Chương 60
Cứ như vậy, Quý Thừa Xuyên xuất viện.
Tuy trong lúc nằm viện anh luôn duy trì vẻ thần bí, nhưng khi xuất viện ngược lại hơi có vẻ “gióng trống khua giêng”, thậm chí cô còn không biết tìm đâu ra chiếc xe lăn này, đeo khẩu trang, băng bó kỹ càng, phụ đẩy anh ra khỏi bệnh viện.
Trước tình cảnh này, những ký giả túc trực tại cửa bệnh viện đều cực kỳ kích động, rối rít ào qua muốn tiến hành phỏng vấn, nhưng đều bị bảo vệ ngăn bên ngoài.
“Thật xin lỗi, không thể trả lời, xin mọi người nhường đường một chút.” Với tư cách là trợ lý đặc biệt của Quý Thừa Xuyên, đối mặt với những ký giả đói khát ấy, Khương Nam Hiên đều ứng phó bằng mấy câu đó, làm cho mấy cánh kỷ giả sốt ruột.
“Xin hỏi có phải ngài Quý Thừa Xuyên bị thương rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường sau này không?”
“Xin hỏi trước tình trạng bây giờ của ngài Quý Thừa Xuyên, còn có thể điều hành nghiệp vụ của tập đoàn Thừa Thiên không?”
“Nghe nói thân thể của ngài Quý Lai An cũng không tốt, vừa được cấp cứu có phải sự thật không?”
…
Đủ mọi vấn đề ào ào kéo tới, vẻ mặt Khương Nam Hiên vẫn hết sức nghiêm túc trả lời: “Bệnh tình của Quý tổng đang trong giai đoạn hồi phục, xin các vị đừng đoán mò, cũng không có viết bài lung tung, nếu ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn, bên tôi có quyền dựa vào pháp luật mà tiến hành khởi tố.”
Cái này không phải gọi là “giải thích chính là che giấu” đó sao? Các ký giả rối rít thay đổi vẻ mặt, điên cuồng chụp Quý Thừa Xuyên tới tấp.
Thấy tình cảnh này, Tống Dao đi giữa đám người cảm thấy vô cùng không quen, tuy bây giờ cô đeo khẩu trang, kính râm, tóc tai bù xù nhìn không ra hình dạng, nhưng vẫn cảm thấy áp lực từ bốn phương tám hướng.
Vô số ánh đèn flash chớp tắt, cô bỗng thấy hối hận khi đồng ý theo Quý Thừa Xuyên về nhà anh. Chỉ mới đi bước đầu tiên thôi đã khó khăn như vậy, tiếp theo còn xảy ra chuyện kinh thiên động địa thế nào, một nhân vật bé nhỏ như cô không tài nào tưởng tượng.
Suy cho cùng, cô vẫn còn lo ngại quan hệ giữa bọn họ, thậm chí không thể tin được mình và Quý Thừa Xuyên lại phát triển mối quan hệ này với tốc độ thần kì.
Chuyện này như giấc mộng, mỗi một bước đi đều có khả năng tỉnh giấc, không biết ngày mai sẽ ra sao, Tống Dao không dám nghĩ tiếp, chỉ dành cúi đầu nhắm mắt đi theo sau lưng Quý Thừa Xuyên, tâm trạng ngẩn ngơ.
Trong một lúc suy nghĩ miên man, cuối cùng Tống Dao đã đột phá được vòng vây dày đặc, theo Quý Thừa Xuyên đến nhà anh… À không, là biệt thự.
Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng Tống Dao vẫn bị chấn động bởi cảnh vật trước mắt. Bất luận là dọc theo đường lộ mà lên núi, hay vườn hoa lớn ở phía trước, kiến trúc theo phong cách Châu Âu lãng mạn, người hầu xếp thành một hàng… Gần như đây là bản sao một cảnh trong phim thần tượng, làm cho cô cảm thấy áp lực nặng như núi cao.
Một người mà ở một nơi lớn như vậy sao? Lúc tổng vệ sinh chắc phải làm rất lâu nhỉ? Nhiều người hầu thế này làm sao nhớ hết tên được? Đèn thủy tinh to vậy mà treo trên trần nhà, không sợ sẽ rớt xuống sao?
Hiển nhiên, suy nghĩ của Tống Dao luôn khác người, ngay lúc đầu óc cô đã vận hành, nghĩ ngợi lung tung, một đội ngũ ra nghênh tiếp, người đàn ông lớn tuổi dẫn đầu đi tới, cung kính cúi đầu chào Quý Thừa Xuyên, nói: “Thiếu gia, hoan nghênh ngài trở về, bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, ngài có muốn dùng cơm trước hay không?”
“Không cần.” Vừa dứt lời, Quý Thừa Xuyên vốn đang ngồi trên xe lăn đã đứng dậy, tháo kính râm và khẩu trang.
Tống Dao theo phản xạ có điều kiện muốn đi lên, người đàn ông trung niên đã đến trước cô một bước, đương nhiên đã sớm biết rõ thói quen của Quý Thừa Xuyên.
“Cún nhỏ” Tống Dao bị cướp bát cơm, vội vàng rút hai tay về, lui về sau một bước, sợ bị người khác phát hiện hành động mờ ám của mình.
Song, người đàn ông trung niên cũng không xem nhẹ Tống Dao đi theo sau Quý Thừa Xuyên, ông đi đến, cúi mình vái chào Tống Dao.
Tống Dao vội vàng cúi đầu đáp lại.
Người đàn ông trung niên mỉm cười, giơ tay về phía cô.
Tống Dao mờ mịt, vẻ mặt không hiểu nhìn ông.
“Tiểu thư, cần tôi cầm giúp ngài không?” Ông chỉ vào kính râm và khẩu trang.
Tống Dao hiểu ý, vội vã khoác tay khước từ: “Không, không cần đâu, tôi cảm thấy nên đeo thì tốt hơn…” Trước đông người như thế, cô không muốn bại lộ chính mình một chút nào.
Ngay lúc Tống Dao khoác tay, Quý Thừa Xuyên ở một bên không nói một lời chợt đi đến, giơ tay về phía cô.
Tống Dao bị hoảng sợ bởi động tác của tổng giám đốc đại nhân, không chờ cô hoàn hồn, kính râm trên mặt đã bị lấy xuống, trước mắt bỗng rực sáng, tựa như cảm giác bứt rứt khi đứng trước những ánh nhìn đăm đăm của mọi người mà bị lột quần áo.
Cô nóng nảy, lấy tay che kín mặt: “Đừng… Đừng mà…”
“Ở đây không có người ngoài, em sợ cái gì?” Quý Thừa Xuyên hỏi.
Mấy người này mà không gọi là người ngoài, tổng giám đốc đại nhân anh có bị mù không? Tống Dao than khóc: “Em… Em bị dị ứng với phấn hoa…”
Đây là lý do sứt vẹo gì vậy, Quý Thừa Xuyên im lặng, quay đầu dặn dò người đàn ông trung niên: “Lão Ngô, ông mau sai người chặt bỏ những khóm hoa trước nhà.”
“Vâng!” Lão Ngô lĩnh lệnh, bằng tốc độ nhanh nhất dặn dò kẻ dưới, không bao lâu sau xuất hiện một đám người, bắt đầu dọn hoa.
Cô chỉ tìm đại một cái cớ thôi, hiệu suất làm việc của tổng giám đốc đại nhân có cần phải cao vậy không? Tống Dao bó tay, lại nghe Quý Thừa Xuyên ở một bên hỏi: “Bây giờ có thể tháo khẩu trang được chưa?”
“Em sợ lạnh!” Cô cũng bất chấp bất cứ giá nào, không tháo là không tháo.
Xem ra hôm nay cô bé này muốn bị anh đánh đòn, Quý Thừa Xuyên không nói nửa lời, trực tiếp giơ hai tay, một tay đặt ở cổ cô, kéo cô vào trong ngực mình.
Mọi chuyện hết thảy đều xảy ra quá đột ngột, lúc Tống Dao nhận ra, cả người đã nằm trong ngực Quý Thừa Xuyên, cô trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hoàng.
“Bây giờ không lạnh nữa phải không?” Người nào đó đắc ý hỏi.
Ặc, trước mặt nhiều người như vậy, anh lại dám giở trò lưu manh? Tống Dao gấp đến độ giơ chân: “Không lạnh, mau buông em ra!”
“Vậy tháo khẩu trang xuống.” Vừa dứt lời, Quý Thừa Xuyên dùng một tay tháo khẩu trang trên mặt cô.
Thiếu gia có vẻ có quan hệ không bình thường với cô gái cuối cùng cũng lộ ra diện mạo, đám người hầu được huấn luyện nghiêm khắc không lộ ra một vẻ kinh ngạc nào, thậm chí làm ra vẻ không nhìn thấy gì, cung kính chờ ở một bên.
Tống Dao tức giận vô cùng: “Quý Thừa Xuyên, anh làm gì đó, trả khẩu trang lại cho em!”
“Tự mình tới lấy.” Anh nắm vào tay, giơ cao khẩu trang trên tay, còn một tay kia vẫn luôn vòng trên cổ cô.
Bị anh ôm như vậy, đừng nói là lấy khẩu trang, nhảy xuống thôi cũng khó, Tống Dao thử nhiều lần, vẻ xấu hổ lan đến tận cổ, nhẹ giọng nói: “Có người nhìn kìa, anh mau buông tay.”
“Có người nhìn à?” Quý Thừa Xuyên quét mắt bốn phía.
Tất cả mọi người vô cùng tự giác cúi đầu.
“Lão Ngô, ông có thấy gì không?” Anh lại không biết xấu hổ mà hỏi lão Ngô.
“Thưa thiếu gia, tôi lớn tuổi rồi, thị lực không tốt.”
Cô từng gặp kẻ nói lời bịa đặt, nhưng chưa từng thấy qua kẻ nói lời gian dối mà làm ra vẻ quang minh chính đại như thế, Tống Dao cũng mờ mịt theo.
Hỏi xong một vòng, Quý Thừa Xuyên tự đắc nói: “Em xem, đâu ai trông thấy?”
Tống Dao: “Em có thể đánh anh không?”
“Nhiều người nhìn vậy, hình như không tốt đâu?”
“Không phải anh vừa nói không ai thấy đó ư!”
“Lão Ngô, mắt của ông đã đỡ hơn chưa?”
Lão Ngô gật đầu: “Thưa thiếu gia, tốt hơn rồi.”
Tống Dao: Lão Ngô, ông qua đây, tôi bảo đảm không đánh ch.ết ông đâu!