Chương 2

Tại tầng thứ sáu mươi sáu cao nhất của cao ốc, là một khu vực đặc biệt của tập đoàn Vinh Huy, chính là nơi chiêu đãi khách quý, phòng họp cùng văn phòng tổng giám đốc.


Ngồi ở trong phòng tiếp khách của tổng tài, Diêu Nhật Hiên cũng không có tâm tình thưởng thức khung cảnh đô thị xinh đẹp phồn bên ngoài tấm kính khổng lồ, cậu bất an nhấp nhổm trên ghế không ngừng nhìn cánh cửa lớn bằng gỗ lim đang đóng chặt.


Qua khe hở của tấm rèm, có thể nhìn thấy bên trong đang tiến hành một vòng hiệp đàm thương vụ. Đối phương là công ty nào thì cậu không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của những người đó khẳng định là quản lý cấp cao. Nếu không, cũng sẽ không cần đầu heo kia tự mình tiếp đãi.


Vụng trộm liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên tường, kim đồng hồ đã chỉ hướng mười hai giờ mười lăm phút. (đừng hỏi ta tại sao đồng hồ điện tử mà lại có kim, ta chịu, QT ghi thế đấy)


Ai nói làm lãnh đạo chính là cả ngày sống phóng túng, chỉ huy người khác làm việc? Kỳ thật đại boss luôn là vất vả nhất. Cũng như bây giờ, sớm đã qua thời gian nghỉ ngơi, hắn lại còn không kịp ăn cơm trưa.


Tuy nói đầu heo này là vì ngậm muỗng vàng mà ra đời mới có vị trí như bây giờ, nhưng hắn cũng không phải là cái loại công tử không học vấn không nghề nghiệp. Từ năm năm trước chính thức tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc tới nay, nghiệp vụ hằng năm của tập đoàn đều tăng trưởng mạnh như diều gặp gió. Nếu không, tạp chí tài chính và kinh tế hàng năm cũng chẳng bình chọn hắn vào hàng thập đại kim cương vương lão ngũ.


available on google playdownload on app store


Nhưng dù cho hắn có tài giỏi thế nào, vẫn là đầu heo!
Diêu Nhật Hiên trong lòng căm giận nguyền rủa, nhíu mày nhớ tới một vấn đề mấu chốt, hắn không mời khách đi ăn cơm trưa sao, có phải ngu ngốc quá không vậy?


“Linh……” Điện thoại vang lên tại căn phòng bên cạnh, thư ký tiểu thư xinh đẹp bắt máy, “Báo cho Lưu quản lý phụ trách tiếp đãi khách? Vâng, tôi lập tức an bài!”.
Rất nhanh, Lưu quản lí của bộ phận quan hệ khách hàng mang theo một mỹ nữ đi vào, đưa toàn bộ khách khứa đi hết.


Thư ký tiểu thư cười ngọt ngào, “Diêu Nhật Hiên, tổng giám đốc mời anh vào.”
Hắn sao không đi ăn cơm? Diêu Nhật Hiên buồn bực đi vào, đến cách bàn làm việc kia một khoảng cách xa liền ngừng lại. Cũng không ngẩng đầu lên nói,“Tôi là đến xinh nghỉ việc! Anh mau ký tên đi!”


Di? Sao nửa ngày không phản ứng vậy?
Lặng lẽ giương mắt, đã thấy đầu heo kia ở sau bàn đem mặt chôn ở trong hai bàn tay to, làm như dị thường mỏi mệt.
Heo không phải người, nhưng heo cũng phải ăn cái gì chứ, không phải sao?


“Nếu không…… nếu không anh cứ đi ăn trưa trước đi, lát nữa tôi lại đến!” Diêu Nhật Hiên tâm địa vẫn thực thiện lương.
“Vậy sao em không đem bữa trưa của anh vào?” Heo có chút oán hờn, vô lý chỉ trích cấp dưới vô tội.


“Cơm của anh ở đâu?” Có một tiểu gia khỏa ngây ngô ngốc nghếch hồ hồ đáp.
“Đi hỏi thư ký.”
“Ân.” Diêu Nhật Hiên vừa mới xoay người, đột nhiên nhận ra, mắc mớ gì mình phải đi lấy cơm cho hắn? (chỉ nội chuyện ổng là sếp thâu thì em cũng phải làm mờ cưng)


Quên đi, dù sao thì mình cũng cần hắn ký tên, không nên quá so đo, dù sao cũng là nhấc tay chi lao(đại loại là tiện tay giúp đỡ), Diêu Nhật Hiên hảo tâm đi ra ngoài lấy cơm, hoàn toàn không để ý đến kia đầu heo kia đang lộ ra nụ cười đắc ý sau lưng cậu.


Heo chính là heo! Ăn không chỉ có nhiều hơn người khác, còn…… xịn hơn! Diêu Nhật Hiên vừa mang đồ ăn đi vừa căm giận bất bình.


Trên xe thức ăn có huy hiệu của một nhà hàng nổi tiếng, bốn dĩa vàng được đậy kín cũng không biết là đựng cái gì, nhưng chỉ cần ngửi mùi hương thoang thoảng bay ra khẳng định cũng là đồ ăn cao cấp.


Khi quay trở lại đã không thấy kia đầu heo kia. Cậu đang ngạc nhiên, đột nhiên một cánh cửa chìm bên cạnh mở ra, heo vừa lau khô tay vừa đi ra, nguyên lai bên trong còn có một gian phòng nghỉ.


Heo, vốn tên là Kì An Tu, năm nay ba mươi mốt, đứng ở trước mặt Diêu Nhật Hiên, ước chừng cao hơn cậu một cái đầu, thể trạng cũng cường tráng hơn rất nhiều.


Lúc này hắn đã bỏ đi áo vét Armani, cravat cũng đã tháo ra, áo sơmi màu cà phê bên trong bị tháo đến ba cái nút, lộ ra bờ ngực màu mật ong rắn chắc. Mặt cũng đã rửa qua, còn có vài giọt nước chưa kịp khô lấm tấm trên khuôn mặt anh tuấn.


Kỳ thật đầu heo này ngày thường rất là cao lớn anh tuấn nha! Toàn thân đều tràn ngập hương vị nam tính dương cương. Diêu Nhật Hiên không dám nhìn nữa, vụng trộm nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu.


Kì An Tu nhướng mày cười tà, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, bật một khúc dương cầm du dương, sau đó cửa khóa tự động, màn cũng kéo lại, ngọn đèn cũng tự động điều tiết nhu hòa xuống.


Công nghệ cao chính là công nghệ cao, biến hóa rất nhỏ làm cho người ta căn bản là khó có thể phát hiện.
“Em muốn từ chức?” Chuẩn bị ổn thỏa, Kì An Tu nghiêm trang hỏi.
Cuối cùng nói tới chính sự, tâm tình Diêu Nhật Hiên thả lỏng một chút, thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn,“Đúng!”


“Vì cái gì chứ? Phiền em đem thức ăn đến đây, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”
“Không cần, tôi không đói bụng!”


Diêu Nhật Hiên quả thật không đói bụng, nhưng vừa mở nắp ra, phía dưới là một phần thịt bò nướng đang tỏa mùi thơm, một dĩa nấm hương rừng lớn còn có một dĩa là tôm bóc vỏ, canh hải sản cùng một dĩa cơm chiên bát trân đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Sắc hương vị câu toàn, thật sự rất mê người!


So với việc mỗi ngày cậu phải ăn cơm đựng trong cặp ***g đương nhiên là cách biệt quá xa, nhưng chỉ có một đôi đũa, làm sao mà ăn?


“Anh mau ký tên đi, buổi chiều là tôi có thể làm xong thủ tục.” Diêu Nhật Hiên lại nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt thật vất vả mới ly khai khỏi mỹ thực, thầm nghĩ phải nhanh ra ngoài.


“Sao thịt bò hôm nay hương vị có chút kỳ lạ?” Kì An Tu gắp một miếng thịt bò theo ánh mắt nhiệt tình đặc biệt lưu luyến của Diêu Nhật Hiên, bỏ vào trong miệng, lông mi rất nhanh nhíu lại, vẻ mặt nghi hoặc.
“Em nếm thử xem có phải kỳ kỳ hay không?” Hắn gắp một miếng đưa tới bên miệng Diêu Nhật Hiên.


Cậu đành phải há mồm nhận lấy,“Hương vị ngon lắm a!”
Thịt bò tươi nhiều nước, tương hương nồng đậm, ăn ngon đến mức khiến cho người ta ngay cả đầu lưỡi đều muốn nuốt vào.
Ai! Con cá luôn dễ dàng bị đồ ăn dụ mắc câu.


Diêu Nhật Hiên ngây ngô không đề phòng, đã bị móng vuốt heo đánh lén thành công, một phen kéo vào trong lòng.
Miệng heo rất nhanh phóng đại trước mắt, cắn lấy đôi môi xinh đẹp của cậu,“Phải không? Cho anh nếm thử chút nào?”.
“Ngô……”.


Những lời mắng mỏ đều bị mõm heo ngăn chặn, cắn chặt răng nanh muốn cự tuyệt, lại bị con heo kia ác ý bịt cái mũi lại. Móng heo cũng không khách khí luồn vào trong vạt áo của cậu, tùy ý giở trò!


Đây chính là văn phòng lại còn là giữa ban ngày a! Con heo này, hắn cư nhiên ở ngay tại đây! Diêu Nhật Hiên khóc không ra nước mắt, hối hận mình lại một lần buông lỏng cảnh giác.
***.
Hoa Quế: Cám ơn secret004 đưa tới lễ vật, cảnh đoàn tụ sum vầy này ta nhìn cảm thấy y như một khối bánh trung thu, ha ha.


Mọi người đã xem rồi được đi, H văn rồi đó! Cảm thấy thế nào! Bởi vì hầu hết H văn phỏng chừng đều là sau buổi tối 10 giờ nên phải đổi mới. Mọi người nếu không muốn chờ ngày mai lại đến xem nha!


Trước đưa lên một phần cơm trư trảo( cơm móng heo) cho mọi người khai vị, Hoa Quế hảo ngoan nga! Mọi người phải trước sau như một duy trì tình yêu với ta nga!
——————-






Truyện liên quan