Quyển 1 - Chương 102: Đêm trăng tròn, chạy trời không khỏi nắng? (1)
Dịch bởi Maroon
Giờ Dậu, Lăng Vân Cung.
“Thu Nguyệt ~~ Thu Nguyệt ~~ “
“Công chúa, nô tỳ ở đây.” Thu Nguyệt bị ta gào tên, cuống quít bỏ dở việc đang làm, chạy vội tới cạnh ta.
“Thu Nguyệt ~~~ ta đau đầu.”
“Dạ biết, nô tỳ xoa cho công chúa.”
“Thu Nguyệt, ta đói.”
“Nô tỳ chẳng phải đang lột hạch đào cho công chúa ăn sao?”
“Thu Nguyệt, ta khát.”
“… Công chúa, người đang cầm chén nước ô mai kìa.”
“Ack…” Ta hé mắt ra, liếc trộm ra ngoài cửa sổ, má ơi, trời sắp tối tới nơi rồi. Trời mà tối, mặt trăng sẽ hiện ra? Không xong, mắt ta máy càng lúc càng hăng… “Thu Nguyệt, Thu Nguyệt! Mạc Ly đã kiểm tr.a xung quanh Lăng Vân Cung chưa? Xác định không còn tên sứ giả không biết chừng mực nào còn lởn vởn trong hoàng cung chứ?”
“Công chúa! Vĩnh An Vương đã kiểm tr.a ba lần rồi.” Thu Nguyệt lặng lẽ tiếp tục dùng cây cây búa nhỏ đập quả hạch đào.
“Thôi dẹp đi! Thu Nguyệt, đừng gõ nữa, ta nghe nhức đầu lắm… Vậy, mấy tên quan viên đều xuất cung rồi chứ?”
“Công chúa, xin yên tâm, Lăng Vân Cung, thậm chí toàn bộ hoàng cung, ngoại trừ Hoàng Thượng thì không còn một nam nhân nào khác.” Thu Nguyệt đút hạch đào vào trong cái miệng đang mở lớn của ta, ôn nhu nhìn ta.
“Ờ…” Ta yên tâm rồi, “Ngươi chắc chứ?”
“Công chúa…” Thu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục xoa huyệt Thái Dương cho ta.
Chắc Thu Nguyệt cũng sắp bị ta làm cho điên theo. Thật ngại quá… Ta nghiêng đầu đi một chút, tìm một tư thế thoải mái hơn…
“Thu Nguyệt, đó là cái gì?” Ta chỉ vào một đống màu hồng tươi nằm dưới gầm bàn cách đó không xa…
Lẽ nào là cái mặt nạ da người của tên ngu ngốc kia?!
Ta nhảy từ trên giường xuống đất, lao tới chỗ cái bàn ngồi sụp xuống…
Quả nhiên… là một cái mặt nạ da người, tuy rằng không nhận ra có phải là khuôn mặt của Ất hay không, nhưng có thể khẳng định chắn chắn đây là của Đông Phương Cửu để lại.
Nhưng vì sao hắn đi mà không mang mặt nạ? Hắn dám để khuôn mặt thật của mình chạy ra đường sao? Không phải chứ? Đùa à?
“Công… Công chúa…” Thu Nguyệt đứng phía sau, hình như sau khi nhìn thấy chiếc mặt nạ da người trong tay ta thì có chút khẩn trương, nói năng lắp bắp.
Nàng rất lạ…
Lạ ở chỗ nào? … Đêm qua, ta vội vã chạy về từ bữa tiệc, Thu Nguyệt thấy ta hình như cũng có phản ứng này…
Hình như có cái gì đó sắp sửa phá kén chui ra để lộ rõ chân tướng.
Ta đứng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang hoảng hốt của Thu Nguyệt, lạnh giọng hỏi: “Thu Nguyệt, đêm hôm qua, trong phòng ta có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Thu Nguyệt luống cuống lắc đầu, lắc lia lịa không ngừng, trong mắt đã ngân ngấn nước.
“Không… không có gì… Công chúa…”
“Thu Nguyệt! Ngươi biết hậu quả của việc lừa gạt bổn cung không? Hử?!” Ta đập mạnh tay lên bàn, mặt đá cẩm thạch kiên cố phát ra một tiếng kêu chói tai. “Nói! —— “
Thu Nguyệt quỳ sụp xuống, giọng run rẩy: “Công chúa tha mạng ~~~ nô tỳ… nô tỳ…”
“Nói mau —— người trong phòng ta đi đâu rồi? Bị ai đưa đi?” Lại đập mạnh một phát, chấn động cả cổ tay đau buốt. “Thu Nguyệt, ngươi mau nói cho ta biết a…” Giọng nói của ta nghe còn run hơn cả Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn ta, nước mắt cuồn cuộn trào ra, nàng nức nở nói: “Là Giáp hộ vệ dẫn theo ảnh vệ của Hoàng Thượng bắt đi…”
“Cái gì?!” Bỗng dưng, ta cảm thấy trời đất ngả nghiêng.
“Công chúa công chúa, người không sao chứ?” Thu Nguyệt đứng vụt dậy đỡ lấy ta.
Hít sâu mấy hơi, ta dần dần bình tĩnh trở lại. Giờ không phải là lúc trách tội Thu Nguyệt, huống hồ chuyện này cũng không thể trách nàng, Hoàng Thượng phái người tới bắt người, 「không cho nàng nói, nàng có thể nói sao? Nói ra là kháng chỉ, thế nhưng biết rõ bị giết, cũng có thể ngầm ám chỉ mà.
Ta nở nụ cười tỏ ý xin lỗi Thu Nguyệt: “Vừa rồi quá hung dữ với ngươi, ta xin lỗi Thu Nguyệt.”
“Công chúa! …” Thu Nguyệt lấy tay lau nước mắt trên mặt, ngừng khóc, lại quỳ xuống đất lần nữa, dập đầu với ta, “Công chúa, nô tỳ xin lỗi công chúa, nhưng xin công chúa đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ xin thề không bao giờ giấu diếm bất cứ điều gì với công chúa nữa, nếu phạm lời thề, nô tỳ chắc chắn bị vạn tiễn xuyên tim, chịu hết nổi khổ lăng trì!”
“Đứng lên đi, Thu Nguyệt.” Ta hiện tại cả người chẳng còn sức lực, ngồi sụp xuống ghế, không biết phải làm gì. “Thu Nguyệt, ngươi có biết bọn họ bắt người đi đâu không?”
Thu Nguyệt lắc đầu nói: “Giáp hộ vệ dẫn theo người nhanh như chớp đã trói gô người kia lại, sau đó dặn nô tỳ không được nói cho công chúa biết. Chuyện còn lại, nô tỳ không biết gì cả.”
“Giáp đến đây lúc nào?”
“Không lâu trước khi công chúa trở về.”
Uhm, căn cứ theo thời gian, thì có nghĩa là sau khi Giáp ra mắt ta ở Ngọc Hòa Điện xong mới chạy đến chỗ ta bắt Đông Phương Cửu đi. Lúc hắn rời đi vẫn còn lâu mới kết thúc bữa tiệc, sứ giả các quốc gia đều có mặt, không biết trong đó có thích khách muốn hành thích Thiên Thiên hay không, hắn làm hộ vệ cho nên không thể đưa Đông Phương Cửu đến chỗ nào quá xa, nếu không, hắn sẽ không thể kịp quay về bữa tiệc.
Hắn sẽ không thẳng tay giết ch.ết Đông Phương Cửu chứ? Không đâu, chắc là không, Thiên Thiên sai ảnh vệ đi theo hắn, như vậy cho dù Thiên Thiên muốn làm gì Đông Phương Cửu, nhất định cũng phải đích thân nhìn thấy Đông Phương Cửu rồi mới có thể…
Ha ha… Ha ha… Được lắm, tiểu Thiên Thiên quả thật không còn là đứa trẻ nữa rồi, có thể tự mình quyết định rồi ư? Dám đến chỗ của ta bắt người của ta? Kẻ cầm đầu lại chính là thuộc hạ của ta! Ha ha, thói đời thay đổi thật là nhanh.
“Thu Nguyệt, trong cung có chỗ nào giam giữ phạm nhân không?”
Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Ở góc Tây Bắc Hoàng cung có một ám lao của Hình Bộ.”
“Tốt!” Chính là chỗ đó rồi. Ta nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa xua tay với Thu Nguyệt đang định đi theo ta, nói: “Thu Nguyệt ngươi đợi ở Lăng Vân Cung đừng đi đâu hết. Không, ngươi đi tìm Mạc Ly, bảo hắn khẩn cấp tiến cung tìm ta!”
“Bảo Vĩnh An Vương đến đâu tìm công chúa?”
“… Bảo hắn đến chỗ Hình Bộ ám lao chờ ta!” Nếu như ta không lay chuyển được tiểu Thiên Thiên, vậy đi cướp ngục!
...
Hoàng cung Ngọc Quốc, Ngọc Trữ Cung.
“Công chúa ~~ làm như vậy không được a ~~ ngàn vạn lần không được ~~~ “
Lão thái giám Kim Thuận lông mày chữ bát (八), mặt béo núc ních không ra hình dạng gì dang cả hai tay muốn ngăn cản ta đang xông vào điện.
Dám cản ta? “Tiểu Kim Tử, ngươi đừng tưởng rằng có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, thì ngay cả bổn cung cũng không xem ra gì! Ngươi còn không thu móng vuốt của mình lại! Muốn bổn cung chặt đứt ném cho chó ăn không?”
“Công chúa ~~” lão thái giám vừa nói vừa nức nở, “Xin công chúa khai… khai ân, để lại cho lão nô cái mạng ~~~ lão nô thật sự không thể để ngài vào! ~~~ Hôm nay chính là ngày đại hôn của Hoàng Thượng! ~~~ Công chúa ~~~” Kim Thuận nói mà nước mắt nước mũi đầm đìa.
Cho dù ta thông cảm với hắn, lúc này ta cũng không hơi đâu mà để ý, một cước đạp cục thịt viên hắn sang một bên, xách váy xông vào bên trong phòng tân hôn của Thiên Thiên. Xem như đang nháo động phòng!
“Thượng Quan Thiên ngươi ra đây cho ta!” Ta vẫn để lại cho hắn mặt mũi, chưa vào Đông Noãn Các, ta đợi hắn từ bên trong đi ra. Ta cũng không muốn nhìn thấy những thứ không nên xem.
Không bao lâu sau, tiểu Thiên Thiên vẻ mặt tỉnh rụi chậm rãi bước ra từ Đông Noãn Các.
Ta nhìn thấy hắn, liền tức muốn lộn ruột, vậy mà hắn chẳng có vẻ gì là sốt ruột, còn bước đi thong thả, hắn không biết bà chị của hắn vì sao lại chạy tới đây sao?! Hả?! Cũng có tới mấy kilômét chứ ít gì?!
“Hoàng tỷ, có chuyện gì mà không thể gặp trẫm không được sao?”
“Thiên Thiên, ngươi bắt Đông… ngươi bắt hắn đi đâu rồi?!” Không thể nói ra tên Đông Phương Cửu, lỡ như để “kẻ xấu bụng” nghe được lợi dụng thì phiền phức.
Những người biết Đông Phương Cửu đến chắc cũng chỉ có Giáp và ảnh vệ mấy người đó thôi, ảnh vệ thì tuyệt sẽ không phản bội lại chủ nhân của mình, sẽ không phản bội Thượng Quan Thiên, bởi vì từ trước tới giờ bọn họ đều phải ăn một loại thuốc đặc thù để kéo dài tuổi thọ, trừ phi là không muốn sống, nếu không thì tuyệt đối sẽ không phản bội.
“Hoàng tỷ xin hãy lấy đại cục làm trọng.” Thượng Quan Thiên tiến lên vài bước, ghé vào bên tai ta lại nói: “Trẫm muốn nhất thống thiên hạ, hắn là sớm muộn gì cũng phải diệt trừ, đúng hay không, hoàng tỷ?”
Ta giật mình, mãi không nói nên lời.
“Nhưng… nhưng…” Ta hạ thấp giọng, hỏi: “Cứ coi như là muốn nhất thống thiên hạ, vậy địch nhân của ngươi cũng là Đông Phương Tấn!” Ta thừa nhận lời này của ta, rất giả dối. 「Chẳng có ai lại xem Đông Phương Tấn là vật cản đường cả. Hiên Viên Tiêu cũng không, Âu Dương Vân cũng không. Mà Thượng Quan Thiên cũng không còn là của “em trai ngốc” của ta nữa rồi, hắn đã tự mình chấp chính, không muốn ngốc cũng chẳng muốn lừa dối ta, đương nhiên cũng sẽ không tin.
“Hoàng tỷ đang nói đùa sao?” Bích mâu nháy một cái, giảo hoạt nhìn ta, không muốn nhiều lời.
“Đông Phương Thất! Đông Phương Thất cũng khá uy…”
“Trẫm không phải kẻ ngu si, hoàng tỷ.” Thượng Quan Thiên cười với ta, nụ cười này thực sự có thâm ý khác, càng ẩn chứa vài phần cảnh cáo. “Tiểu Kim Tử, đưaTrưởng công chúa về Lăng Vân Cung.
“Không cần!” Ta nhìn Thượng Quan Thiên một cái, tiểu Thiên Thiên từ trước tới giờ chưa từng dùng ánh mắt cảnh cáo ta, đã không còn nữa rồi. Lẽ nào đây là tự mình chấp chính? Đây là quyền lực? Có quyền lực rồi thì sẽ như vậy?! Hắn làm thế nào xác định căn cơ bản thân đã vững chắc? Ta không làm giám quốc công chúa nữa lẽ nào sẽ…
Hắn không thể nào đối với ta như vậy, nhất định có ẩn tình, nhất định.
Hắn phải nên biết rằng, mặc kệ là “Thượng Quan Lăng” nào cũng đều thật lòng đối với hắn, nếu như hắn muốn quyền lực, bất luận “ta” là ai đều sẽ cho hắn thứ hắn muốn!
Nếu như không phải là vì ghi hận ta nhiều năm “chiếm giữ” “quyền lực” của hắn, vậy thì bởi vì sao? Vì sao chứ?
“Vì sao?” Ta tiến đến gần, tay xoa nhẹ lên mặt hắn, ôn hòa hỏi: “Thiên Thiên, nói cho hoàng tỷ biết, rốt cuộc là vì sao?” Vì sao ngươi nhất định phải bắt Đông Phương Cửu! Vì sao…
Trong đôi mắt Thượng Quan Thiên tràn ngập nhu tình, hắn cúi đầu nhìn ta, bất thình lình kéo ta vào lồng ngực ấm áp của hắn.
“Tỷ, tỷ sẽ không hiểu đâu. Không bao giờ hiểu được…” Một tiếng thở dài, trượt qua tai ta.