Chương 17
Hồng Phong đốt lửa, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ. Rất nhanh, từ trong hỏa diễm dần dần hiện ra hình ảnh Hồ Tả đang nhắm mắt ngưng thần, thật hiếm khi thấy hắn một thân xuyên bạch y, bỏ đi bộ dạng hoa si thường ngày, nhìn qua có phần giống tiên nhân đạo mạo.
Lúc này Hồng Phong chưa từng nghiêm túc, ngưng mắt nhìn Hồ Tả gọi “Hồ Tả! Hồ Tả! Có nghe thấy không?”
Hồ Tả chậm rãi mở mắt, vừa thấy Hồng Phong nháy mắt trở về dạng hoa si, nhếch môi cười “Có phải hay không Văn Vũ nhớ ta?”
Nhớ cái đầu ngươi a! “Văn Vũ bị Minh giới Hắc bạch vô thường bắt đi! Ngươi có thể nhanh trở về hay không?”
“Ngươi…Ngươi là nói đùa đi?” Hồng Phong thường ngày đặc biệt thiếu nghiêm túc, thích nhất là đùa người!
Hồng Phong cố nén giận trong lòng, cau mày quát lớn: “Loại sự tình này ta có thể đùa sao? Văn Vũ bị chính bài Hắc Bạch vô thường bắt đi, Hồng Lôi bị trọng thương, đến giờ còn chưa tỉnh”
… ….
Lần này…xem ra…giống như…là thật.
… …
Hồ Tả sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn bộ biểu tình đều cứng đờ…
“Ngươi có thể hay không nhanh trở về? Chúng ta cùng nhau thương lượng một chút như thế nào đem Văn Vũ cứu về”
“Úc…A…” Hồ Tả lúc này có chút dại ra “Hồng…Hồng Lôi…thế nào?”
Hồng Phong cúi đầu, nhìn mấy quả cùng lá nhân sâm rơi bên cạnh, lẩm bẩm nói “Ta nghĩ…Hắn hẳn là không có việc gì…”
… …
Hồng Lôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn trần nhà, nhìn bốn phía…là phòng của mình.
“A…Xem ra ta có thể nhặt được mệnh về…”
“Chi nha” một tiếng, Hồng Phong đẩy cửa bước vào.
“Hồng Lôi, ngươi tỉnh?”
“Ân”
“Còn thấy nơi nào khó chịu không?”
“Hoàn hảo…” Hồng Lôi giật giật cánh tay, sờ ngực, kỳ quái, một chút đau cũng không có, bị bạch cốt tiên kia đâm vào ngực, cứ nghĩ rằng bản thân ch.ết rồi.
Hồng Lôi nhìn Hồng Phong biểu tình lạc mịch, nghi ngờ nói: “Văn Vũ có phải đã bị bắt rồi?”
“Ân…”
“Đều tại ta không đủ năng lực…”
“Tự trách mình cái gì? Cho dù là Hồ Tả gặp phải Hắc Bạch vô thường, phỏng chừng cũng là phải một phen khổ chiến…” Hồng Phong tại bên giường ngồi xuống “Nếu muốn trách…ta cũng sai…ta cũng có thể đi theo các ngươi, nói vậy, không chừng…”
“Ngươi gọi Hồ Tả trở về chưa?”
“Ân”
“Tư Tư cùng Hồng Vũ đâu?”
“Hồng Vũ tại phòng của mình nghỉ ngơi, trên đầu sưng lên rất lớn…đến bây giờ còn kêu đau…ha hả a…”
“Tư Tư đâu?”
“Tư Tư…” Hồng Phong không nói, cúi đầu, từ trong tay áo cẩn thận lấy ra lá cùng quả nhân sâm đưa cho Hồng Lôi “Ngươi trở về….thương quá nặng…
…. Ta không có cách nào cứu ngươi…cho nên…cho nên Tư Tư….”
“Ngươi nói cái gì?” Hồng Lôi kích động ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trong mình một cỗ khí lực kỳ quái! Chẳng lẽ…
Hồng Phong lau nước mắt, nói “Hảo hảo nghỉ ngơi…” Liền ra ngoài.
Hồng Lôi đặt nhẹ tay lên bụng, khó tin đây là sự thật…
“Tư Tư…Tư Tư…”
Trách không được chịu thương nặng như vậy, tỉnh lại một chút cũng không có việc gì.
Tiên hồng nhân sâm quả, lục bích nhân sâm diệp…đây là Tư Tư lưu lại?
Bé mập kia…cứ như vậy tiêu thất?
Thế này còn không bằng ngay từ đầu để Hồng Phong đem nó đi phơi nắng!
Không bằng ngày từ đầu để Hồ Tả đem nó nấu ăn!
Hồng Lôi thống khổ che mặt, lặng yên vô thức mà khóc.
Thời gian chậm rãi qua, lá cây có dấu hiệu héo rũ…
Hồng Lôi mau mau lấy ra một khối hổ phách, phóng ở trong tay chậm rãi hòa tan nó
Mặc kệ thế nào, đồ vật Tư Tư lưu lại, nhất định phải cất giữ, không thể để nó biến mất
Hồng Lôi ngồi trở lại giường, đem hồ phách nấu chảy thành một viên châu, sẽ đem nhân sâm bao lại, lấy căn hồng thằng, đem này một chuỗi sâu lên một xuyến hổ phách…xuyên thành một vòng trang sức, vĩnh viễn đeo ở tay…
“Ai nha…Nguyên lai tay nghề ngươi tốt như vậy a?”
Ân?! Hồng Lôi vừa nghe, choáng váng. Động tác trong tay dừng lại, nước mắt cũng nhất thời ngưng hơn phân nửa.
“Vòng tay thật đẹp! Vàng óng hổ phách trong suốt còn thấy được một viên hồng hồng!”
Hồng Lôi ngẩng đầu, một chút một chút quay lại, Tư Tư tiểu mập mạp kia miệng đang cười nha~
“Tư…Tư Tư…?” Không thể nào? Đây là có chuyện gì?
“Nha! Hồng Lôi khóc nhè?” Tư Tư dùng ngón trỏ chạm vào nước trên mặt Hồng Lôi “Ngươi không phải vì ta khóc nhè đi? Ta thật cảm động a!”
“Cái…Cái gì…” Hồng Lôi có chút không hiểu tình huống.
“Ha ha ha ha…” Tư Tư không chút khách khí cười to, “Hồ ly ngốc! Ngươi khóc cái gì? Tuy rằng thực vật cùng động vật có chút khác nhau, nhưng nhân sâm đã thành tinh, tự nhiên cũng sẽ có tinh phách, thân thể tiêu vong, tinh phách vẫn tồn tại đi! Ta hiện tại không phải cùng Văn Vũ như nhau?”
“Hả?” Hồng Lôi cuối cùng cũng hiểu được…đối mặt Tư Tư cười không ngừng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ bừng. Nguyên lai…nguyên lai…
Sau khi Tư Tư cười xong, yên tĩnh, có chút thất vọng mà nói “Bất quá…ta cuối cùng cũng không lớn…”
Hồng Lôi nhìn nó, lộ ra nụ cười tươi khó gặp “Không quan hệ, như vậy vừa lúc làm cái gối”
“Ngươi mới là gối đầu của ta” Tư Tư phác đi đi đặt trên người Hồng Lôi “Hi hi ha ha” nháo
“Chờ một chút!” Hồng Lôi đột nhiên nhớ tới Hồng Phong! Tên hỗn đản này đã sớm biết, cố ý đến giường vờ chảy nước mắt! Làm cho mình tưởng Tư Tư không về được “Ta đi tìm Hồng Phong”
Hồng Lôi vội vàng lao ra liền thấy Hồng Phong – hắn đang ngồi xổm cửa sổ che miệng cười to!
Hồng Lôi một phen nhéo tên hồ ly giảo hoạt kia dậy “Loại sự tình này ngươi cũng có thể đùa hả?”
“Ha…Ha ha… đùa đùa ngươi thôi! Không khí thoải mái thoải mái a”
“Bây giờ là lúc đùa sao?”
Hồng Phong chậm rãi nghiêm túc “Nghiêm chỉnh mà nói, ta đã thông tri Hồ Tả được 18 giờ rồi, theo ý,hắn đã chạy tới, hay là…”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta hoài nghi hắn không muốn cùng chúng ta thương lượng, hoặc là nói, sợ liên lụy chúng ta, hắn đơn phương độc mã xuống Minh giới tìm người….”
***
Minh giới
Một quỷ sai đưa trà thấy Phán quan đại nhân còn bận, liền nói “Thạch đại nhân, khó được Diêm vương đại nhân, Bạch đại nhân, Hắc đại nhân cũng không ở, ngài cũng trộm nhàn, nghỉ ngơi một chút nha”
Thạch Khanh cười “Ta cho các ngươi tính tiền lương, ngươi nói ta có nên hay không nghỉ ngơi?”
“Kia ngài vội! Ngài vội!” Vừa muốn dâng trà “Oanh —!” môt tiếng, toàn bộ Minh giới địa chấn thiên diêu! Chén trà ngã đổ xuống đất!
“Xảy ra chuyện gì?” Thạch Khanh vội vàng đi ra đại thính, trước Sâm La điện hỏa liệt hừng hực, một đoàn quỷ sai ngã trên đất kêu cha gọi mẹ. Từ ánh lửa phía trên đi ra một người. Thạch Khanh rất nhanh đánh giá, đây là hỏa hồ đắc đạo nhiều năm.
“Ta đến muốn người!” Hồ Tả ngoại thị Minh giới phán quan, từng bước một mà bước…
“Ngươi….ngươi muốn ai?” Thạch Khanh sợ hãi lui về phía sau, sao lại xui xẻo như vậy chứ ba cái người có thể đánh lại đặc biệt không ở.
“Vệ Văn Vũ sinh ngày 15 tháng 10 năm 1950. Hai ngày trước bị Minh giới các ngươi bắt đi”
“Ta…ta lập tức tr.a tr.a cho ngươi… ”
Tại Hồ Tả theo dõi, chúng quỷ sai xuất ra một đống hồ sơ lớn “Lạch phạch phạch” giở ra.
“Qủy tịch ba ngày gần đây đăng ký không có” Một quỷ sai báo cáo.
“Úc! Tài liệu của y đưa sang hồ sơ mất tích” một quỷ sai khác báo cáo.
Mọi người lại ôm lấy chồng hồ sơ mất tích thật dày đến.
Thạch Khanh nhanh chóng trở mình xem Vệ Văn Vũ, mặt trên viết: Năm 1969 người này tự sát ở bờ sông. Theo quỷ tại bờ sông thuật lại, đêm đó sau khi Vệ Văn Vũ ch.ết, cả người phát kim quang, hướng phía đông nam bay đi. Từ đó về sau liền vô tung tích.
“Hắn chưa tới Minh giới chúng ta” Thạch Khah nói.
“Ta không tin! Đồng bạn của ta bị các ngươi đả thương! Ngươi còn nói không có đem Văn Vũ bắt về?” Hồ Tả xoay người hướng bên ngoài đi “Chính mình tìm”
Ngưu đầu mã diễn dẫn đội phòng ngự Minh giới đi qua, mỗi người nhìn như tòa núi, cầm trong tay cương xoa thiết mao, quay quanh Hồ Tả! Ngưu đầu xoay nanh sói diễn võ dương oai “Minh giới là nới tiểu tạp toái này nói đến là đến sao?”
Hồ Tả lạnh lùng cười “Ngươi cứ nói đi?”
Mở lòng bàn tay, một đoàn hỏa cầu nhanh chóng hình thành, Hồ Tả đánh ra, chúng quỷ sai nén tránh, mở ra một đường. Hồ Tả phi thân qua, đi vào địa ngục thứ nhất, điên cuồng tìm kiếm Văn Vũ.
Đội phòng ngự theo đuôi Hồ Tả!
Quỷ sai trong Sân La điện dập lửa, thu tư liệu thu tư liệu.
Phán quan theo đội phòng ngự đi vào tầng thứ nhất, một bên xuất bộ đàm “Tiểu Bạch! Tiểu Hắc! Hai người các ngươi ở đâu?”
“Phán Phán, ta cùng tiểu Hắc phát hiện một ôn tuyền tự nhiên, đang tại…”
Đáng giận, cư nhiên đang ngâm ôn tuyền “Có người gây chuyện, mau cút về cho ta”
“Hả? Có ngươi gây chuyện?” Tiểu Bạch tựa hồ hưng phấn “Đã biết! Đã biết ta lập tức quay về”
Tắt bộ đàm, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc từ ôn tuyền đi ra “Vèo” mặc quần áo tử tế, mang hài nhật hành thiên lý, hỏa tốc về Minh giới.
Văn Vũ cứ như búp bê rối, không nháy mắt…không nói chuyện. Trên cổ đeo bộ xiềng xích, tùy ý Hắc Bạch vô thường đưa đông đưa tây, một chút ý thức cũng không có.