Quyển 3 - Chương 61
Nam Cung Cẩu Thặng đi rồi, Kiều Du quay trở lại cuộc sống trước kia.
Mỗi sáng bảy giờ rời giường, không còn ai làm bữa sáng cho anh, cũng không ai ngồi bên cạnh mở to mắt ngắm anh uống sữa đậu nành; mỗi trưa gọi một phần cơm bên ngoài, không có ai đêm hôm trước chuẩn bị cho anh một cặp lồng cơm mang đi; mỗi tối về đến nhà, một mình tùy tiện ăn qua loa, vừa đọc tin tức vừa ngẩn người, đợi đến giờ thì lên giường ngủ, không ngủ được thì trợn tròn mắt đợi trời sáng.
Điểm duy nhất khác với trước đây là, anh không hề nghĩ tới Tô Di, mà Nam Cung Cẩu Thặng đi để lại Diều Hâu số 2, để lại cho anh một sinh mệnh nhỏ làm bạn trong căn nhà nho nhỏ thể như lồng giam này.
Mà dường như anh cũng không bị nỗi đau thương to lớn nào bao phủ, thậm chí ngoài ngày Nam Cung Cẩu Thặng đi ra, đến một giọt nước mắt cũng không chảy. Cũng không phải anh tận lực đè nén, mà dường như nơi nào đó trong anh đã ch.ết lặng.
Nhưng thời gian anh thất thần càng ngày càng kéo dài, có lúc ăn xong cơm tối rồi vẫn ngồi trơ mắt trước khi đi ngủ, mà mấy tiếng đồng hồ ấy, hoặc là anh nghĩ rất nhiều, hoặc là không nghĩ gì cả.
Anh bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa, từ người bạn trai thuở còn đại học cho tới mối tình đơn phương với Tô Di suốt bảy năm, lại nghĩ một chút một chút về những tháng ngày ở bên Nam Cung Cẩu Thặng. Anh cảm thấy kì lạ, bi ai, thậm chí buồn cười —— vì sao những người anh thật tâm thật tình đối xử, không ai thật tâm lại với anh? Thậm chí sớm hơn một chút, từ năm anh tám tuổi, bố mẹ đã chẳng còn cần anh nữa.
—— Vấn đề nhất định nằm ở anh đi? Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì chứ? Kiều Du thầm nghĩ.
Dư Ngư và Xa Xà gắn bó như keo như sơn suốt mấy tuần lễ, nhưng cứ lúc ‘lâm môn’ lại không thể thành công, khiến cho ước số xao động trong Dư Ngư dần dần khôi phục.
Thật ra sau khi xác định tình cảm, cuộc sống của hai người cũng không khác gì so với trước đây —— hai mươi mấy năm qua, bọn họ vẫn ăn một cái bát ngủ một cái giường, ngoài trừ danh nghĩa huynh đệ bị đổi thành tình nhân, ngoại trừ chăm thân thiết sờ mó nhau ra, giữa hai người không có gì biến chuyển. Mà trước kia, một tháng Dư Ngư ít thì có dăm ba tình nhân, nhiều thì mười mấy người. Điểm khác biệt giữa anh và Nam Cung Cẩu Thặng là, anh chỉ chơi tình một đêm, chưa từng có tình nhân cố định. Đối với Dư Ngư mà nói, cùng người khác lên giường chỉ là một hình thức hưởng lạc, cũng không liên quan gì tới tình cảm. Mà từ nhỏ anh mưa dầm thấm đất mà lớn lên bên cạnh Nam Cung Cẩu Thặng, đạo đức quan của anh cho rằng như vậy chẳng có gì là sai.
Hôm nay Dư Ngư xuống dưới lầu mua thuốc lá, phát hiện ở đối diện cửa hàng thuốc lá có một quán bar mới mở. Anh nhất thời ngứa ngáy, theo thói quen đi vào.
Sau khi đi vào, đột nhiên Dư Ngư nhận ra quán bar này khác với những quán bar anh từng tới —— trong quán bar này chỉ có đàn ông, mà trang phục trên người đàn ông ở đây cũng khác với những người đàn ông thường thấy, có một nửa trong số đó để tóc dài, cũng không thiếu những người còn trang điểm. Dư Ngư nhanh chóng hiểu ra —— anh vừa vào một gay bar.
Nếu như là bình thường nhất định anh sẽ chán ghét mà lập tức đi ra ngoài, nhưng hôm nay anh cũng đã bước vào hàng ngũ “yêu trai”, chuyện phòng the với Xa Xà lại không thuận lợi, khiến anh không khỏi sinh ra ý niệm “tìm người đi thực chiến tích lũy kinh nghiệm” trong đầu. Một khi đã có ý niệm này rồi, cho dù Dư Ngư có lập tức gạt bỏ thì nội tâm cũng không ngừng giãy giụa, tâm tình anh phức tạp tìm một chỗ ngồi xuống trong quán bar.
Tướng mạo anh rất tuấn tú, khí chất cũng tỏa sáng, chẳng mấy mà có mấy người tới gần anh.
Ban đầu là mấy người đàn ông thuần chất, tất cả đều bị Dư Ngư không khách khí từ chối. Anh cảm thấy dù sao mình cũng không phải yêu đồng tính, chỉ là không chống cự mà thôi —— thậm chí anh còn thích và tiến một bước với Xa Xà, nhưng nghĩ tới việc cắm vào một người đàn ông hoặc là một người đàn ông khác xỏ xuyên qua mình, anh không nhịn được mà nổi da gà, trong lòng dần dần đánh lên tiếng trống thối lui. Anh gọi một ly rượu, thầm nghĩ uống xong ly này mà không tìm được người thì đi về tìm Xa Xà từ từ tiến.
Anh cầm ly rượu lên, có người ở phía sau nhẹ nhàng vỗ lấy vai anh, chợt một hơi khí nóng phả vào tai anh: “Này.”
Dư Ngư quay đầu lại, cả anh và người đàn ông đến gần kia đều sửng sốt.
“Chín mươi tám?!” Dư Ngư kinh ngạc hô lên.
Sư nương thứ 98 của anh ngượng ngùng trong mấy giây, sau đó nở nụ cười tự nhiên: “Gọi là Will đi.”
Dư Ngư cười nhạo: “Cái tên quái quỷ gì thế, còn không êm tai bằng ‘chín mươi tám’.”
Will ngồi xuống bên cạnh anh, lấy chén rượu trong tay anh, uống ngay vị trí anh vừa mới uống, nở nụ cười đen tối: “Cậu tới đây làm gì? For one night sex?”
Dư Ngư ngoáy ngoáy lỗ tai, không nghe hiểu tiếng Will, nhưng là một cao thủ, anh có thể nhận ra trong ánh mắt Will cũng có ý đồ. Anh quan sát tỉ mỉ từ đầu đến chân Will một lượt. Người đàn ông này rất trẻ tuổi, trẻ đến nỗi có thể gọi là thiếu niên, môi hồng răng trắng, mắt long lanh gợn sóng, cảm giác dáng vẻ còn chưa trưởng thành đầy đủ. Gương mặt Will cũng có điểm nữ tính, vóc dáng không cao, eo nhỏ chân dài, so với con gái chỉ là ngực phẳng hơn một chút, có thêm một cái rễ ở dưới.
Dư Ngư nâng cằm anh ta lên, dùng giọng nói và biểu tình trước đây thường dùng để dụ dỗ con gái mà hỏi: “Anh có nhiều kinh nghiệm hay không?”
Will hơi sững sờ, làm một biểu tình dí dỏm: “So với sư phụ cậu thì kém một chút.”
Dư Ngư cũng nở nụ cười: “Theo tôi đi.”
Will nói: “Tôi không lên giường với tay mơ, cũng không dạy học miễn phí. Tôi được lợi gì chứ?”
Dư Ngư nói: “Anh muốn cái gì?”
Will nói: “Tôi thích đồ cổ, cũng thích nghe kể chuyện. Kể cho tôi nghe mấy chuyện đảo đấu thú vị đi.”
Hai người ăn nhịp với nhau, Dư Ngư lập tức tính tiền, ôm Will đi ra ngoài, vừa đi vừa làm công tác tư tưởng cho mình: Dù sao cũng chỉ là một cái lỗ, để ý trai gái làm cái gì chứ, cắm vào là được.
Hai người đi ra khỏi quán bar, đang bàn bạc xem đi đâu thuê phòng, trong lúc vô thức ngẩng đầu, Dư Ngư nhìn thoáng qua bên đường, chợt ngẩn cả người —— ở bên kia đường Xa Xà đang ngậm điếu thuốc từ trong cửa hàng thuốc lá đi ra, cái bật lửa dừng giữa không trung, mặt không đổi sắc nhìn anh.
Xa Xà diện vô biểu tình vẫn giữ vẻ mặt vô biểu tình như thường ngày, trước kia Dư Ngư săn gái đẹp cũng không tránh Xa Xà, nhưng lúc này anh lại cảm thấy chột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng mắt Xa Xà, bàn tay ôm lưng Will như bị điện giật mà thu về.
Will cũng nhìn thấy Xa Xà, có vẻ hứng thú mà nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Xa Xà châm điếu thuốc trong miệng, đợi đèn xanh sáng lên rồi không nhanh không chậm đi qua, không nhìn đến Will đang bỡn cợt chào hỏi mình, lạnh lùng nói với Dư Ngư: “Ông bảo xuống lầu mua thuốc.”
Nhất thời Dư Ngư chẳng biết nói sao.
Xa Xà chuyển tầm nhìn về phía Will, Will nhún vai: “Cậu ấy chỉ muốn tích lũy kinh nghiệm thực chiến mà thôi.”
Mấy phút sau, Will thức thời rời đi.
Dư Ngư và Xa Xà sóng vai nhau quay trở về nơi trọ. Trên thực tế, Dư Ngư cũng không cảm thấy mình đã làm gì có lỗi, bởi trong quan niệm từ nhỏ của anh, thể xác và tình cảm là hai khái niệm riêng biệt, cùng người khác lên giường chỉ giống như tìm niềm vui ăn ngon. Hơn nữa, trước kia Xa Xà cũng không có vẻ gì là bất mãn với hành vi này của anh. Nhưng anh thật sự chột dạ.
Xa Xà cũng rất rối loạn. Dư Ngư với hắn mà nói là độc nhất vô nhị, thậm chí nếu có một ngày Dư Ngư đâm hắn một đao, hắn cũng sẽ tuyệt đối không đâm lại. Hắn nghĩ, trên đời này không có chuyện gì có thể khiến hắn và Dư Ngư phản bội nhau. Thứ tình cảm này vượt xa tình huynh đệ, thậm chí cả tình thân, nhưng trước đây Xa Xà chưa từng quy nó về tình yêu —— có đôi khi giới hạn tình cảm chẳng cần phải phân rõ, sự phức tạp của nó ngôn ngữ chẳng thể miêu tả. Lần đầu tiên Dư Ngư lên giường với con gái, trong lòng hắn thật sự cảm thấy khó chịu, loại cảm giác khó chịu này cũng không chỉ đơn thuần là đố kị. Hắn cũng thử cố gắng giống như sư phụ giống như Dư Ngư dùng phương pháp này để tiêu khiển, nhưng hắn cảm thấy mình không có xung động và khát cầu trong phương diện này. Là Dư Ngư không ngừng trêu chọc khiến hắn bắt đầu nghĩ có khả năng đây là tình yêu, đồng thời thật sự thật sự cảm thấy động lòng, Nhưng mà giờ khắc này, hắn nghĩ, có lẽ mình đã nghĩ quá đơn giản.
Hai người quay trở lại phòng, Dư Ngư nhụt chí mà nhào xuống giường, đắn đo mở miệng: “Lão Xà…”
Xa Xà nói: “Tôi tưởng rằng ông không thích đàn ông.”
Dư Ngư ngẩn người, chống nửa người dậy không hiểu nhìn hắn: “À, cũng không phải, tôi..”
Xa Xà nói: “Tôi tưởng rằng, ông chỉ thích tôi.”
Dư Ngư đực mặt hoàn toàn.
Sau khi tan làm về nhà, Kiều Du nhìn phòng bếp trống rỗng, đột nhiên không có hứng thú ăn uống. Anh cho Diều Hâu số 2 ăn đồ ăn cho mèo, lúc này theo thói quen ngồi xuống sofa cầm điều khiển từ xa lên, thế nhưng còn chưa mở tivi anh đã lại thất thần.
Nửa giờ sau, anh hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn điều khiển từ xa trong tay mình, đột nhiên giật mình bừng tỉnh mà ngồi thẳng người —— cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ mốc meo mất!
Anh ôm Diều Hâu số 2 ra cửa, quyết định ra quảng trường nhân dân đi bộ —— có lẽ trong tiềm thức anh đang ngóng trông điều gì đó, nhưng anh từ chối nghĩ tới cái kia.
Như trước, trên quảng trường có rất nhiều người hành khất quen mặt, nếu như ngày nào cũng đi làm qua đây nhất định sẽ nhận ra vài gương mặt thân quen. Nhưng trong số đó, không có Lý Yêu Yêu, cũng không có Nam Cung Cẩu Thặng.
Bên cạnh ao tròn ở quảng trường nhân dân có một sân cỏ, nơi này có rất nhiều chim bồ câu, mỗi ngày có mấy người tới chuyên thả thức ăn cho chim bồ câu, cũng có rất nhiều thanh niên tới đây vẽ tranh.
Kiều Du ôm Diều Hâu số 2 đi tới trước sân cỏ, ngơ ngác nhìn cảnh sắc trước mắt tới xuất thần. Con mèo mun trong ngực anh đột nhiên vùng vẫy nhảy xuống, chạy ào ra mặt cỏ.
Đàn chim bồ câu bị vị khách không mời mà tới này quấy nhiễu, đều vội vã chắp cánh bay lên. Duy chỉ có một con chim bay thấp hơn một chút, mèo mun nhào về phía nó, thành công kéo nó ngã xuống đất.
Chân trước mèo mun giữ lấy cánh nó, híp mắt dán tới, vươn lưỡi ra ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cổ bồ câu, con bồ câu đáng thương liều mạng giãy giụa, kêu mấy tiếng thảm thiết, lông chim rơi đầy xuống đất.
Mấy người cho bồ câu ăn gần đó nhìn thấy cảnh này thì hét ầm lên, Kiều Du hoàn hồn lại, tập trung nhìn kỹ, nhất thời kinh hãi, hai chân nhũn ra: “Tứ Ngưu!!!”
Đáng ra các con bồ câu đều không có gì khác biệt, một đàn chim màu lông giống hệt nhau, nhưng Kiều Du vừa liếc mắt liền nhận ra con bồ câu trắng mũm ma mũm mĩm kia chính là Tứ Ngưu đã đi lạc bấy lâu nay.
Anh xông lên đuổi Diều Hâu số 2 đi, đau lòng ôm lấy Tứ Ngưu, dịu dàng vuốt lông nó trấn an. Tứ Ngưu ngoan ngoãn không bay đi, cái đầu tròn cọ cọ vào lòng bàn tay Kiều Du.
Kiều Du dở khóc dở cười thở dài: “Mày giả giả dạng làm chim bồ câu trong quảng trường nhân dân để lừa ăn đồ, thật đúng là chủ nào tớ nấy!”
Cuối cùng, anh ôm Tứ Ngưu và Diều Hâu số 2 quay về nhà.
Kiều Du lại giúp Tứ Ngưu lau dọn căn nhà gỗ nhỏ trên điều hòa, đồng thời chuẩn bị hạt ngô cho nó, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Anh cầm điện thoại lên, thấy Tô Di gọi tới, không khỏi sững sờ, lập tức giơ điện thoại lên nhận.
Giọng Tô Di bên kia đầu dây rất lo lắng: “Anh Tiểu Kiều, sư phụ bị cảnh sát ở Quý Châu bắt giữ, ngày mai ngày mốt anh có rảnh rỗi không? Có thể đi nộp tiền bảo lãnh cho sư phụ không?”
Kiều Du sửng sốt, khẩn trương thốt lên: “Bị bắt? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Di nói: “Hình như là lúc trộm mộ bị tóm được. Anh có thể đi xem không?”
Kiều Du tỉnh táo lại, có chút mất tự nhiên mà nói: “Tuần này anh phải tăng ca. Mấy đồ đệ của anh ta đâu?”
Tô Di nói: “Đám Yêu Yêu cũng không có công việc và bối cảnh xã hội ổn định, không thể nộp tiền bảo lãnh cho sư phụ. Giờ em với Yêu Yêu đang ở Maldives, không trở về ngay được.. Anh Tiểu Kiều…”
Kiều Du xoắn xuýt một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý.