Chương 15
Ô ô, ta bị trọng thương roài, có đứa tung ta òi bỏ chạy, ô ô, đau wá, nằm bẹp 1 chỗ chán wá nên edit được nhiu đây nè =.=
———————————-
“Cái kia…… Con tôi sợ người lạ, không quen ở với người khác!” Diêu Nhật Hiên cố gắng kiếm cớ, cậu vẫn chưa đánh mất lý trí, cùng con heo này ở chung? Cậu đã có thể nhìn thấy chính mình trong tương lai bị đem ra ăn sạch sẽ đến xương cốt cũng không còn! Nếu vạn nhất lại cho Tiểu An An thêm một đứa em trai hoặc là…… cậu không dám nghĩ nữa.
Kì An Tu cũng không tranh cãi với cậu, cười đắc ý, tiểu gia khỏa này luôn khẩu thị tâm phi, lại hay thẹn thùng, bất quá không sao cả, hắn sẽ có biện pháp bế được cậu về nhà.
Kể cả Tiểu An An kia, hắn nhất định sẽ có biện pháp thu phục!
Kì An Tu bình sinh không có nhiều ưu điểm, chính là một khi đã ngắm được mục tiêu thì sẽ không dừng lại! Nếu dùng ở trên người Diêu Nhật Hiên trên người, thì phải là tử triền lạn đả da mặt càng dày càng tốt!(aka đẹp dzai không bằng chai mặt)
Diêu Nhật Hiên một mình đi đón con về nhà, cùng nhau thay đổi quần áo khác sạch sẽ rồi mới đi tới nhà hàng Thúy Hoa mà Kì An Tu đã cho địa chỉ.
Nghe nói tiệc buffet của nơi này rất tuyệt, phong cảnh rất đẹp, điểm tâm ngọt cũng làm phi thường ngon, Kì An Tu cố ý hỏi thăm, sớm đặt chỗ trước, vốn định đêm nay cùng nhau đến ăn cơm, đáng tiếc lại bận việc đột xuất, đành chỉ chỗ cho Diêu Nhật Hiên, để cậu mang con đến ăn.
Diêu Nhật Hiên cũng vui vẻ nhận lời, dù sao không ăn cũng lãng phí, tinh thần tiết kiệm là trên hết, thế là cậu mang con trai tới đây.
Vừa tiến vào đại sảnh tráng lệ có thể sánh bằng cung điện hoàng gia, hai cha con xém chút nữa thì hôn mê, giống hệt như nhà quê lên tỉnh, chân tay luống cuống không biết đi đâu.
Nhìn dàn đèn thủy tinh treo trên trần nhà coi bộ còn lớn hơn cả căn nhà của mình, cái miệng bé xíu của Diêu Bình An mở lớn thành hình chữ o, không kềm được tiếng kêu ngạc nhiên.
Một cô gái phục vụ mang một chiếc tạp dề trắng như tuyết nhìn thấy hai cha con đang đứng lúng túng, nhiệt tình tiến lên tiếp đón, dẫn bọn họ đến vị trí đã đặt.
Kì An Tu chọn sẵn một bàn ngay sát cửa sổ, nhìn ra hoa viên xinh đẹp, ngồi ở chỗ này, chẳng cần dùng bữa mà chỉ cần ngắm khung cảnh tràn ngập màu sắc bên ngoài đã là tuyệt không sao tả xiết.
Nhìn hai cha con ăn mặc bình dân, hiển nhiên là lần đầu tiên đến, cô phục vụ có thiện ý nhắc cho bọn họ, đến tám giờ tối trong hoa viên sẽ biểu diễn đèn suối phun hòa cùng âm nhạc, bọn họ nên sớm đi lấy đồ ăn.
Cần phải ăn cái gì đây? Nhìn một chiếc bàn thật dài bày hàng trăm món ăn tinh mỹ, cả hai cha con đều không biết lấy món nào.
Tiểu An An lại treo lên khuôn mặt tươi cười ăn tiền của bé, “Chị gái xinh đẹp ơi, ba ba với em là lần đầu tiên đến nga, không biết ăn món nào thì ngon, chị chỉ cho em được không?”
Đương nhiên có thể! Tiểu thiên sứ đáng yêu như vậy ai lại nhẫn tâm cự tuyệt chứ?
Nếu không phải đang còn trong giờ làm việc, cô phục vụ quả thực muốn lao đến xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của bé, ôm bé đi lấy đồ ăn.
Rất nhanh, hai cha con Diêu gia đã cầm trên tay một chiếc dĩa lớn chứa đầy thức ăn đủ màu sắc, cơ hồ những món tinh hoa của nơi này đều nằm trên dĩa.
Dưới khuôn mặt tươi cười mê người của tiểu bảo An An, cô phục vụ còn lén hứa với hai cha con, chờ điểm tâm ngọt được dọn lên, sẽ tự mang đến cho hai cha con món thạch trái cây đông lạnh và món kem nổi tiếng nhất của chỗ này, hai cha con chỉ cần ngồi xem biểu diễn, không cần đi xếp hàng.
“Cám ơn chị nha! Chị tốt quá đi à, trách không được lại xinh đẹp như thế!”
Nhóc con này có phải con mình không? Miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, đến khi trưởng thành không biết sẽ mê ch.ết bao nhiêu người! Diêu Nhật Hiên âm thầm lo lắng.
Ai nói nhìn đứa bé mới ba tuổi thì sao có thể thấy trước tương lai nó sẽ như thế nào? Tiểu An An sau khi lớn lên sẽ ra sao? Đương nhiên, về vấn đề này, làm cha như Diêu Nhật Hiên tuyệt không hề trốn tránh trách nhiệm. Chuyện này sẽ nói sau, tạm thời giữ bí mật.
Thức ăn tinh mỹ, biểu diễn tuyệt vời, hai cha con Diêu gia phi thường tận hứng, chờ biểu diễn chấm dứt, mới giật mình thấy bên cạnh có người đang đứng nhìn bọn họ rất lâu.
“Xin hỏi, có việc gì sao?” Diêu Nhật Hiên nhìn người phụ nữ trước mặt, cô mặc một bộ váy dài màu đen không tay, mái tóc dài màu nâu cuộn sóng, phong thái đầy tao nhã, lại toát ra một loại cảm giác tựa hồ như kẻ háo sắc, âm thầm nhíu mày.
“Thoạt nhìn thật nhỏ nha, ngay cả thanh âm cũng thật dễ nghe!” Trong mắt người phụ nữ mặc đồ đen này lóe ra tia sáng lấp lánh thường xuyên xuất hiện trong mắt Lưu Chỉ Quân, đột ngột hỏi, “Cậu chưa trưởng thành à?”
Diêu Nhật Hiên đỏ bừng mặt,“Tôi…… tôi đã hơn hai mươi!”
“Hai mươi mấy?” Cô gái lập tức hỏi.
“Ách, hai mươi hai.”
“A! Sao vậy chứ? Cư nhiên còn nhỏ hơn người ta! Không cần đâu, người ta một chút đã bị gọi là già!” Đột nhiên cô chỉ sang Tiểu An An, “Em trai cậu à?”
Diêu Nhật Hiên bị sự xuất hiện đột ngột lẫn hành động kì quặc của cô nàng này làm cho choáng váng, ngoan ngoãn đáp, “Con tôi, ba tuổi.”
“A! Trời ạ! Trời ạ! Chuyện gì đây?” Dùng bàn tay trắng mịn bịt kín miệng, đôi mắt không tin được mở lớn, “Tôi có thể hỏi một câu không phải, cậu…… cậu đã có vợ rồi à?”
“Không có! Tôi mồ côi, được chưa?” Tiểu An An nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ xíu, trên mặt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, “Cô là ai a? Hỏi mấy chuyện này để làm chi? Ba ba sẽ không thích cô đâu, đi mau đi! Nếu cô không đi, tôi sẽ kêu mấy chú cảnh sát tới bắt cô nga!”
Cô gái kia chỉ đưa tay quấn lấy một lọn tóc, vô cùng kiều mỵ cười, “Tiểu gia khỏa, có cá tính, ta thích! Độc thân thì không còn vấn đề gì nữa, tên ta là An Na! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại! Bye-bye!”
Cô nàng xoay người như rắn nước, từng bước tiêu sái bỏ đi.
Hai cha con Diêu gia nhìn nhau, trăm miệng một lời phọt ra một câu, “Thần kinh!”
Rồi mới tiếp tục vui vẻ thưởng thức ly kem. Ngô ngô, ăn ngon quá nha!
Tóm lại, đêm nay thực khoái trá.
Nhưng bọn họ không hề biết được, họ cùng vị mỹ nữ thần kinh này, cư nhiên nhanh như thế đã tái ngộ.
Ngay buổi chiều ngày hôm sau, tại một biệt thự xa hoa trong Hoa viên Thanh Hải.
Mỹ nữ thần kinh hôm nay tạo kiểu tóc hai bên, thay đổi một bộ váy công chúa hồng nhạt trông rất đáng yêu, nhìn thấy bọn họ cũng có chút ngoài ý muốn, đột nhiên nhớ tới, “A, hai người chính là hai cha con mà bác Đường mời đến đúng không?”
Cô che miệng cười khanh khách, “Xong rồi xong rồi, xem ra thật sự là ông trời đã định duyên phận, trốn cũng không trốn được!”
Không hiểu cái quái gì cả! Hai cha con Diêu gia có chí đồng tâm đều quyết định không quan tâm đến cô nàng, quay đầu tìm kiếm vị Đường lão bá kia.
Mỹ nữ thần kinh vẫn còn đứng cười thêm một lúc nữa mới lấy điện thoại di động ra, ngọt ngào nói,“Cưng à! Mau tới làm việc thiện đi, quyên ra tình yêu của cưng đi! Hảo tâm sẽ có hảo báo !” Cuối cùng, hung hăng uy hϊế͙p͙, “Không đến sẽ có báo ứng thê thảm!”
***.