tôi bây giờ uy hϊế͙p͙ người cũng không cần viết nháp, nói vừa quang minh chính đại lại trôi chảy đến kinh người!


Số 1 " tiểu bạch kiểm " đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó hắng giọng cười lớn: "Nói không sai, chị quả nhiên rất thú vị a!"


Tôi tại sao nghe thấy mấy lời này kỳ quái thế nhỉ? Nhưng mà nhìn cậu ta cũng không có ý định phản đối, tôi hài lòng gật đầu nói: "Rất tốt, trẻ con thật là dễ dạy. " Sau đó không chút khách khí lướt qua, đã qua cửa phía bắc, cách điểm kết thúc không xa nữa rồi, giải thưởng lớn, tôi tới đây!


Đáng tiếc mộng đẹp luôn dễ dàng tan biến, tôi đắc ý chưa quá hai phút, số 1 lại đuổi theo.


Cũng chạy lâu như nhau vậy tại sao mặt hắn không đỏ cũng không thở gấp, lại còn làm như thân quen lắm vươn móng vuốt cầm tay tôi: "Mặc dù tôi rất muốn nhường, nhưng là tôi sợ học trò của tôi sẽ khóc, vậy thì quá không xứng với tấm lòng người thầy rồi. " Không đợi tôi theo gió hỗn độn hoàn hồn, hắn lại tiếp tục nói, "Quên tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Trác Viễn Hàng, đang làm quản lý sinh viên đại học năm nhất. Cái này...... ‘ Chị gái ’ đa tạ nhé...... " Sau đó hắn nâng chân lên, tiêu sái đi xa, để lại tôi một hồi kinh sợ.


Mồ hôi đổ như thác, "tiểu bạch kiểm" tựa như con gái vậy mà lại là thầy Hơn nữa còn ở cùng một trường với tôi!!!






Truyện liên quan