Chương 58: Lần đầu tiến vào
Cô gái mặt nạ quay sang nhìn Mạnh Kiều, giọng nói mang theo chút không tin tưởng và ngả ngớn: “Thật sao? Tôi còn tưởng cô sẽ muốn châm chọc mấy câu cơ, tiện thể hỏi xem làm sao để ra ngoài chứ.”
“Ông ta mang hết những người mất tích đến đây, tôi còn hỏi được gì? Hơn nữa, không phải cô đã hỏi ra được những người đó đã ch.ết hay chưa à?” Mạnh Kiều nhìn thoáng qua, đột nhiên nhìn thấy dấu vết quen thuộc trên miệng thi thể, trong ấn tượng của cô hình như từng có một người chơi bị mất tích cũng có vết này trên chân. Xem ra tất cả những người tiến vào đều ch.ết sạch.
Cô gái mặt nạ nghe Mạnh Kiều nói xong, nhìn về phía ông chủ nhỏ, nghịch nghịch dây buộc tóc hình con cá trên tay, đầu cá màu trắng rất sắc bén, trông giống một lưỡi dao nhỏ.
Cô ấy không nói thêm gì nữa, giơ tay búng một cái, dây buộc tóc bật ra bắn thẳng tới trán ông chủ nhỏ. Không phải ông ta chưa từng bị người khác tấn công trong căn phòng này, ông ta bỗng giơ đạo cụ che chắn của mình lên, nhưng sợi dây này dễ dàng xuyên qua hàng rào bảo vệ đạo cụ tạo thành, đâm thẳng vào trán ông ta.
Bụp ——
Máu bắn tung tóe, trên đầu ông chủ nhỏ xuất hiện một cái lỗ.
Mà khoảnh khắc dây buộc tóc bắn ra khỏi tay cô gái mặt nạ, lưỡi dao trong tay Nghiêm Mục cũng xẹt thẳng qua không khí, cắt ngang cổ họng bác sĩ người Nhật kia. Bác sĩ kia vốn đã nghĩ bốn người bước vào chắc chắn sẽ là thịt heo, ở lại làm vật thí nghiệm cho bọn họ, nên sau khi vui vẻ thì nghĩ thầm gọi đồng sự đến cùng giải quyết. Miệng vết thương trên cổ họng bác sĩ trào máu tươi, Mạnh Kiều đi tới lấy đi con dao giải phẫu vừa rơi khỏi tay bác sĩ.
"Không tệ, động tác ngày càng nhanh rồi đấy." Nghiêm Mục bình luận.
Trong nháy mắt ba người đã giải quyết xong mối uy hϊế͙p͙ trong phòng, Mạnh Kiều vịn song sắt cửa sổ phòng bệnh ló đầu ra ngoài nhìn quanh, trong hành lang không có ai.
Bọn họ bị mắc kẹt trong không gian hai tầng, cần phải tìm được cửa ra. Mạnh Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chúng ta quay lại kiểu gì đây?”
Cô gái mặt nạ đang rút dây buộc tóc cắm trên trán thi thể ông chủ nhỏ ra. Cô ấy cẩn thận rút dây buộc tóc ra, sau đó chùi vào áo blouse trắng trên thi thể bác sĩ, lau sạch vết máu, rồi lại đeo vào cổ tay. Từ trên xuống dưới cô gái mặt nạ mặc trang phục đậm chất steampunk, trừ dây buộc tóc trông có hơi nữ tính trẻ con trên cổ tay.
Sau khi thu dọn xong tất cả, cô ấy hừ một tiếng: “Hai người không biết ra ngoài thế nào, sao còn theo vào đây làm gì?”
Nghiêm Mục cười khẽ, khi cười khóe mắt hoàn toàn không có một nếp nhăn nào, giọng điệu của anh cũng thản nhiên: “Đi thôi, cô biết đường ra.”
Cô gái mặt nạ thấp giọng lẩm bẩm: "Phế vật."
Âm thanh không lớn nhưng Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đều nghe thấy.
Người đàn ông chỉ mỉm cười, xoay tay nắm cửa.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mặt, lúc này bọn họ có cảm giác như đang bị ngâm trong Formalin. Toàn bộ tường ở hành lang đều là màu xanh nhạt, có đủ kiểu vết máu và vết ngón tay cách mặt đất hơn một mét, chắc là có người để lại trong lúc giãy giụa.
Cô gái mặt nạ đi ở phía trước, hai mắt nhìn thẳng, còn Mạnh Kiều thì dáo dác nhìn xung quanh. Đây vẫn là tòa khám bệnh, nhưng khác bệnh viện tâm thần là, cửa nơi đây đều được làm bằng thép dày, nhìn qua cửa sổ nhỏ có thể thấy bệnh nhân gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, có vài người còn đang giãy giụa, có người đã không còn sức sống.
Phòng thí nghiệm nằm lẫn giữa các phòng bệnh. Trong phòng thí nghiệm có một người phụ nữ trung niên bị mổ bụng, ruột và nội tạng của người phụ nữ nằm rải rác khắp sàn nhà, bên cạnh là đứa bé lấy ra từ trong bụng cô ta được đặt trên một chiếc cân kim loại. Người phụ nữ đã ch.ết từ lâu, còn đứa trẻ bị ép ra đời của cô ta như một con cừu non ch.ết yểu, đôi mắt nhắm chặt.
Mạnh Kiều che miệng.
Cô gần như nhìn từ phòng này sang phòng khác, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một, hai người vẫn còn sức lực. Một người trong đó nhếch nhác đưa lưng về phía Mạnh Kiều, cô nhìn thấy khớp xương nhô ra và vết sẹo mới từ cái áo bệnh nhân cũ nát của anh ta, người đàn ông đang giấu giếm cái gì đó.
Mạnh Kiều đứng ở cửa nhìn thoáng qua, người nọ bỗng run rẩy toàn thân, rồi ngã xuống đất bất động.
Cô gái mặt nạ không định nán lại không gian hai tầng, cô ấy giục Mạnh Kiều nhanh chóng rời đi.
Mạnh Kiều cũng không biết nên phản ứng thế nào, đành phải im lặng đuổi theo. Có lẽ đang là buổi tối nên không có nhiều bác sĩ, bọn họ thuận lợi rời khỏi tòa khám bệnh. Không ngờ phát hiện một người đang hấp hối trong hố vứt xác bên cạnh cây bóng nước —— Lý Vọng. Mạnh Kiều vội ngồi xổm xuống kiểm tr.a hơi thở của anh ta, sau đó gật đầu với Nghiêm Mục.
Lý Vọng vẫn còn sống.
Trên người anh ta có mấy vết thương rất nhỏ, nhưng cả người lại nóng hổi đến mức thần trí mơ hồ. Nghiêm Mục vác anh ta rời đi, dưới sự hướng dẫn của cô gái mặt nạ, ba người đã tìm được lối ra ở tòa nhà chính.
Cô gái mặt nạ lúc đi lúc dừng, cả bệnh viện tâm thần yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của bọn họ. Mạnh Kiều cảm thấy kỳ quái, thấp giọng hỏi: "Bọn họ không đuổi giết chúng ta sao? Tại sao?"
Tòa nhà chính không mở đèn, trong bóng tối Nghiêm Mục phát ra âm thanh đều đều nói ra lời làm kẻ khác sợ hãi: “Bọn họ đang theo dõi chúng ta.”
Thị lực vào ban đêm của Mạnh Kiều không tốt bằng người này, cô nheo mắt, nương theo ánh trăng nhìn vào từng căn phòng ở hai bên hành lang. Đằng sau song sắt cửa sổ nhỏ là những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ. Bước chân bọn họ di chuyển, con ngươi của người sau lưng cũng di chuyển.
Nghiêm Mục nói: “Là bệnh nhân.”
Tiếng Nhật thưa thớt từ hành lang cách đó không xa truyền đến, nghe có vẻ tất cả bác sĩ y tá đang họp. Giọng điệu người chủ trì hưng phấn còn mang theo tiếng nức nở, nghe hết sức kỳ quái. Mà từ phản ứng của những người có mặt thì đây hẳn là cuộc họp báo tin xấu.
Mạnh Kiều chỉ nghe được một chữ: ね.
Nghĩa là ch.ết.
Còn lại cô không hiểu.
Cô gái mặt nạ bước lên tầng ba tòa nhà chính, đẩy cửa phòng thứ ba. Trong nháy mắt một vầng sáng kéo tới, trước mắt Mạnh Kiều là khoảng không trắng xóa. Ánh mắt cô vô thức né tránh, lúc này mới phát hiện bốn người đã về đến thế giới thật. Cô gái mặt nạ giúp mọi người trở về xong, chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Kiều một cái, rồi dứt khoát rời khỏi nhóm người.
Nghiêm Mục đặt Lý Vọng lên ghế trong đại sảnh, gọi cô ý tá đúng lúc đi kiểm tr.a ngang qua lại. Cô y tá phát hiện có người phát sốt, phụ trách mang chai nước truyền tới.
Lý Vọng hôn mê một tiếng đồng hồ mới dần dần tỉnh lại. Vừa tỉnh lại, anh ta đã hoảng sợ hét lên: "Có, có người muốn hại tôi!"
Mạnh Kiều đưa cho anh ta một ly nước, nói: "Ông chủ nhỏ đã ch.ết, anh nói đi."
Lý Vọng phát hiện là Mạnh Kiều thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới kể hết đầu đuôi cho cô nghe. Sáng nay ông chủ nhỏ tới tìm Lý Vọng nói có phát hiện mới, năn nỉ Lý Vọng đi tìm manh mối với mình. Anh ta cảm thấy mình gà ch.ết đi được, ông chủ nhỏ không thể nào hại mình để cướp đạo cụ và điểm tích lũy được, cho nên đi theo ông ta đến tầng hai tòa khám bệnh. Chuyện sau đó cũng chẳng khác Mạnh Kiều đoán là bao, sau khi bị lừa, Lý Vọng dùng kỹ năng hồn rời cơ thể trốn khỏi phòng bệnh, rồi trốn giữa đống thi thể trong hố vứt xác không người trông coi, đợi đồng đội đến cứu viện. Từ lúc anh ta mất tích đến lúc được tìm thấy chỉ có một ngày, cho nên vẫn chưa rơi vào trạng thái điên loạn.
"Bọn họ giết ch.ết ông ta! Tôi không biết ông ta tên gì, nhưng lần này ông ta cũng là người chơi, chúng ta bị lừa rồi!" Lý Vọng đau khổ nhớ lại: "Hôm nay, hôm nay, lúc tôi xuyên qua phòng thí nghiệm, là vào buổi chiều... còn thấy bọn họ đang chưng người! Chưng ra nước từ trong cơ thể người sống!"
Lý Vọng chỉ là một lập trình viên, ở nhà không xem phim kinh dị, nên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy. Anh ta sợ đến mức khóc lóc thảm thiết, mặt tái xanh, môi run rẩy.
Từ lời nói của anh ta, cuối cùng Mạnh Kiều cũng hiểu tại sao buổi chiều hôm nay Nghiêm Mục lại ướt và nóng đến vậy, hóa ra thí nghiệm là một cái lồng hấp lớn. Cô quay người lại bình tĩnh nói: “72% cơ thể con người là nước.”
Nghiêm Mục ừ một tiếng.
Lý Vọng ở tòa nhà chính, bình tĩnh hồi lâu, sau khi trút hết cảm xúc xong thì quyết định trở về phòng nghỉ ngơi một đêm. Ông chú trung niên ra ngoài tìm manh mối đi ngang qua tình cờ nhìn thấy Lý Vọng bị mất tích, sau khi hiểu rõ đầu đuôi thì tức giận bất bình, chủ động đưa Lý Vọng về phòng.
Sau khi hai người rời đi, Mạnh Kiều vươn vai hỏi Nghiêm Mục: “Cô gái mặt nạ kia có vẻ rất lợi hại, sao anh biết cô ấy biết được đường ra?"
"Cô ta rất để ý đến em. Bài tập hôm qua tôi giao, em vẫn chưa giải ra đúng không?" Nghiêm Mục lại ra vẻ thầy giáo.
Hôm qua Nghiêm Mục nói có người liên tục theo dõi cô, mãi cho đến bây giờ cô còn tưởng là bác sĩ Nhật Bản hoặc ông chủ nhỏ, nhưng bây giờ cô chợt hiểu ra, hỏi: "Tại sao?"
"Vậy em phải hỏi cô ta, đừng hỏi tôi. Chuyện đã biết thì nhiều, nhưng chuyện chưa biết lại càng nhiều hơn, dù sao hiện tượng này cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Giáo viên của em không dạy em lý lẽ này sao?" Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều ra khỏi ghế: "Khuya thế này rồi chắc cũng không có manh mối gì để níu kéo đâu, không bằng về ngủ một giấc thật ngon, sáng mai em sẽ không ngủ được đâu. Sáng mai sẽ rất đau đớn."
"Anh xem bảng thí nghiệm à?" Mạnh Kiều hỏi, cô mơ hồ muốn biết sáng mai mình phải đối mặt với chuyện gì.
Nghiêm Mục nhìn cô mở to mắt vì tò mò, bình tĩnh nói ra một câu: "Là khí độc."
Cơ mặt Mạnh Kiều giật giật một lần, hai lần, ba lần.
"Anh lặp lại lần nữa xem?"
"Là khí độc."
Thà để cô ch.ết cóng còn hơn!
Mạnh Kiều thở dài một hơi: "Sao tôi lại xui thế không biết! Khí độc, kiểu này thì sống sót thế nào được?"
Nghiêm Mục nói: "Sau này các thí nghiệm sẽ ngày càng tàn nhẫn, sau đó còn có điện giật, giải phẫu người sống, thí nghiệm áp suất không khí, có cả vi khuẩn, bệnh nhiệt thán (*), dịch tả, thương hàn. Ngoài ra còn có trao đổi máu người, lai giống con người và động vật, trao đổi tứ chi, càng về sau cơ thể chúng ta sẽ xuất hiện hiện tượng bài dị rõ rệt. Cho nên chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa.”
(*) Bệnh than, hay còn gọi là bệnh nhiệt thán, là một bệnh truyền nhiễm hiếm gặp do bào tử hoặc vi khuẩn Bacillus anthracis gây ra. Căn bệnh này chủ yếu ảnh hưởng trên gia súc và động vật hoang dã (lớp thú và chim) hay bị săn bắt. Bệnh lây nhiễm sang người thông qua tiếp xúc trực tiếp hoặc gián tiếp với động vật bị bệnh.
Lúc này mới là ngày thứ hai, nhưng chưa bao giờ cô cảm giác cấp bách như thế.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất lực của Nghiêm Mục.
Mạnh Kiều nhìn màn đêm mịt mù vô tận bên ngoài cửa sổ, trên mặt không nhìn ra được biểu cảm gì, cô cũng không nói ra cảm xúc bi thương nào, chỉ khe khẽ thở dài: "Sao ngoài trời đẹp thật."
"Ừ, đẹp lắm."