Chương 51
Tống Dao lại bị hôn, lúc này Quý Thừa Xuyên cũng không chạm nhẹ rồi ngừng như mấy lần trước, mà trực tiếp công thành đoạt đất. (Các bạn nhỏ của Tống Dao không thể xem tùy tiện, tác giả không thể miêu tả tỉ mỉ quá trình hôn lưỡi)
Lần đầu tiên trong đời bị đè lên giường cưỡng hôn, cả người Tống Dao như mềm ra, đầu óc trống rỗng.
Cho đến khi Quý Thừa Xuyên cuối cùng cũng hôn thỏa thuê, đứng thẳng dậy, cô còn nằm thành hình chữ đại, dạng hai tay hai chân trên giường, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô hồn, thầm nghĩ: Thôi xong, không ngờ cũng có ngày hôm nay!
“Quý Thừa Xuyên!” Tống Dao ngồi dậy trên giường, bờ môi hơi sưng, vẻ mặt xấu hổ như quả cà chua chín mọng, “Anh làm như vậy là trái với thỏa thuận, tôi muốn kháng nghị!”
“Là chính em bảo anh động thủ đó thôi.” Anh hết sức vô sỉ nhún vai.
Thật quá quắc! Tống Dao đỏ mặt, thở hổn hển: “Tôi cho anh động thủ không phải có ý đó, anh biết rõ mà!”
“Còn ý tứ gì khác sao? Anh không biết.” Vậy mà anh lại quanh minh chính đại giả ngốc.
“Anh!” Tống Dao chỉ vào mặt Quý Thừa Xuyên, tức giận đến không thốt nên lời.
“Em ngửi thấy mùi gì không?” Anh bỗng đổi chủ đề.
“Mùi gì là mùi gì, anh đừng cắt ngang lời tôi, tôi cảnh cáo anh, từ nay về sau nếu dám làm hành động giống như vừa rồi, tôi… Thịt bò của tôi!!!” Tống Dao giật bắn người từ trên giường, thét chói tai lao vào phòng bếp.
Một nồi cà chua hầm cách thủy với thịt bò cuối cùng vẫn không thể cứu vãn, cháy khét.
Đây chính là thịt bò nạm 40 đồng nửa kg, 8 đồng nửa kg cà chua, làm sao lại cháy khét thế này? Tống Dao đau lòng không thôi, lại nhìn Quý Thừa Xuyên, chẳng những không lộ ra một chút dáng vẻ đau lòng, ngược lại còn nở nụ cười nhìn cô.
Thù mới thêm hận cũ đến cùng một lúc, Tống Dao đặt chảo lên bếp, bùng nổ: Ăn thịt gì chứ? Không cho ăn! Hôm nay cơm tối là cơm chiên trứng, nếu dám nói một chữ “không”, tôi chặt chém anh luôn, không thương lượng!
Cứ như thế, một bữa cơm tối thịnh soạn bởi vì hành vi vô sỉ của tổng giám đốc đại nhân mà hỏng mất, nhìn dĩa cơm chiên trứng đặt xuống trước mặt mình, người nào đó nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Cơm chiên trứng.” Tống Dao rất không khách khí trả lời.
“Trứng?” Quý Thừa Xuyên nhíu chặt đôi mày, bộ dáng cực kỳ ghét bỏ.
Tống Dao càng tức giận hơn: “Đúng, là trứng đó, anh có ý kiến gì?”
“Cái gì trứng?”
“Cái đó còn phải hỏi, đương nhiên là trứng gà!” Đối với hành động soi mói của tổng giám đốc đại nhân, Tống Dao rất khinh thường, trứng gà thì sao chứ, trứng gà thì không phải là trứng sao? Chẳng lẽ anh còn muốn ăn trứng ngỗng, trứng đà điểu, trứng cá sấu hả? Thật kén chọn!
Bên nay Tống Dao đang oán thầm, bên kia Quý Thừa Xuyên bày ra vẻ mặt ghét bỏ xoay mặt sang một bên: “Anh không đói.”
Mẹ nó! Tống Dao bị kích động, tuy phần cơm chiên trứng không có cách nào so được với nồi cà chua thịt bò, nhưng dù sao trong đó cũng có một phần tâm huyết khi cô đích thân xuống bếp. Suy xét đến thân phận, địa vị của Quý Thừa Xuyên, thậm chí cô còn cố tình cho vào hạt bắp và chân giò hun khói, dĩa cơm chiên trứng này có thể nói là vô cùng xa hoa, đưa vào nhà hàng Tây lần trước, không chừng còn có thể bán giá 188 đồng không hơn kém đó!
Tổng giám đốc đại nhân ngay cả cái này cũng chê, anh còn muốn thế nào? Chẳng lẽ lại muốn ăn bào ngư, vi cá, bao tử, mới vừa lòng ư? Nghĩ hay lắm!
Càng nghĩ càng bực, Tống Dao dứt khoát lấy chiếc đũa gõ lên bàn một cái, kiên quyết nói: “Không đói cũng phải ăn, không ăn thì về sau anh đừng đến đây ăn nữa!”
Tuy trước đây Tống Dao từng có thái độ ngang ngược nên tổng giám đốc đại nhân cũng có kinh nghiệm, nhưng tuyệt không giống với thái độ ngang ngạnh như giờ phút này, điều này dường như không tránh khỏi liên quan đến hành động cưỡng hôn của Quý Thừa Xuyên.
Dựa vào cái gì mà anh có thể không theo như thỏa thuận mà động tay động chân đối với chính mình, mà mình sao phải làm theo ý thích của anh chứ? Người nghèo cũng có lòng tự trọng cao đẹp mà! Đĩa cơm chiên trứng hôm nay, Quý Thừa Xuyên ăn thì ăn, không ăn cũng phải ăn!
Không muốn để cho nô lệ Tống Dao phất cờ khởi nghĩa, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ tổng giám đốc đại nhân trong cơn thịnh nộ mà đóng sầm cửa ra khỏi nhà, cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng mà, hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không giống như trong tưởng tượng của cô. Sau khi giằng co rất lâu, Quý Thừa Xuyên xanh mặt quay đầu, vậy mà cầm đũa lên.
Trong chớp mắt, Tống Dao theo bản năng tránh đi, rất sợ Quý Thừa Xuyên sẽ dùng đôi đũa trong tay mà phóng tới. Sự thật lại là, anh cầm lấy chiếc đũa, gấp một chút cơm chiên trứng, bỏ vào trong miệng.
Một miếng, hai miếng, ba miếng…
Vốn cục diện đang hết sức căng thẳng, bỗng Quý Thừa Xuyên thỏa hiệp làm cho không khí trở nên vô cùng trầm mặc. Tống Dao trơ mắt nhìn anh xúc từng miếng ăn hết dĩa cơm chiên trứng kia, toàn bộ quá trình gương mặt không chút thay đổi, nhìn không ra vẻ vui thích cũng như là vẻ ấm ức, chỉ còn âm thanh nhai nuốt tinh thế không lớn lắm nhưng trong bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách lại vô cùng rõ ràng.
Dù cái nhăn mày cũng được, bộ mặt vô cảm đó là có chuyện gì xảy ra? Mắt thấy đĩa cơm chiên trứng chỉnh tề dần dần cạn đáy, trong nội tâm Tống Dao bỗng không còn cảm giác.
Ban đầu tức giận, dần dần tỉnh táo, ngược lại nổi lên một chút đau lòng.
Có lẽ, Quý Thừa Xuyên thật sự không thích ăn cơm chiên trứng; có lẽ, anh ghét hạt bắp; có lẽ, một dĩa cơm trứng chiên tầm thường so với những sơn hào hải vị anh ăn trước kia, thật sự kém xa… Tựa như cuộc sống của anh với cuộc đời của cô, cho dù ngồi chung trên một bàn ăn cơm, cũng không có cách nào che đậy sự chênh lệch to lớn đó.
Chén cơm chiên trứng này, chứa đầy sự áy náy, chứa cả sự mất mát, càng ăn càng nhận thấy rõ rệt sự chênh lệch giữa họ. Tống Dao không tự chủ rủ mặt xuống, nhìn chằm chằm chén cơm chiên trứng trong tay, không có khẩu vị.
Tống Dao không nói lời nào, Quý Thừa Xuyên cũng vậy, im lặng như vậy rất lâu, Quý Thừa Xuyên cuối cùng đã ăn xong chén cơm trứng chiên của mình, ngẩng đầu bắt gặp chén cơm của Tống Dao vẫn y nguyên, rốt cuộc phá vỡ im lặng: “Sao em không ăn?”
“Tôi không đói, để chốc nữa mới ăn.” Cô lơ đãng trả lời.
“Nguội lạnh mất ngon.”
Nóng lạnh thì có sao, dù gì anh cũng không thích ăn, Tống Dao sa sút tinh thần nói: “Không sao, đó là thói quen của tôi.”
Đang nói, Quý Thừa Xuyên với lấy chén cơm chiên trứng trước mắt anh, không nói lời nào bắt đầu ăn.
“Anh làm gì vậy?” Tống Dao nóng nảy.
“Ăn cơm.”
“Không phải anh không thích ăn cơm chiên trứng đấy ư, tại sao còn ăn phần của tôi?” Cô giận dỗi, buột miệng nói.
Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Ai nói với em là tôi không thích ăn cơm chiên trứng hả?”
Tống Dao nghẹn lời, Quý Thừa Xuyên hình như chưa từng nói không thích ăn cơm chiên trứng, nhưng biểu hiện và dáng vẻ vừa rồi của anh, không phải ghét bỏ thì là cái gì? Cô bĩu môi lẩm bẩm: “Anh không nói, nhưng rõ ràng anh làm…”
“Anh không phải không thích ăn cơm chiên trứng, chỉ là anh…”
“Chỉ là gì?” Tống Dao giống như bắt được chút hy vọng, ngẩng đầu vẻ mặt mong chờ nhìn anh, điều này làm cho Quý Thừa Xuyên vốn muốn nói ra miệng bỗng dừng lại.
“Chỉ là chưa từng ăn, không dám ăn lung tung.” Anh rất uyển chuyển biểu đạt ý của mình.
Nhưng Tống Dao lại hiểu lầm, tổng giám đốc đại nhân ngay cả cơm chiên trứng cũng chưa từng ăn, trên thế gian thậm chí có người ngay cả cơm chiên trứng cũng chưa từng ăn sao, đây có phải là giàu có đến độ đã đạt cảnh giới không nhiễm khói lửa của nhân gian?
Trái lại, món cô yêu thích nhất là cơm chiên trứng, món ăn làm tốt nhất cũng là cơm chiên trứng, ăn được nhiều nhất vẫn là cơm chiên trứng.
Cao quý và thấp kém, giàu có và nghèo hèn, chỉ một chén cơm chiên trứng nho nhỏ đã phân biệt rạch ròi. Sự chênh lệch giữa bọn họ lớn đến mức cô không tài nào xem nhẹ, không thể đếm xỉa, hai người ở hai thế giới khác nhau vốn không thể ở bên nhau, ngay cả ngồi ăn cơm chung cũng biểu lộ vẻ khác biệt!
“Quý Thừa Xuyên.” Suy nghĩ thật lâu, Tống Dao mở miệng, vẻ mặt quyết liệt.
“Gì vậy?” Tổng giám đốc đại nhân ung dung ăn hết hai chén cơm nói, tựa hồ không vì vậy mà tức giận.
“Tôi muốn từ chức.” Cô cắn răng nói hết ra miệng.
“Vì sao?” Gương mặt ngay cả ăn cơm chiên trứng từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, nay đã có chút biến hóa.
“Tôi cảm thấy lấy thực lực của tôi, nếu tiếp tục ở công ty sẽ chỉ cản trở mọi người, ảnh hưởng đến tiến độ làm việc, năng lực thế nào thì đến nơi như thế, giống như tôi nên…”
“Ai nói thế?” Anh ngắt lời nói sống động cô, vẻ không vui bộc lộ qua lời nói.
“Anh đừng kích động.” Tống Dao tranh thủ thời gian giải thích, “Con người của tôi có bao nhiêu phân lượng tự tôi biết, tôi không thông minh, cũng không nhanh nhạy, bằng cấp thấp, năng lực kém cỏi, gia thế và bề ngoài càng không có gì đáng nói, có thể được công ty tuyển dụng với tôi mà nói đã là một kỳ tích. Vì duy trì cái kỳ tích này, từ trước đến giờ, mỗi ngày tôi trải qua đều rất kinh hồn bạt vía, xung quanh tất cả mọi người đều là tinh anh, đôi khi lời nói của bọn họ nói về tôi dù tôi rất rõ cũng không quá bận tâm, tôi cảm thấy người giống như tôi, vẫn nên tìm một chỗ khác tương đối khá hơn.”
Chờ cô nói xong, Quý Thừa Xuyên một mực im lặng bỗng vang lên tiếng cười khẩy: “Được, em đã cảm thấy mình như vậy cũng không sai, tôi đồng ý cho em từ chức.”
Tuy lường trước anh sẽ nói thế, nhưng trong lòng Tống Dao vẫn như bị bóp chặt, lặp tức đứng dậy: “Tôi phải đi viết đơn từ chức.”
Tay bị nắm rất chặc.
“Quý tổng…” Cô quay đầu lại, trông thấy Quý Thừa Xuyên cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt, nhưng sức lực trên tay lại cực kỳ lớn, nắm cổ tay cô hơi ẩn ẩn đau.
Một khắc kia, không biết vì sao, cái mũi của cô bỗng cay cay, xúc động muốn khóc: “Anh đừng như vậy, tôi…”
“Đồ ngốc!”
Vừa dứt lời, sức lực trên cổ tay kéo mạnh cô tới, trọng tâm thân thể lập tức nghiêng vẹo, cô tránh không kịp, trơ mắt ngẩng đầu nhìn Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu, duỗi một tay ấn chặt vào phần gáy phía sau, dán miệng chính xác không nhầm hôn lên môi cô.
Tống Dao đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình bị đánh lén, Quý Thừa Xuyên giống như đã hôn cô mãi đến nghiện, một lần so với một lần càng thành thạo hơn, một lần so với một lần càng hiển nhiên.
Thế nhưng lần nay, Tống Dao không hề chống cự, nước mắt lượn vòng tại viền mắt, vì nụ hôn, bỗng chốc ào ào tuôn rơi.
Uất ức, không cam lòng, hay nỗi rung động… cô không rõ bây giờ trong lòng có cảm giác thế nào, chỉ là một chút cũng không hề chống cự hành động thân mật thình lình xuất hiện này, lúc anh dịu dàng cũng chầm chậm nhắm hai mắt.
Đây là một nụ hôn rất lâu rất lâu, vượt qua mỗi một lần của bọn họ trước kia, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sự mềm mại ɭϊếʍƈ láp giữa răng môi biến mất, bên tai truyền đến hơi thở hổn hển.
Tống Dao mở mắt ra, hai mắt mơ màng, đôi má đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào Quý Thừa Xuyên một hồi lâu, dần dần cảm thấy không đúng: “Anh làm sao vậy?”
Giờ phút này, Quý Thừa Xuyên chau mày, mặt đỏ bừng có gì đó không ổn, trán nổi gân xanh, hô hấp vô cùng dồn dập, phát ra âm thanh khàn khàn đáp lời: “Không sao, dị ứng.”
Dị ứng?! Tống Dao cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Dị ứng cái gì?”
“Trứng gà.”