Chương 109
Trong TV đang trình diễn màn bắn pháo hoa vô cùng náo nhiệt, nhưng mà trên chiếc giường rộng lớn, cái người mới vừa rồi con còn hưng trí bừng bừng xem tiết mục đã muốn nhắm hai mắt lại, ngủ thật sự ngọt ngào .
Mục Sam bất quá là tránh đi chuẩn bị một phần ăn khuya, trở về đã thấy con heo ngốc đã ngủ say.
Ngọn đèn mờ ảo dịu dàng tỏa sáng cho gian phòng.
Trên chiếc giường lớn nổi lên một đống chăn, một cái đầu nho nhỏ lộ ra, còn nhịn không được nhích tới nhích lui, giống như con mèo nhỏ đang trốn.
Mục Sam cười sủng nịch, nhẹ nhàng kéo một góc chăn, một em bé béo béo tròn tròn lộ ra, đôi mắt to đen tròn nhìn anh chằm chằm, bởi vì còn chưa đủ tháng, chỉ có thể y y nha nha kêu to, không biết đang thúc giục cái gì.
“Nhóc con này, sao lại chui vào trong chăn vậy, Không sợ ngộp sao ! Được rồi, cục cưng, ngoan nga, đến uống sữa nào!” Mục Sam vừa yêu thương ôm lấy đứa nhỏ, người bên cạnh đang ngủ dường như tâm linh tương thông bừng tỉnh dậy.
“Em ngủ đi!” Mục Sam dịu dàng trấn an người yêu, lần sinh đó thật sự đã khiến cậu vô cùng vất vả. Bởi vì khó sinh nên bé con ước chừng hơn hai mươi mấy giờ mới chịu đi ra, làm cho Kì Hạnh Chi bị tr.a tấn không ít.
Bất quá này cũng là do cậu quá lười, gần đến ngày sinh, Diêu Nhật Hiên đã bảo cậu nhất định phải đi lại nhiều, nhưng con heo lười này làm biếng di chuyển, hơn nữa bình thường cũng rất ít vận động, khó sinh cũng là chuyện có thể đoán trước .
Ngẫm lại cảm giác lo lắng khi đó ở phòng sinh, thật sự là nghĩ lại mà kinh. Cũng may đều đã qua đi, Mục Sam hiện tại vô cùng cảm kích, cảm kích ông trời đã để cho hai cha con họ bình an, cho mình một gia đình hạnh phúc.
Một khắc tự tay ôm lấy đứa con, Mục Sam không thể nhịn được mà bật khóc..
Trước đó, khi Hà Gia Duyệt sinh con, thấy nước mắt của Kì Nhạc Chi, Kì Hạnh Chi còn cảm thấy rất khoa trương, bảo lão công của mình không được mất mặt như thế, nhưng khi cậu chính mắt nhìn thấy đứa con mình vất vả sinh ra, nước mắt cũng nhịn không được rơi không ngừng
Một khối thịt nho nhỏ, không biết tại sao lại có thể khiến cho mọi người cảm động vô cùng.
Có đứa con, hai phu phu đều cảm nhận được tình cảm của bọn họ có thay đổi kỳ diệu, đó là một loại ràng buộc vô hình, dường như đem hai người trói lại với nhau, hòa tan vào huyết mạch.
Mỗi khi thấy đứa bé này hai người đều nghĩ, đây là cốt nhục của họ, là máu thịt của hai chúng ta hòa vào nhau tạo thành đứa bé này! Làm cho người ta không khỏi cảm thán sinh mệnh là thứ kỳ diệu biết bao nhiêu, lại có thể khiến cho hai con người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống trở nên khắng khít gấp bội.
Hiện tại bé con còn quá nhỏ, căn bản không phân rõ ngày đêm, khẩu vị lại ít, đói bụng sẽ ăn, ăn xong sẽ ngủ, cuộc sống phu phu hoàn toàn bị quấy rầy, toàn vây quanh bé. Kì Hạnh Chi sau hậu sản còn cần tĩnh dưỡng, chỉ có thể ngẫu nhiên trông nom một chút. Hiện tại có người yêu chăm sóc, Kì Hạnh Chi cũng không cậy mạnh, lại nhắm mắt lại mông mông lung lung đi ngủ.
Mục Sam đem cục cưng cẩn thận ôm trên tay, dùng cánh tay nâng cái đầu nhỏ nhỏ lên một chút, cầm lấy bình sữa ấm, trước nhỏ vài giọt lên mu bàn tay xem thử, độ ấm vừa vặn, sau đó mới đưa đến miệng cục cưng.
Tiểu bảo bảo cắn cắn núm ɖú cao su, liền từng ngụm từng ngụm ùng ục ùng ục uống sữa, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng không ngừng cử động, đáng yêu nói không nên lời.
Cha Mục Sam nhìn thấy thật hạnh phúc, dịu dàng dỗ dành,“Ngoan nga! Không phải vội, từ từ uống.”.
Dường như nghe hiểu cha mình nói gì, tiểu bảo bảo ăn hơn một nửa, bụng nhỏ không đói nữa, bắt đầu cắn núm ɖú cao su chơi, cha nhìn lại lo lắng “Ngoan ngoan, ăn xong được không? Lát nữa sẽ lạnh, uống vào sẽ tiêu chảy nha!”.
Tiểu gia khỏa không thèm để ý tiếp tục vừa ăn vừa chơi, hai cánh tay thịt thịt với hai cái chân phì phì quơ quơ lung tung theo điệu nhạc nào đó, đôi mắt to tròn xoe mang theo một tia ngây thơ chất phác xen lẫn chút giảo hoạt.
“Tiểu bại hoại!” Mục Sam nhăn mặt với cục cưng, muốn làm dữ nhưng lại mang theo ý cười.
Cục cưng tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng mà ai thương bé, ai không thương bé vẫn có thể cảm nhận rõ, cho nên càng thêm thị sủng sinh kiêu, không kiêng nể gì.
Mục Sam đem bình sữa kéo ra khỏi miệng cục cưng,“Xấu xa, không cho con ăn! Lát nữa cho con đói bụng!”.
“A! Ya!” Cục cưng dùng sức hừ hừ, tỏ vẻ bất mãn, người ta còn muốn ăn mà!
Mục Sam làm sao lại nỡ không cho cục cưng ăn, lại đem bình sữa đút cho miệng nhỏ nhắn,“Vậy con ngoan mà ăn đi nhé?”.
Nhưng mà người ta không thích hảo hảo ăn, người ta muốn vừa ăn vừa chơi cơ ! Bé con còn khiêu khích phun sữa phì phì.
Mục Sam nhìn mà buồn cười, đem cục cưng bế cao lên, hôn hôn cái trán,“Nghịch ngợm! Ngoan ngoãn ăn a!”.
Tiểu bảo bảo cuối cùng cũng cho ông cha mình một chút mặt mũi, lại ăn hai miếng, bỗng nhiên chủ động dùng đầu lưỡi đẩy núm ɖú cao su ra, xoay xoay cái mông nhỏ ya ya kêu.
Nhìn tiểu gia khỏa nhăn mặt, Mục Sam lập tức hiểu ý, cục cưng muốn tè rồi? Vạch tã, quả nhiên đúng vậy!
Đem tiểu bảo bảo ôm đến trong phòng tắm, đặt vào cái nôi chuyên dụng, thuần thục lấy nước ấm lau tiểu thí thí phấn nộn, bôi một lớp phấn rồi mới thay tã giấy.
Cục cưng thoải mái lắm, hoa chân múa tay vui sướng, đá đá cái chân thịt thịt, huơ huơ tay nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chóp chép, cười khanh khách.
Trong mắt Mục Sam hoàn toàn bị tiểu bảo bối hấp dẫn, thân thể mềm mềm nho nhỏ này là một phần huyết mạch của mình, động đến nơi mềm mại nhất trong lòng anh, mang đến hy vọng vô tận vào nhân sinh tương lai.
Rất nhanh chính là năm mới, trước đây đều chỉ có một mình, một năm đi qua, chính là thay mới một cuốn lịch, lại tăng thêm một tuổi mà thôi.
Nhưng mà từ nay về sau, mỗi một năm qua đi đối với anh mà nói đều có ý nghĩa đặc biệt. Không chỉ có người anh yêu nhất ở bên anh cùng anh từ từ già đi, còn có đứa con của họ từng năm từng năm lớn lên, cùng bọn họ chia sẻ hết thảy những gì tốt đẹp nhất.
Nhân sinh có thể như thế, chính là rất bình thường nhưng cũng là hạnh phúc nhất!
Ôm cục cưng đi ra, bỗng nhiên, trong TV cùng bên ngoài vang lên tiếng pháo mừng năm mới, tiếng mọi người chúc mừng nhau, một năm mới đã đến .
Kì Hạnh Chi đang ngủ mơ mơ màng màng lập tức bừng tỉnh lại,“Xảy ra chuyện gì?”.
Đứa ngốc! Mục Sam xoa mũi cậu, ôm bé con tiến lên,“Chúc tết! Đến, cục cưng chúc tết ba ba nào! Người ta lần đầu tiên chúc tết, phải cho tiền lì xì nga!”.
Kì Hạnh Chi khẩn trương lên,“Em quên không chuẩn bị rồi?” Cục cưng lần đầu tiên chúc tết cậu, vậy mà cậu đã quên chuẩn bị .
Mục Sam cười ha ha ,“Sờ sờ dưới gối của em ấy!”.
Nơi đó đã sớm đặt sẵn bao lì xì, Kì Hạnh Chi cười tủm tỉm lấy ra một cái, đưa cho tiểu bảo bảo,“Ngoan ngoan, suốt cả năm phải khỏe mạnh an khang, hảo hảo lớn lên, biết không?”.
Vật nhỏ giương móng vuốt chộp lấy bao lì xì, liền cho vào miệng luôn.
“Này không thể ăn nga!” Phu phu hai người đem tiểu móng vuốt ra khỏi miệng bé, lấy bao lì xì nhét dưới cái gối nhỏ của cục cưng.
Mục Sam cũng bỏ thêm một bao lì xì vào,“Tiền mừng tuổi suốt một đêm nga! Dài mệnh trăm tuổi! Đại cát đại lợi!”.
Tiểu bảo bảo cũng không hiểu, ăn no uống đủ, lại chơi một hồi, vậy là mĩ mãn ngáp một cái thật to, kháng nghị đòi ngủ.
“Đưa con cho em!” Kì Hạnh Chi đem cục cưng kéo vào trong lòng, cùng nằm xuống.
An tâm nằm ở trong lòng ba ba, tiểu gia khỏa chớp chớp mắt to vài cái, một con mắt rất nhanh nhắm lại, một con mắt còn lưu luyến mở he hé.
“Coi tiểu gia khỏa này nè!” Kì Hạnh Chi cười cười“Ngủ còn tạo dáng cho mắt!”.
Mục Sam cười thầm, có một câu không nói ra, kỳ thật buổi tối khi em ngủ cũng thường xuyên mở nửa con mắt. Đây là di truyền!
Nhìn heo con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Mục Sam âm thầm tính toán đợi lát nữa chụp hình lại cho cậu làm bằng chứng. Đáng tiếc không đợi đến lúc đó được, bởi vì anh cũng ngủ thiếp đi. Chăm con nhỏ cũng không phải mệt bình thường!
Trong đêm giao thừa, Mục Sam nằm mơ một giấc mơ kì quái.
Mơ thấy mình phiêu bạt ở trên biển, đứng trên đầu một chiếc thuyền lớn, nhưng sao lạ ăn mặc như Cướp biển Caribbean? Kì quái là, thấy heo con nhà anh cũng thay đổi một thân cổ trang, như trước ôm đứa nhỏ đứng ở bên người mình.
Vậy là đủ rồi, mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ làm cái gì, chỉ cần có bọn họ ở bên người, nhân sinh chính là viên mãn .
——————-
Nhầm, chương này mới hết nhỉ, còn nếu ai muốn biết cái giấc mơ trên nghĩa là xao thì coi phiên ngọai nhà Mộ Dung nga.