Chương 74
Sau khi kết thúc chuyến đi chơi ở công viên Hải Dương, Tống Dao bắt đầu rơi vào trạng thái yêu đương nồng nhiệt, trên mặt luôn mang theo nụ cười hạnh phúc, đôi khi lại nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn cá heo trên tay mà ngẩn người, phút chốc lại bật cười một tiếng, quả thực như người bị bệnh tâm thần.
“Tớ xin cậu mau đến bệnh viện kiểm tr.a một chút, cậu bị bệnh rồi, phải chữa trị nhanh đi!” Thẩm Song Song ngồi trước máy tính hăng hái gõ chữ vừa quay đầu lại, bắt gặp bộ dạng im bặt của Tống Dao ngồi trên ghế sofa bên kia, nhìn chằm chằm vào bàn tay cười ngây ngốc không thành tiếng, suýt bị cô dọa ch.ết khiếp.
“Cậu tặng tớ hòm thuốc lần trước vẫn chưa dùng hết, tớ sẽ không từ bỏ việc điều trị đâu, cậu yên tâm đi!” Người nào đó cười ngây ngô mở miệng nói.
Thẩm Song Song bó tay, thở dài lắc đầu: “Tớ phát hiện, dạo này da mặt của cậu không những dày lên, mà chỉ số thông minh cũng càng ngày càng thấp, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sớm muộn…”
“Người phụ nữ sa ngã như cậu mà còn mặt mũi nói tớ à!” Tống Dao khinh thường liếc cô một cái, bàn luận về việc này, chẳng biết Thẩm Song Song đã mất cái đó bao nhiêu lần rồi.
“Không phải vậy.” Thẩm Song Song nghiêm mặt nói, “Đây là nhu cầu sinh lý bình thường, tớ chỉ thuận theo quy luật cơ bản nhất của tự nhiên mà thôi.”
Chuyện này mà cô có thể nói năng hùng hồn như vậy, Tống Dao bái phục, chế giễu: “Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, sao trước kia tớ không thấy cậu có nhu cầu sinh lý thường xuyên như bây giờ nhỉ?”
“Hai chúng ta không thường xuyên gặp nhau, đương nhiên cậu không biết.” Thẩm Song Song mạnh miệng.
“Cậu bớt nhảm đi!” Tống Dao nổi lên tâm tư bát quái, cười xấu xa từ ghế sofa bên kia trèo qua ngồi bên cạnh Thẩm Song Song, đụng vai với cô ấy, “Người nào mà không biết cậu nổi tiếng có tiêu chuẩn đàn ông cực cao, yêu cầu nghiêm khắc, Tần Thượng theo đuổi nhiều năm như vậy mà cậu không hề động lòng, đổi lại là Khương Nam Hiên thì cậu lại bỗng dưng có nhu cầu sinh lý rồi hả?”
“Tớ đang gõ chữ, cậu đừng ồn ào.” Thẩm Song Song quay mặt sang một bên, giả vờ gõ chữ.
Tống Dao không bỏ qua, tiếp tục truy hỏi tận gốc: “Nói đi nói đi, có phải cậu đã thích Khương Nam Hiên rồi không?”
“Tống Dao, cậu muốn đoạn tuyệt với tớ à?” Thẩm Song Song trừng to đôi mắt quả hạnh, uy hϊế͙p͙.
“Đoạn tuyệt cũng được, nhưng phải ăn một bữa cơm chia tay đã, cậu mời khách nhé.” Tống Dao gật đầu như giã tỏi.
“Cậu im lặng một chút, tớ sẽ mời khách.”
Tống Dao do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chọn việc ăn một bữa ngon thay vì tiếp tục truy hỏi tới cùng, dù sao Thẩm Song Song cũng không muốn nói, cho có đánh ch.ết cô ấy cũng không moi ra được nguyên nhân, không bằng nhân cơ hội này ăn một bữa no nê.
“Đi thôi, mời cậu đi ăn một bữa cơm chia tay.” Thẩm Song Song tắt máy tính, vô cùng sảng khoái đứng lên.
Tống Dao vội vã hấp tấp đuổi theo, nào ngờ vừa định ra ngoài liền bắt gặp bóng dáng Khương Nam Hiên vừa về tới nhà.
“Hai người định ra ngoài sao?” Khương Nam Hiên hỏi.
“Ừm, ngoài ra ăn bữa cơm chia tay.” Thẩm Song Song hờ hững trả lời.
“Để lần sau đi, hôm nay anh mua rất nhiều đồ ăn, ăn ở nhà nhé?” Khương Nam Hiên bày ra hai cái túi đựng đầy đồ cỡ lớn, làm một người đàn ông chưa từng có kinh nghiệm xuống bếp, nhưng vì theo đuổi Thẩm Song Song, anh cũng đành mạo hiểm.
Thế nhưng Thẩm Song Song cũng không cảm kích: “Không cần, chúng tôi đã chuẩn bị ra cửa.” Vừa dứt lời, cô liền mang giày cao gót định đi.
Khương Nam Hiên không nóng nảy, tranh thủ liếc mắt nhìn Tống Dao ra hiệu.
Tuy Tống Dao rất không tình nguyện giúp người này, nhưng vì thiếu nợ ân tình của anh, bất đắc dĩ phải chạy tới giữ Thẩm Song Song lại: “Nhiều đồ ăn vậy nếu không ăn thì thật lãng phí, hay là ở nhà ăn nhé!”
“Nói mời cậu ăn cơm thì nhất định tớ phải mời cậu ăn cơm, con người của tớ từ trước đến nay đều luôn giữ chữ tín.” Ngoài miệng thì Thẩm Song Song nói vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn qua Khương Nam Hiên, ý tứ trong đó chứa đầy sự khiêu khích.
Tống Dao nước mắt lưng tròng, hai người này quả thực không xem cô là người mà! “Á, á, bỗng nhiên tớ thấy đau bụng, tớ không ra ngoài nữa, tớ muốn đi WC!” Vừa dứt lời cô ôm bụng chạy vào trong, nhanh chóng thoát khỏi vùng đất đầy thị phi này.
Dưới sự “cố gắng” của Tống Dao, rốt cuộc Thẩm Song Song cũng không ra ngoài nữa, tiếp tục làm ổ trên ghế sofa gõ chữ.
Trong phòng bếp, “người đàn ông đảm đang” là Khương tiên sinh hăng hái vô cùng, cầm thực đơn trong tay, bừng bừng khí thế chỉ huy Tống Dao.
“Thịt bò không thể cắt miếng lớn như vậy, con vịt phải rửa lại mấy nước cho sạch, chân gà cắt ra ướp chút muối mới ngon, còn củ cải trắng này, sao em có thể cắt ra hình thù khó coi như vậy chứ? Em xem, trên sách là hình trái tim này!”
“Khương Nam Hiên, anh nói thêm một chữ nữa, có tin em sẽ chém ch.ết anh không?” Tống Dao không thể chịu đựng nổi, cầm lấy con dao phay, hung dữ nói.
Người nào đó lập tức ỉu xìu, ôm thực đơn lùi về sau mấy bước: “Em đừng như thế, có chuyện gì từ từ nói.”
“Em không có lời nào cần nói với anh, muốn em trợ giúp thì ngậm miệng lại, bằng không!” Cô nghiến răng nghiến lợi khua khua con dao phay.
Trái lại, Khương Nam Hiên thực sự đã ngậm miệng lại, nhưng tay không rảnh rỗi, cầm thực đơn tiếp tục giơ lên trước mặt Tống Dao mà lay động: Trái tim mà, củ cải trắng này phải cắt thành hình trái tim mới đúng!
Tống Dao vung tay chặt xuống, củ cải trắng trong tay chia thành hai nửa.
Cuối cùng, Khương Nam Hiên cũng không thể sai khiến Tống Dao được, đành lặng lẽ cầm túi củ cải trắng, nhìn quyển thực đơn bên cạnh, ở một góc bếp cắt thành hình trái tim.
Tống Dao vừa để chân gà vào lò nướng vừa quay đầu lại nhìn, nhìn thấy cảnh tượng đó, liền dở khóc dở cười. Chỉ trong vòng vài tháng, Khương Nam Hiên từ một người chỉ biết mưu toán người khác thay đổi trở thành bộ dạng như hôm nay, đánh ch.ết cô cũng không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì một người phụ nữ mà anh có thể vào bếp làm bữa cơm ngọt ngào thế này, sức mạnh của tình yêu quả là thần kỳ!
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải tình yêu vẫn luôn kỳ diệu như vậy sao?
Mấy tháng trước, cô không thể tưởng tượng được Quý Thừa Xuyên sẽ vì cô mà trở nên dịu dàng như hiện nay, đến bây giờ cô vẫn không quên đêm hôm ấy, trong công viên Hải Dương, dáng vẻ cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên tay cô của Quý Thừa Xuyên, bộ dáng anh thần phục kính cẩn có thể thấy rõ từng cọng lông mi, tất cả mọi thứ đều hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Không biết bây giờ Quý Thừa Xuyên đang làm gì nhỉ, có phải cũng giống tâm trạng của cô lúc này, luôn nhớ nhung cô không?
“Dao Dao…” Trong bóng tối, Quý Thừa Xuyên dường như cảm ứng được điều gì, nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghiêm túc xem bảng số liệu trên màn hình máy tính.
Qua nhiều năm cố gắng, hơn một tháng gần đây lên kế hoạch tỉ mỉ, đám hồ ly già đó cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi rồi.
Bây giờ, trong máy tính của anh lưu trữ tất cả những bản ghi chép từ phòng tài vụ của tập đoàn gần đây, những con số chi chít, khiến người xem đau đầu. Nhưng đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi, vì có những kẻ dùng Trojan horse[1] xâm nhập vào server của công ty, nên ngày càng có nhiều bảng số liệu không ngừng gửi đến email của anh, chờ anh xem xét.
[1] Trojan horse/ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Nó thường ẩn mình dưới dạng một chương trình hữu ích và có những chức năng mong muốn, hay ít nhất chúng trông như có các tính năng này. Âm thầm bí mật, nó lại tiến hành các thao tác khác không mong muốn của chúng ta.
Quý Thừa Xuyên đã không chợp mắt một ngày một đêm, phía trên máy laptop chỉ còn lại vài trang giấy mỏng, cây bút không biết đã viết bao nhiêu mực. Nhưng anh biết mình không thể nghỉ ngơi vào lúc này, từng bản ghi chép, từng số liệu bất thường này, đều sẽ trở thành vũ khí của anh, cắt đứt yết hầu của kẻ địch, cho chúng một đòn trí mạng nhất.
Giờ phút này, anh tựa như chiến sĩ nghênh đón ánh sáng bình minh thắng lợi, mạch máu ở mỗi một nơi trên người đều đang sôi trào, anh dám chắc, trận chiến này anh sẽ thắng, thắng một cách triệt để, vẻ vang, kinh thiên động địa.
Quả nhiên, ba ngày sau, Đại Chủy Bạo Báo vừa tung ra tin, lập tức dậy sóng, làm rung chuyển toàn bộ giới kinh doanh trong ngành.
Ba người trong hội đồng quản trị của tập đoàn Thừa Thiên bị bắt vì tội dính líu, chiếm đoạt trái phép tài sản của công ty, những tên đổng sự khác cũng bị tình nghi xâm chiếm và buôn bán chuyện cơ mật của công ty nên tạm thời họ bị cách chức để điều tra, trên hàng trăm công nhân có dính líu đến vụ việc, toàn bộ tập đoàn chưa từng rơi vào hiểm cảnh như bây giờ, bất ổn khiến lòng người hoang mang.
Mắt thấy một đế quốc thương mại sắp sửa sụp đổ ầm ầm, tổng giám đốc quản lý công ty tạm thời là Quý Thiên Dương chẳng bao lâu bỗng lên tiếng bộc bạch, hướng về công chúng mà tạ lỗi, anh nói năng lực của mình có hạn, quản lý không nghiêm, không còn mặt mũi nào đối mặt với người bố và anh trai của mình, càng không có mặt mũi nào đối diện với công nhân cả tập đoàn, vì vậy anh quyết định nhận lỗi từ chức, rời khỏi giới kinh doanh vô thời hạn.
Từ đó đến nay, đã qua một ngày, Quý Thừa Xuyên vốn bị thương dưỡng bệnh ở nhà, bỗng nhiên chống nạn, không có người phụ đỡ, từng bước lên đến đài diễn thuyết, đối mặt với vẻ bất lực của toàn thể công nhân viên, anh dõng dạc phát biểu, bài diễn thuyết ấy cũng khơi dậy niềm xúc động trong lòng họ.
“Tôi đã từng cho rằng mình không còn đứng lên được nữa, nhưng hôm nay, vì tập đoàn, vì các bạn, vì bản thân tôi, tôi quyết định phải đứng dậy.”
“Nỗi đau này đã khiến tôi hiểu, trên thế giới không tồn tại những chuyện thuận buồm xuôi gió, chỉ khi ngã xuống, mới biết phải đứng lên thế nào, để khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Chúng ta là một tập thể, mỗi người đang đứng ở đây, các bạn đều là nhân viên của Thừa Thiên. Nếu như tôi có thể đứng lên, thì các bạn cũng có thể đứng lên!”
“Đứng lên nào, chúng ta sẽ không ngã xuống nữa!”
Lúc anh nói những lời này, thân hình thì gầy gò, sắc mặt thì tái nhợt, hai mắt đầy tơ máu, nhưng âu phục trên người không hề có một nếp nhăn, đứng trên dài diễn thuyết từ đầu đến cuối, mà lưng vẫn thẳng tắp nhìn khắp bốn phía, ánh mắt kiên định ấy dường như có một sức mạnh thần kỳ, thắp lên ý chí chiến đấu dưới đài của mỗi người.
Nhân viên của Thừa Thiên sẽ không ngã xuống, mãi mãi!