Chương 3

Ngày chậm rãi trôi qua, mùa hạ, mẹ Hà Kiến Quốc ngã bệnh.
Hắn mỗi ngày bận bịu công việc ở bãi tha ma, lại đeo giỏ trúc đi cắt cỏ cho heo ăn, đi bờ sông vớt lục bình, sau đó lại đến phía đông cho heo ăn, bớt gánh nặng cho cha.


Văn Vũ mỗi ngày đều bảo Hà Kiến Quốc đi sớm một chút, còn lại để y làm. Buổi tối thừa lúc trời chưa tối hoàn toàn, y cũng giúp Hà Kiến Quốc hái cỏ cho heo ăn. Bất quá mỗi lần, y đều ngoài ý muốn thấy quả dại ngọt, có một lần phát hiện hơn hai mươi cân bí đỏ lớn! Thực may mắn.


Có điều, y căn bản không nghĩ qua vì sao bí lớn như vậy lại sinh trưởng trong cỏ mà lại chẳng có ai phát hiện…y chỉ biết kích động nhìn xung quanh có ai hay không, sau đó nhanh chóng lấy đem về lều…
Trong nhà Hà Kiến Quốc thật cần ăn thực vật.


Cứ việc mỗi ngày Hà Kiến Quốc chiếu cố mẹ, nhưng không được mấy tuần, mẹ hắn đã qua đời.
Văn Vũ không biết nên an ủi hắn thế nào.
Càng làm người ta đau lòng thêm chính là cha Hà Kiến Quốc vì thương tâm quá độ, bệnh tim tái phát trong một đêm đã ra đi.


Trong vòng 3 ngày mất hết người thân, loại đả kích này biến người vốn hảo sảng như Hà Kiến Quốc thành người đầu gỗ.
Hà Kiến Quốc không tiền mua hủ tro, chấp nhận đem tro cốt rãi vào rau trước lều tranh.


Đồng bạn không được vui, Văn Vũ càng thương nhớ cha mẹ mình, chỉ biết trông nhanh đến lễ mừng năm mới, trở về hảo hảo nhìn xem.


available on google playdownload on app store


Cha mẹ ch.ết, cũng không có nghĩa “Giai cấp địa chủ” chuyên nịnh nọt này được xóa bỏ. Một lần đại huyện **, người trong thôn muốn Hà Kiến Quốc “Thay cha” ra ngoài, Văn Vũ cứ như vậy mở to mắt nhìn Hà Kiến Quốc bị bọn họ kéo đi…
Đại huyện **…đại khái, trong nhà cha mẹ cũng khó trốn vận rủi.


Một ngày chạnh vạng, Hà Kiến Quốc đối Văn Vũ nói “Ta quyết định rời nơi này, đến một nơi không ai biết ta. Nơi này ta thật sự không thể ở được”.


Văn Vũ rất bình tĩnh, tựa hồ biết sớm muộn gì cũng có ngày như thế “Ta hiểu, ngươi đi đi, ổn định rồi, viết thư cho ta, để ta biết ngươi không có việc gì”.
“Văn Vũ, ta sợ bọn họ sẽ đến hỏi ngươi…”.


“Yên tâm, ta sẽ nói ngươi nửa đêm đi, ta không biết” Văn Vũ lấy tiền lúc trước mẹ cho ra, còn lại 8 đồng! Y từ đồng từ đồng đặt vào giấy, đếm tới 5 đồng, liền gói lại đưa cho Hà Kiến Quốc “Ngươi cầm, coi như lộ phí”
“Văn Vũ, ta không thể lấy tiền của ngươi…”


“Cầm đi! ”
Hai người thoái thác chốc lát, cuối cùng Hà Kiến Quốc cũng nhận.
Văn Vũ giúp Hà Kiến Quốc làm ít cơm nắm, ráng một gói đậu nành to, rồi thu thập vài thứ, đêm đến đưa hắn rời đi.


Văn Vũ ngồi ngoài phòng, suy nghĩ như thế nào ăn nói với đại đội trượng. Tiếp qua mấy ngày nữa sẽ tới ngày thu hoạch….chỉ mong mấy ngày này đại đội trưởng đừng đến đây! Như vậy…chờ bọn họ phát hiện, Hà Kiến Quốc đã đi rất xa.


Trong mộ phần vẫn như trước luôn có đôi mắt lam sắc nhìn ra, mấy tháng ở chung, Văn Vũ đã không còn sợ nữa, ngược lại thấy bọn chúng thật đáng yêu.


Thời tiết vào thu, muỗi cũng ít đi. Văn Vũ trên người có vài vết muỗi đốt, lại nhớ về trước kia ngày bé, mẹ thường ôm mình ngồi trong đình hóng mát…khi đó nếu bị muỗi đốt một cái, mẹ sẽ lấy dầu cù la thoa lên, cho đến khi không còn sưng mới thôi…
Mẹ, người hiện giờ đang làm gì?


Văn Vũ nhìn trăng, đôi dòng lệ chảy ra. Từ từ nhắm mắt lại ngủ luôn ở bên ngoài.
Ngày hôm sau, khi Văn Vũ thức dậy, y phát hiện mình ngủ bên trong, thảm được trải đàng hoàng.
Y không rõ là mình đi vào thế nào a?
Mà kệ, nhanh làm việc thôi!


Chưa tới buổi trưa, đại đội trưởng bất ngờ xuất hiện.
“Văn Vũ, Hà Kiến Quốc đâu?”
Văn Vũ khẩn trương, lắp bắp trả lời: “Ở…ở bờ sông, lấy nước tưới rau…”
“Ừ, ta đây chờ hắn”


“A…hắn vừa mới đi, có chuyện gì vậy, ngài theo ta nói được rồi, ta sẽ nói lại cho hắn”
“Bà con xa của hắn có gửi đến một bao kiện, muốn hắn ký nhận” Đại đội trưởng đặt mông ngồi xuống, hút thuốc, nhàn nhã nói “Ta chờ hắn…”
Lòng bàn tay Văn Vũ đổ mồ hôi.


Thảm rồi…ta không có cách nào thay Hà Kiến Quốc ký tên…giờ phải nghĩ cách để đại đội trưởng đi đây? Hay là giả vờ không biết gì? Làm sao đây…làm sao đây.


Nửa điếu thuốc qua, đại đội trưởng nhìn đồ vật hỏi “Văn Vũ a, Hà Kiến Quốc đi múc nước, sao thùng nước còn ở đây?”


“A? Ta không biết….ta không biết…hắn nói hắn đi múc nước…” Văn Vũ luống cuống cúi đầu, từ nhỏ đã thành thục, da mỏng, cứ nói dối là đỏ mặt, giấu không được…
“Ta đây đi ra bờ sông xem thử…”
“Đừng…” Văn Vũ định ngăn lại, thì…


“Nha, đại đội trưởng, ngài tới rồi?”
Đây là tiếng của Hà Kiến Quốc?!
Văn Vũ nhìn Hà Kiến Quốc vui mừng chạy đến, hai mắt muốn rơi xuống! Hắn sao trở về?!
Đại đội trưởng thấy hai tay hắn trống không, liền hỏi “Ngươi không phải đi lấy nước sao?”


“A, đúng là múc nước, nhưng lại thấy bụng không thoải mái, nên đi nhà xí”


Đại đội trưởng cũng không hỏi thêm, đưa ra một bao đồ, để Hà Kiến Quốc lăn dấu tay. Trước khi rời khỏi hắn còn nói “Đúng rồi, ngày mốt bắt đầu thu lúa, các ngươi từ đây về sau theo đội sản xuất phụ giúp a”


Chờ đại đội trưởng đi xa, Văn Vũ trách cứ Hà Kiến Quốc “Ngươi sao lại trở về?!”
Hà Kiến Quốc ngây người, nhưng nghiêm túc trả lời: “Ta suy nghĩ lại, tổng cảm thấy đi như vậy chính là trốn tránh hiện thực, hành vi thật nhu nhược, cho nên trở về. Hơn nữa, ta lo lắng cho ngươi…”


“A…là thế sao? Đồ ngươi đem theo đâu? ”
“Đêm qua vô ý, trượt chân té xuống nước…cho nên…”
“Thế…hành lý cứ như vậy là mất?”
“Ừ” Hà Kiến Quốc gật đầu, không chút áy náy.


Văn Vũ cảm thấy mất mát, tại sao có thể như thế? Những phần cơm đó…cũng được vài ngày a…
Hà Kiến Quốc mở túi, bên trong là bắp mà cô gửi tới…vì không thể đến đây lo việc ma chay, nên gửi chút đồ ăn coi như có tâm ý, Hà Kiến Quốc bĩu môi, như không thích…


Văn Vũ nhìn Hà Kiến Quốc thanh nhàn, tổng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng vẫn không nghĩ được, liền nghịch ngợm vỗ vai hắn, “Nếu đã trở về, lại đây ăn cơm đi! Ta đói bụng…”
“Hảo, muốn ăn cái gì?”


“Ăn cái gì?! Chúng ta chỉ có dưa muối cùng cơm, còn có thế ăn cái gì?” Văn Vũ tỏ vẻ muốn đánh người, Hà Kiến Quốc không giống ngày thường chạy trốn, chỉ đứng nơi đó cười cười…
A? Thật kỳ quái a…
Lúc ăn cơm, Văn Vũ ngửi thấy một ít mùi lạ! Liền lại chạy đến


Hà Kiến Quốc bới thêm một chén cơm cho Văn Vũ, giao cho y xong lại đột nhiên bảo y đi rửa tay.
Văn Vũ đứng lên “Ngươi bảo ta rửa tay? Bình thường ngươi đi nhà xí còn không rửa tay, giờ lại bảo ta đi rửa tay?”
“Ngươi nhìn tay mình dơ thế nào đi?”


“Tay ngươi sạch lắm sao?” Văn Vũ mở hai tay, trái nhìn phải xem quả nhiên so với mình sạch hơn.
Vì thế, Văn Vũ nhanh chóng chạy đi lấy nước rửa tay.
Hà Kiến Quốc còn muốn bới thêm một chén thịt kho tàu nữa, Văn Vũ hỏi “Đây là gì?”
“Ngươi nhìn đi”


Văn Vũ gắp một khối, hóa ra là thịt! Thơm quá a! Văn Vũ nhất thời như lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói)
“Đúng rồi, dưa muối đâu?”
“Bỏ”
“Cái gì? Bỏ? Sao lại bỏ?”
“Ngươi đã không ăn mấy ngày, hư rồi”


Văn Vũ đếm đếm ngón tay “Môt, hai, ba….mới một tuần thôi mà”
Hà Kiến Quốc có chút tức giận “Đúng, trí nhớ không tệ. Một tuần. Cuối tuần ta đến thăm ngươi, ngươi ăn dưa muối, hôm nay ta tới ngươi vẫn ăn dưa muối”


“Cái gì mà cuối tuần, này cuối tuần…? Chẳng phải ngươi cũng ăn sao? Cũng là ngươi ướp”
“A…ý ta là…” Hà Kiến Quốc có chút xấu hổ, lại lấy ra một chén đồ ăn “Đến, ta nấu một ít rau tây, nếm thử xem”


Thật lâu không thấy rau tươi như thế, nên quên luôn phải hỏi hắn lấy từ đâu, Văn Vũ lực chú ý đã chuyển hết đến đồ ăn. Một chén lớn lập tức ăn đến sạch sẽ.
“Ăn thêm chén nữa!”
Hà Kiến Quốc cho y một chén, chính mình cũng bắt đầu nhai nhai nuốt…


Văn Vũ nhìn xương nhổ ra có chút là lạ, liền hỏi “Đây là thịt gì? Sao xương lại nhỏ vậy…”
“Thịt chuột…”
“Phốc….!!!!” Văn Vũ lập tức nôn ra “Thịt chuột sao có thể ăn? Có thể bị bệnh hay không?”


“Sẽ không, ta đảm bảo ngươi không có việc gì” Hà Kiến Quốc gắp một miếng trong chén của mình, mùi thơm bốc lên.
Văn Vũ nhìn bộ dạng ăn nhàn nhã của hắn, trong lòng nhất thời cảm thấy kỳ quái, liền hỏi “Ngươi ở bên ngoài đã gặp chuyện gì phải không?”
“Không có”


“Không có…?”
Văn Vũ đột nhiên nhớ tới lộ phí mình đưa cho hắn, nếu hắn không đi, thế tiền cũng phải trả lại a? Sao nhìn hắn chẳng có chút ý muốn trả lại thế?
Chẳng lẽ…hắn muốn đi chính là giả vờ, mục đích thật sự là lừa tiền?!


Sẽ không…Hà Kiến Quốc không phải người như thế…
Hay chờ tối rồi hỏi!
Có điều Văn Vũ chờ đến tối, Hà Kiến Quốc vẫn không nói tới chuyện trả tiền.
Văn Vũ không tiện mở miệng chỉ có thể nghẹn trong lòng.


Nằm trên giường, đau lòng nghĩ về 5 đồng kia, nghĩ đến 5 đồng dùng để mua bao nhiên đồ vật…
Đột nhiên, Hà Kiến Quốc ngồi xổm bên giường, nhéo nhéo thảm của mình.
“Mùa thu, thảm của ngươi quá mỏng, có lạnh hay không?”


Hà Kiến Quốc thât sự không bình thường, hắn khi nào lại ân cần hỏi thăm? Trong lòng Văn Vũ không ngừng nghĩ đến 5 đồng kia, có chút tức giận nói “Thảm ngươi so với ta dày hơn sao? Ngươi có lạnh hay không?”
Hà Kiến Quốc cười, cười đến chẳng rõ ràng, tựa như hàm chứa ý tứ gì đó.


Văn Vũ mang theo nghi hoặc ngủ, nửa đêm hắn đột nhiên tỉnh lại, phát hiện Hà Kiến Quốc không ở trên giường, mà trên giường mình lại có hai cái thảm. Văn Vũ cũng kệ, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, Hà Kiến Quốc an an ổn ổn nằm trên giường hắn, hơn nữa thảm cũng trở về.


Chẳng lẽ hôm qua mình năm mơ?!
Văn Vũ bắt đầu hoài nghi giấc ngủ của mình.
Trong thôn mùa thu bắt đầu ngày mùa, Văn Vũ vội đến sức đầu mẻ trán, mỗi ngày mệt như chó, căn bản không rảnh cùng Hà Kiến Quốc nói chuyện, tóm lại, hắn cũng tại đây là việc, 5 đồng kia sẽ không mất.


Nhưng từ đây về sau, Văn Vũ phát hiện sự việc có gì đó kỳ quái.
Cảm giác kỳ quái càng ngày càng rõ.


Đầu tiên Hà Kiến Quốc biến thành đầu bếp, hắn có thể dùng rau dại nấu thành món ăn thơm ngon, lại biết đánh cá, hắn ra bờ sông bắt cá bắt tôm, nấu ra món canh ngon nhất thời đại, lại làm thợ săn, buổi tối thường vào rừng bắt thỏ hoang, còn có, Hà Kiến Quốc dùng gỗ mục làm nấm hương, dùng bùn làm đồ gốm, dùng lương thực ủ rượu, ủ chua, ủ tương…hắn tựa hồ trong một đêm biến thành một người siêu tài.


Đất trống phía trước chỉ có mỗi rau xanh cải trắng, hiện tại được Hà Kiến Quốc trồng đủ loại rau dưa, hơn nữa mùa thu ở đây cũng mọc rất nhanh…


Văn Vũ kinh ngạc, Hà Kiến Quốc chỉ tủm tỉm cười “A… cái này… đại khái là vì trong đất chôn nhiền người ch.ết, đất rất phì nhiêu a…ha hả…”
Cuộc sống Văn Vũ…. không cần phải nói, đồ ăn phong phú, mặc dù vẫn trong ruộng làm việc vất vả, nhưng qua khỏi ngày mùa lại thoải mái không ít.


Hà Kiến Quốc rất biết cách cất giữ thức ăn, hắn tại quan tài Văn Vũ đào một cái hố, đem thức ăn ăn không hết ướp khô, sau khi xong đem chôn xuống, để mùa đông dùng.


Đất trồng rau dưa cũng rộng ra, nhìn một chút, có dưa chuột, rau xanh, cải trắng, cải củ, đậu phộng, khoai tây…thiệt nhiều loại mà chẳng thuộc mùa này! Này đất ở đây đúng là thật tốt!
Văn Vũ thu hoạch chúng vào sọt, chuẩn bị dùng xe đẩy vào thôn.


Hà Kiến Quốc đột nhiên ngăn cản “Đứng lại! Đem nhiều đồ như vậy, ngươi muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là đem vào thôn rồi!” thật ra đại đội trưởng sớm nói vài lần, chính là mấy lần trước rau dưa còn chưa ăn được…


“Không được, đây là rau dưa ta trồng cho ngươi! Ngươi không thể cho người khác!” Hà Kiến Quốc bình thường vẫn ôn hòa tươi cười giờ lại sinh khí.
“Này không phải ta, mà là thuộc tập thể, cái này ngươi hẳn so với ta biết rõ hơn?” Văn Vũ kỳ quái nhìn Hà Kiến Quốc chờ hắn tránh ra.


“Ta mặc kệ, đây là rau dưa ta cho ngươi ăn”
“Ngươi…ngươi không phải nói đây là mầm do đại đội trưởng đưa sao? Như vậy rau này chính là tập thể!”
“Đó là ta gạt ngươi, mầm này là của ta”
“Ngươi ở đâu mà có?”
… …


Văn Vũ cùng Hà Kiến Quốc lần đầu cãi nhau, Văn Vũ không rõ vì sao Hà Kiến Quốc luôn miệng nói rau dưa này là của hắn, đầu năm nay mệt nên hắn nói như thế? Đầu óc có phải bị hư rồi không?! Nếu như thế chẳng biết sẽ có kết quả gì.


Cãi đến cuối cùng Văn Vũ cũng phát hỏa, quơ đòn gánh, thở phì phì “Ta đây đưa ngươi 5 đồng tiền mua rau dưa vẫn còn dư đi? Ta không tin ngươi trượt chân té xuống nước, tiền trong túi cũng rơi luôn!”


Hà Kiến Quốc ách một tiếng, nhìn Văn Vũ không chuyển mắt… Văn Vũ cúi đầu đẩy xe “Tốt lắm, ta đem rau dưa đi”
Văn Vũ biết như vậy sẽ làm hỏng hòa khí, nhưng…nhưng…vô luận thế nào, đều không thể ăn rau dưa này, bản thân có chút luyến tiếc bước đi…


Đi qua người Hà Kiến Quốc, trong nháy mắt Văn Vũ nghe được giọng nói trầm thấp của hắn “Chẳng lẽ ngươi còn chưa phát hiện sao…”
Ngô?
Văn Vũ quay đầu, vừa đẩy xe vừa nhìn Hà Kiến Quốc – Đôi mày vừa nhíu giãn ra, đứng tại chổ, bất đắc dĩ mỉm cười…


Thật kỳ quái…thật kỳ quái…
Hà Kiến Quốc này thật kỳ quái…






Truyện liên quan