Quyển 1 - Chương 82: Anh họ tuấn tú, mắt sắc như dao

Dịch bởi Maroon
Màn sương sớm ban mai dần dần ửng hồng, mặt trời mọc lên từ phía đông, dịu dàng ban phát những tia nắng ấm áp cho đất trời.
Giờ Mẹo. Ngọc Quốc, Lăng đô, Tô phủ.
“Công chúa, thức dậy chưa?”
Giọng nói ôn nhu từ ngoài cửa truyền vào, ta đang vật lộn với mớ y phục của mình.


“Ừm, dậy rồi. Mạc Ly, huynh gọi giúp ta một tiểu nha đầu đến đây, y phục này thực sự khó mặc quá!”
“Dạ.”


Ất trước đây, Thượng Quan Mạc Ly hiện tại, vẫn quen trả lời “Dạ” mà không phải “Biết rồi”. Ta cười bất đắc dĩ, tiếp tục công việc trong tay. Kỳ thực, nếu không phải lâm triều cần phải mặc thứ triều phục rách việc này, ta cũng không cần người hầu hạ, quần áo đơn giản ta còn có thể tự mình xử lý.


“Nô tỳ Thu Nguyệt, bái kiến Trưởng công chúa.”
Rất nhanh, một nữ tử da trắng như tuyết mặc áo voan mỏng, sau khi gõ cửa từ tốn bước vào, dịu dàng cúi chào ta.
Ta nhìn nàng cười ngượng nghịu, chỉ chỉ bộ triều phục lộn xộn mặc trên người, xin lỗi nói: “Thu Nguyệt, làm phiền ngươi rồi.”


Đôi mắt hòa nhã khẽ cong cong, Thu Nguyệt nói: “Trưởng công chúa đừng nói vậy, nô tỳ không dám nhận!”
Dứt lời, Thu Nguyệt liền bắt đầu mặc áo, chải đầu cho ta.


Triều phục của ta là do đêm qua Mạc Ly sai người đem từ trong cung tới, Không phải chỉ ba lớp trong, ba lớp ngoài đơn giản như vậy, mà nó tổng cộng có tới mười một lớp! Có điều, dáng vẻ sau khi mặc xong, quả thực cũng không tồi, rất có khí thế, rất có khí chất, rất oai phong, bệ vệ kiêu ngạo… Ha ha ha…


available on google playdownload on app store


Mắt phượng mày ngài, đôi ngươi bích sắc, môi tô son đỏ, búi tóc kiểu cọ, trâm cài đong đưa, trên tai hai hạt minh châu chói mắt, người khoác bộ váy cổ đại màu xanh ngọc bích, bên ngoài còn kéo lê một đuôi áo khoác lông chồn màu trắng, ung dung lộng lẫy không nói nên lời, nhưng mà sự lộng lẫy này lại khiến người ta có cảm giá sợ hãi không nói nên lời.


Ta soi gương đồng quay trái quay phải, tự mình ngắm nghía. Đây chính là lần đầu tiên ta「mặc triều phục sau khi đến đây, cảm giác trong lòng vẫn còn lạ lẫm. Hắc hắc, phải chăng lúc Võ Tắc Thiên lần đầu tiên thượng triều nhìn xuống bá quan, cũng mang tâm tình giống như ta?!


“Trưởng công chúa thực sự có phong thái tiên nhân, tuyệt diễm không ai sánh bằng!” Thu Nguyệt cảm thán nói.


Ta che miệng cười nói: “Thu Nguyệt có điều này ngươi không biết! Phong thái tiên nhân thật sự, đẳng cấp phàm nhân như ta sao có thể so sánh!” Lời nói của Thu Nguyệt khiến ta không thể nào không nhớ tới Vân tiên nhân dưới tán cây Ngọc Lan, một tiên nhân thanh cao lạnh lùng, như thể được sinh ra ở nguyệt cung trên trời. Cố che giấu cơn kích động thoáng vụt qua nơi đáy tim, ta mỉm cười với Thu Nguyệt: “Người xinh đẹp trong thiên hạ không biết phải nên như thế nào, nhưng mỹ nhân xinh đẹp bốn phương, ta đã được gặp rồi, ha ha.” Nam nhân kia rõ ràng nên gọi là “Diễm Tuyệt Tứ Phương”, chứ Yến Tứ Phương cái gì!


“Mỹ nhân có thể nhận được sự tán thưởng của Trưởng công chúa, nô tỳ thật đúng là hiếu kỳ, chẳng biết xinh đẹp tới cỡ nào!” Thu Nguyệt lộ ra vẻ mặt khó tin, trố mắt nhìn ta.
Ta khoát khoát tay, cười hìhì: “Có duyên tự dưng sẽ gặp. Không vội, không vội.”


Vừa đúng lúc Mạc Ly đến, từ trên mặt hắn nhìn không thấy chút mệt mỏi nào, nhưng chắc chắn cả đêm hắn không ngủ, ngay cả ta cũng chỉ chợp mắt được hơn một canh giờ, sao hắn có thể nghỉ ngơi được chứ.
Thu Nguyệt chậm rãi xoay người, khom người hành lễ với Mạc Ly: “Tham kiến Vĩnh An Vương.”


Mạc Ly chỉ hơi mỉm cười, nhưng phong thái rất được, trong ôn nhu có uy nghiêm, khí thế của đế vương gia không ngờ đều hiển lộ.
Lần đầu tiên thấy hắn mặc y phục không phải màu đen.


Đầu đội Lục Châu Tử Kim Quan, trên người mặc triều phục màu xanh, vạt áo trước sau đều thêu ngũ trảo phi long kim tuyến. Mạc Ly thật là vừa đỉnh lại đẹp trai, nếu ở hiện đại tuyệt đối được xếp vào đẳng cấp ‘chàng trai độc thân kim cương cỡ bự’.


Nụ cười trên mặt ta bất giác trở nên toe toét, khóe miệng sắp sửa ngoác tận mang tai, vô cùng phấn chấn nói với hắn: “Vương huynh, chào buổi sáng!” Nhìn bộ dạng hắn như vậy, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy vui vui.


Ánh mắt Mạc Ly hơi biến sắc, nhưng tất cả đều là những tia sáng rạng rỡ, vẻ mặt cực kỳ nhu hòa, hắn đón nhận ánh mắt của ta, ôn nhu cười: “Công chúa, chào buổi sáng.”


Đúng lúc này, lão gia tử cũng đã mặc triều phục, tinh thần sáng láng bước đến, có điều trong tay không thấy cầm cây gậy bích ngọc.


“Ngoại công, ngoại thật là tráng kiện nha!” Ta tán thưởng tự đáy lòng, vội vã bước nhanh đến đỡ lấy lão nhân gia, kết quả bị bàn tay mạnh khỏe của lão gia tử vỗ một phát vào tay.


Lão gia tử đưa tay vuốt chòm râu, miệng lẩm bẩm nói: “Mặc triều phục vào rồi, con sẽ không còn là ngoại tôn nữ của Tô Hòa Trọng ta nữa, mà là giám quốc công chúa của Ngọc Quốc!”「Nói xong, lão gia tử lui ra sau hai bước, đứng cách xa ta một chút, chậm rãi khom lưng, thi lễ nói: “Vi thần Tô Hòa Trọng, thỉnh an Trưởng công chúa!”


Khóe miệng ta khẽ giật một cái, cười ngượng ngùng, vội vàng đỡ lấy cánh tay lão gia tử, vờ ra vẻ công chúa, thấp giọng nói: “Tướng quốc đại nhân miễn lễ.”


Lão gia tử hài lòng run run chòm râu trắng xoa ung dung xoay người, quan sát Mạc Ly trên dưới một lượt, cười như hồ ly: “Nhuyễn kiệu đã chuẩn bị xong, Trưởng công chúa và Vĩnh An Vương có thể lập tức tiến cung thượng triều rồi.”


Nhìn tình hình trước mắt, thấy rõ Mạc Ly không thể thích ứng với khẩu khí như vậy của lão gia tử. Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu nói “nho nhã hữu lễ” của lão gia tử, mặt hắn thoắt cái đơ như khúc gỗ, rồi bất chợt gật đầu một cái thiệt mạnh, theo lão gia tử đi ra khỏi phòng trước.


Đãi ngộ của ta cũng cao thiệt, còn có thể bổ sung thêm mấy thứ vào trong bụng trước khi đi.


Uống ba hớp là hết sạch bát cháo ngân nhĩ ấm nóng mà không bỏng miệng do Thu Nguyệt bưng tới, còn nhét thêm vào miệng một miếng bánh hoa quế, rồi mới vội vội vàng vàng kéo Thu Nguyệt đi ra tiền viện. Vớ vẩn, không kéo theo Thu Nguyệt, ta sao biết đường mà đi?!


Trời mới tờ mờ sáng, sương sớm vẫn chưa tan, còn se se lạnh, một trận gió mát ùa tới, nhất thời, tinh thần bỗng nhiên sảng khoái.
Ta cúi đầu bước đi khẽ nâng tà váy, nhấc một chân vừa bước ra khỏi cổng lớn Tô phủ, đúng lúc gặp phải một người cực kỳ ưu nhã sải bước tiến vào, bước ngang qua vai ta.


Ta còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn người nọ, thì nghe được Thu Nguyệt sau lưng ôn nhu mở miệng: “Thu Nguyệt thỉnh an thiếu gia.”
Chỉ nghe thấy một giọng nghèn nghẹt khẽ phát ra từ mũi: “Ừm.” Sau đó không có động tĩnh gì nữa.


Ta quay đầu nhìn lại. Anh chàng kia tuổi tác không lớn, khoảng chừng hăm mấy, ngũ quan tinh xảo, khiến người ta gặp một lần khó quên, là một nhân vật tuấn tú phong lưu, y phục xanh biếc, bay bay trong gió nhẹ, góp thêm vài phần tiên khí.


Chắc hẳn “thiếu gia” trong miệng Thu Nguyệt chính là con trai của cữu cữu, anh họ của ta rồi. Nhưng mà… hắn tên gì vậy?! Đã từng ‘lên đài’ trong 《 Tứ phân thiên hạ 》 mà ta viết hay chưa? Hình như chỉ từng kể rằng Tô Mục Vũ chỉ có một con trai…


Có điều cũng may, ta không cần gọi thẳng tên hắn, trực tiếp gọi ‘biểu ca’ là được rồi! Ta thực sự là quá quá quá thông minh! Aha ha ha ~~~


Ta cấp tốc tự thôi miên chính mình, trai đẹp cổ đại tuấn tú này là anh họ thân thiết của ta, là người thân trong nhà, sau đó nở một nụ cười ôn nhu điềm đạm, bước đến phía hắn chuẩn bị chủ động bắt chuyện. Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng đã bị một ánh mắt sắc bén làm cho đông lạnh, vẻ tươi cười lập tức cứng đơ, câu nói ở cửa miệng cũng bị dọa cho biến chất.


“Biểu ca giờ này mới về sao?”
Ơ… mắc gì hắn trừng ta?! Không tin nổi đôi mắt của một người thanh nhã thế mà lại có thể sắc bén đến vậy…
Giọng nói điềm tĩnh có chút tang thương của lão gia tử ở bên tai ta bay tới.


“Tử Chiêm! Con càng ngày càng vô lý! Nhìn thấy Trưởng công chúa mà lại không quỳ?!” Sau đó, một làn gió nhẹ vút qua bên người ta, đó là cơn gió tạo bởi y phục của lão gia tử do bước đi quá nhanh.


Trong nháy mắt, lão gia tử vốn phải có cây gậy chống đỡ mới có thể bước đi vững chãi, đã đứng ở trước mặt biểu ca, mặt đầy tức giận nhìn biểu ca trừng trừng.


Choáng, lẽ nào “ta” cũng từng đắc tội với “anh họ” đại nhân?! Trời xanh ơi, trên thế giới này rốt cuộc có một ai mà Thượng Quan Lăng chưa từng đắc tội hay không?! Nàng「đắc tội với người ta xong, phất tay áo bỏ đi, chẳng kịp nghe mấy câu thiên hạ chửi bới, còn ta thì sao? Khi không nhận thay nàng những cái trừng mắt, thậm chí còn bị người ta hạ cổ hãm hại! Sao ta xui xẻo dữ vậy?


Tô Tử Chiêm, anh họ của ta, nhìn thấy vẻ tức giận của lão gia tử cũng chẳng hề sợ hãi, cung kính hành lễ với lão gia tử xong, sau đó lại tỉnh bơ bước về phía ta tặng cho hai cục long não (trừng mắt), cất giọng lạnh lùng xỉa xói móc máy làm tổn hại dây thần kinh nhỏ bé yếu ớt của ta.


“Ố? Là trưởng công chúa giá lâm ư!” Tô Tử Chiêm ưu nhã bước tới trước mặt ta, quan sát từ trên xuống dưới, sau đó cong môi thành hình vòng cung, dùng một hành động giả tạo đến mức không thể giả tạo hơn được nữa, giả vờ giật mình nói: “Ôi, hóa ra Trưởng công chúa đã lớn thế này đây. Ha ha, tiểu nhân Tô Tử Chiêm bữa nay mới coi như nhìn thấy hình dáng của công chúa, quả thật vạn phần vinh hạnh!”


Một đôi mắt xanh thẳm khiêu khích nhìn ta chằm chằm, nhếch một bên khóe môi, rõ ràng là đang khinh bỉ ta.


Mụ nội nó chứ đừng tưởng rằng ỷ vào thân phận là anh họ của “ta” thì có thể lăng mạ ta! Anh họ thân thích của lão nương có ai dám nói với ta giọng điệu đó chứ?! Có kẻ nào gặp ta mà không chạy mất dép như gặp phải ác ma chứ?! Khụ...


“Khụ khụ khụ...” Lão gia tử bị Tô Tử Chiêm chọc giận đến mức ho khan không ngừng mà vẫn không đã quên phát biểu: “Tô Tử Chiêm... Khụ khụ... cái thằng này...”


Đề phòng lão gia tử “thanh lý môn hộ” ngay trước mặt ta, ta lập tức đổi sắc mặt, nhưng ta vừa mới toét ra một nụ cười tà ác, thì anh họ Tô Tử Chiêm của ta lại nhanh chân ném một quả bom hạng nặng ngay trước mặt ta. Quả bom này khiến ta không còn gì để nói.


“Tiểu nhân thân phận hèn mọn vốn khó có cơ hội gặp được công chúa, huống hồ vài lần gặp đó chẳng qua cũng chỉ được nhìn công chúa đại nhân hếch mặt lên trời. Tiểu nhân làm sao mà nhận ra nổi?”


Những câu nói kê tủ đứng này, cộng thêm đôi mắt không hề sợ hãi kia, thật sự khiến ta có chút xấu hổ không còn mặt mũi.
Thở dài một hơi, trong lòng thầm than, hóa ra chuyện khó giải quyết nhất không phải “mâu thuẫn giữa địch và ta” mà là “mâu thuẫn trong nội bộ gia đình”!


Một cách cấp tốc, ta thay đổi sắc mặt một lần nữa, đổi sang một nụ cười ngây ngô ấm áp chân thành...
Đáng thương cho ta, mẹ kế vô lương này thế mà phải chịu oan ức nhẫn nhịn tới nông nỗi này…






Truyện liên quan