Chương 62
Vài năm trôi qua, vẫn là biệt thự cổ kính trong hoa viên Thanh Hải.
Sáng sớm, toàn thể Kì gia đã có mặt đông đủ, chờ xuất phát, Kì Dân Hạo lúc này đã là một đầu bạc trắng rất là vừa lòng.
Kì An Tu đã vào tuổi trung niên càng thêm vẻ trầm ổn cùng nho nhã, đang giúp Diêu Nhật Hiên quấn khăn quàng cổ.
Hắn thực không thích lão bà yêu dấu đeo caravat, cho nên sau khi Diêu Nhật Hiên kết hôn trừ bỏ những trường hợp bắt buộc phải đeo, còn lại đều là dùng khăn quàng cổ đủ kiểu dáng và màu sắc, càng thích hợp với khuôn mặt vẫn trẻ trung tuấn mỹ như ngày nào, giống hệt như đứa con đầu của Kì An Tu.
Mấy lần cả nhà đi ra ngoài đều bị người khác hiểu lầm, khiến cho Diêu Nhật Hiên phi thường xấu hổ, Kì An Na lại phi thường đắc ý, thổi phồng đây là nhờ đến thẩm mỹ viện của cô nàng bảo dưỡng, khiến cho không biết bao nhiêu người đổ xô đến, lợi nhuận thu về thật không nhỏ.
Nhưng khuôn mặt này của Diêu Nhật Hiên đâu chỉ là dựa vào mỹ phẩm bảo dưỡng? Tất cả đều là do những món canh bồi bổ của Kì Dân Hạo, hơn nữa Diêu Nhật Hiên trời sinh thiếu căn cân, lại gả cho lão công tốt, cái gì cũng không cần quan tâm, mới dưỡng ra được khuôn mặt trẻ trung như thế.
Diêu Nhật Hiên thật ra rất oán hận gương mặt non choẹt này, chẳng có chút phong độ nào, Nhật Hiên chỉ thích giống như Kì An Tu, khóe mắt có thêm mấy nếp nhăn. Nhưng Kì An Tu đã nghiêm khắc cảnh cáo, nếu em mà như vậy, anh liền nắm đầu em đi căng da mặt à!
Cái kia hình như khủng bố lắm nga! Diêu Nhật Hiên ngẫm lại, lập tức dẹp luôn, thành thành thật thật mặc kệ gương mặt bị người khác nhận nhầm tuổi này, thuận theo tự nhiên mà hảo hảo sống.
“Đã được chưa?” Một giọng nói không kiên nhẫn thúc giục, một thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ vô trù, lại lạnh lung như băng sơn đi đến. Áo sơ mi đen, quần dài màu đen, bàn tay tùy ý đút trong túi quần, thân thể hoàn toàn thả lỏng, lại mang theo một cỗ cảm giác đặc biệt nói không nên lời, chính là ── rất đẹp!
Khuôn mặt của cậu ta cơ hồ giống Diêu Nhật Hiên y như đúc, nhưng cả người lại toát ra khí chất hoàn toàn bất đồng. Nếu như nói Diêu Nhật Hiên là loại văn trúc tinh tế nhu nhược thích hợp dưỡng trong nhà kính thì cậu ta lại giống loại lục trúc độc nhất vô nhị trong nơi thâm cốc u tĩnh. Đồng dạng là trúc, nhưng mà hoàn toàn toàn khác nhau, toàn thân cậu ta thoát ra khí chất cao ngạo mà cương trực, đỉnh thiên lập địa, bễ nghễ hết thảy.
Kì Dân Hạo vừa thấy chàng trai đó, nở nụ cười từ ái kéo tay cậu ta,“An An, sao hôm nay con về sớm vậy?”
“Đúng vậy!” Diêu Nhật Hiên ngước lên nói chuyện với đứa con,“Không phải con bảo mai mới về đến sao?”.
“Ngày hôm qua con đã giải quyết xong xuôi mọi việc, cố ý trở về sớm! Sao mọi người lại chậm chạp như vậy?”
“Không chậm, Nhạc Nhạc sớm đã thu dọn xong rồi.” Kì An Tu cao giọng gọi một tiếng,“Nhạc Nhạc, anh hai về rồi kìa! Sắp xuất phát rồi, đừng đọc sách nữa!”
“Dạ!” Một thiếu niên cao to đáp lại, ôm sách giáo khoa từ phòng khách đi ra. Một thân đồng phục trung học xanh lam cùng màu trắng giao nhau mặc ở trên người, nếu không tính đến cặp mắt kiếng trên mặt cùng biểu tình chất phác, bộ dạng cơ hồ cùng Kì An Tu giống nhau như đúc.
Kì An Chi nhíu mày vỗ vai đứa em trai cơ hồ đã cao bằng cậu,“Ông nội, ông rốt cuộc đã cho thằng nhóc này ăn cái gì? Mới mười sáu tuổi đã cao như thế, đừng nói là tuyến yên phát triển dị thường a!”
“Nói bậy!” Kì Dân Hạo yêu thương kéo đứa cháu trai nhỏ nhất qua,“Nhạc Nhạc thích vận động, đương nhiên là sẽ cao lớn! Có đúng không?”
Thiếu niên chất phác chỉnh sửa lại bộ đồng phục, ngượng ngùng mỉm cười.
Kì An Tu thật không nhìn được,“Nhạc Nhạc, con đã cao to như vậy rồi, sao lại hay thẹn thùng như thế? Đã học đến trung học rồi hơn nữa còn phải trọ lại trường, sao có thể ở chung với người khác?”
“Đúng vậy! Nếu có ai khi dễ em thì sao?” Anh hai thực lo lắng.
“Nếu có người khi dễ thì tìm giáo viên, hoặc là gọi điện thoại cho ông nội, biết chưa?” Nghe hai người nói vậy Kì Dân Hạo cũng có chút lo lắng, đứa cháu này của ông quả thực là rất thật thà.
“Không sao ……sẽ ổn mà!” Kì Nhạc Chi ngại ngùng cúi đầu.
Kì An Tu sau một hồi đem cái khăn quàng đáng thương chỉnh sửa lung tung mới tạm vừa lòng, buông tay ra.
Diêu Nhật Hiên vội chạy lại bênh vực đứa con út,“Mọi người đừng nói Nhạc Nhạc như vậy nữa, trước kia ba cũng là như vậy, không phải vẫn tốt sao? Cũng không phải đi cả ba năm, mỗi cuối tuần đều có thể về nhà mà. Nhạc Nhạc yên tâm, người bên ngoài không có khủng bố như cha với anh hai con nói đâu! Con cứ hảo hảo ở chung với các bạn, con đối xử tốt với người khác thì họ cũng sẽ đối tốt với con, hiểu chưa?”
“Ân.” Kì Nhạc Chi liên tiếp gật đầu, vẫn là ba ba hiền lành hiểu cậu nhất.
Kì An Tu cùng đứa con lớn nhất trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ, hai đứa ngốc!
Sao lại như vậy? Kì lão tam nhà ta bộ dạng giống hệt cha, nhưng cá tính lại mười phần y như ba ba cậu. Nói theo cách của Kì An Chi là dê con đội lốt sói, ngoan ngoãn vô cùng!
Chuyện con cái nhà này cũng thật là y như một vở hài kịch, vốn sau khi sinh Vận Phúc, Diêu Nhật Hiên cương quyết không muốn sinh nữa, Kì An Tu cũng không cưỡng cầu, nhưng khi Tiểu Vận Phúc được hai tuổi thì xảy ra chuyện xấu!
Bởi vì Tiểu Vận Phúc thật sự là rất đáng yêu, khi đang chơi trò chơi trong vườn, làm cho một đứa bé trai thích vô cùng, ôm chầm lấy luyến tiếc buông tay, hết sờ lại hôn, Tiểu Vận Phúc cùng người ta chơi cũng rất là vui, thiếu chút nữa thì bị thằng nhóc kia dẫn về nhà luôn.
Kì An Tu nhất thời tức đến phát điên, cứ nghĩ đến cảnh đứa con này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ phải “gả” ra ngoài, về nhà liền buồn bực không thôi. Vừa buồn bực vừa nghĩ thầm cần phải có thêm một đứa nhóc nữa để tránh cho sau này dưới gối hư không tịch mịch, thế là sau đó lén đem đống thuốc tránh thai bác sĩ Ngưu đưa cho đổi thành vitamin, ôm lấy thân ái lão bà hết làm lại làm.
Đúng với câu nói kia, càng làm với tần suất càng cao thì càng có nhiều cơ hội thụ thai.
Chưa được hai tháng Diêu Nhật Hiên đã nhận ra triệu chứng mang thai, Diêu Nhật Hiên rất tức giận, la hét không muốn sinh, nhưng có lão Kì tọa trấn trong nhà, có thể để cho cậu phá thai sao?
Cuối cùng Kì An Tu bị phạt ra ngủ ngoài phòng khác một tháng, khi Tiểu Vận Phúc được ba tuổi, Kì gia lại có thêm một bé trai.
Hôm nay là lễ khai giảng của Kì Nhạc Chi mười sáu tuổi, cũng chính là từ hôm nay trở đi, cậu chính thức dọn đến kí túc xá ở, bắt đầu cuộc sống độc lập.
Hiện đã hai mươi mốt, thiên tài nhi đồng năm xưa Kì An Chi cũng đã tốt nghiệp đại học. Đồng thời cầm ba bằng đại học toán học, kinh tế cùng pháp luật, lập tức chuẩn bị tiến vào giai đoạn công tác.
Đứa nhỏ này rất có chủ kiến, dù sao Kì An Tu còn trẻ, cậu không muốn ngay từ đầu đã tiến vào công ty của gia đình mà muốn vừa học vừa tự gây dựng sự nghiệp, sau hai năm mới vào công ty của nhà. Đây là chuyện tốt, mọi người trong nhà đều rất ủng hộ.
Hiện tại mọi người trong nhà đã đông đủ, chỉ thiếu một người duy nhất, đương nhiên chính là tiểu phượng hoàng được mọi người phủng trong lòng bàn tay, Vận Phúc.
Kì An Chi khí tụ đan điền, đứng ở trong sảnh hét lớn một tiếng,“Kì Hạnh Chi! Anh hạn cho mày trong vòng ba phút xuống lầu, nếu không trong vòng ba năm tới đừng hòng anh để cho mày có thêm một bộ quần áo mới nào!”
“Quần áo mới đến đây! Đến đây!” Kì An Na ôm một túi quần áo lớn vội vã chạy vào, không rảnh chào hỏi mà vọt thẳng lên lầu.
Diêu Nhật Hiên một đầu hắc tuyến,“Sao mọi người lại để cho nó mua quần áo mới?”
Trần Võ tiểu thảo, a không, hiện tại người ta đã muốn là đại thảo, chạy sát sau đuôi vợ, cười làm lành giải thích,“Hôm nay không phải ngày trọng đại sao? Tính Vận Phúc đã như thế, một bộ đồ mới cũng không đáng bao nhiêu tiền, mua thì mua đi!”
Một bộ quần áo mới không đáng bao nhiêu tiền sao? Diêu Nhật Hiên không biết nói gì, đứa nhỏ kia chẳng phải luôn mặc toàn đồ hàng hiệu sao? Đồ trên người nó chỉ có thể dùng con số vạn mà đếm, đồng hồ Thụy Sĩ, giày da thủ công, nước hoa, còn có một đống loạn thất bát tao gì đó nữa, đây đúng là loại phá gia chi tử tiêu tiền như nước điển hình!
“Mọi người cứ đi mà chiều theo ý nó! Để tôi xem sau khi nó học xong đại học thì làm sao mà tự mình đi làm!”
“Tiểu Hiên, con đừng có yêu cầu cao quá với Vận Phúc!” Kì Dân Hạo nhịn không được nói tốt cho đứa cháu thứ hai,“Nó bất quá chỉ là yêu cái đẹp, vài bộ quần áo mới có đáng gì đâu!”
“Đúng vậy!” Kì An Tu cũng không nỡ bạc đãi đứa con bảo bối này, “Đừng có luôn thúc giục nó làm việc, Vận Phúc còn nhỏ! Bên ngoài người xấu nhiều như vậy, sao có thể dễ dàng thả nó ra? Mọi người chăm sóc cho nó vẫn tốt hơn mà, học đại học xong thì học lên thạc sĩ tiến sĩ!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Ông em rể gật đầu phụ họa theo anh vợ, “Nếu là chuyện tiền bạc thì chúng em sẽ đóng góp! Công việc thật sự rất vất vả, không thích hợp với Vận Phúc!”
Diêu Nhật Hiên còn biết nói gì nữa? Rên lên một tiếng, nói thêm gì đi nữa thì vẫn chỉ là mọi người trong nhà đều sẽ phê phán cậu, dường như cậu đã ngược đãi đứa nhỏ này lắm vậy.
Vận Phúc không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có đối với Kì An Chi luôn ba phần sợ hãi, câu uy hϊế͙p͙ kia của ông anh vẫn là có hiệu quả, không nhiều không ít, vừa đúng một trăm tám mươi giây, cửa phòng ngủ trên lầu bật mở,“Anh! Em đúng giờ nhé!”