Chương 1: Sài Gòn có gió và nắng
- Sau đây xin mời nhân vật chính của buổi nói chuyện ngày hôm nay nhà diễn giả xinh đẹp Dương Kiều Lam.
Cô bước ra sân khấu, cúi đầu chào khán giả:
- Xin chào các bạn tân sinh viên, và các tân cử nhân tương lai. Hôm nay các bạn có thấy bình yên không ạ? Ai không nào? Ai có nào?... Ồ, đa số các bạn đều thấy bình yên sao. Hôm nay trời nắng đẹp, buổi sáng tôi nấu hai tô bún bò cho hai mẹ con, sau đó chở con trai tới trường và đến đây. Các bạn có thấy đó là bình yên không nào? Bạn đừng nghĩ bình yên là cái gì đó khó tìm thấy lắm, nó đơn giản, như khi bạn nắm tay một ai đó đi dạo trên con đường trường, như bạn vừa đi bộ vừa hát một bài hát, lúc đó tâm trạng rất tốt phải không nào?
- …
- Để Lam kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhé. Câu chuyện về một người đàn ông có trái tim nguyên vẹn, anh ấy rất tự hào về điều đó, và khoe với mọi người rằng, “tôi là người có trái tim đẹp nhất”, mọi người nhìn vào trái tim của anh ấy, và cũng khen ngợi như thế. Nhưng có một bà cụ lại nói với anh ấy rằng trái tim của bà ấy mới là đẹp nhất. Tất nhiên người đàn ông không tin và đã hỏi bà ấy trái tim tôi nguyên vẹn, còn trái tim bà đầy lồi lõm thế kia tại sao lại đẹp hơn tôi chứ. Bà cụ ấy đã nói rằng trái tim tôi lồi lõm là vì mỗi khi gặp ai đó tôi đều vui vẻ đem một phần trái tim mình cho họ, nếu họ không quý mến tôi thì họ sẽ không cho lại tôi một phần trái tim của họ, những phần tình cảm khác nhau nên phần trái tim họ cho tôi cũng khác nhau. Đó là lý do vì sao trái tim tôi đẹp, cậu phải cho đi thì mới nhận lại được chứ. Người đàn ông nghe thế liền lấy một phần trái tim mình gắn lên tim bà cụ, giờ đây trái tim người đàn ông không còn nguyên vẹn nhưng anh ta thấy hạnh phúc.
- …
- Thật ra sống là phải cho đi, không cần phải hết mình, cũng không cần sòng phẳng kiểu anh một tôi một. Cho đi chắc chắn sẽ nhận lại, nhưng một khi không nhận lại được bạn cũng đừng bực tức nhé, những việc đã làm rồi thì ta đừng hối hận, vì quá khứ là thứ không thể thay đổi. Các bạn biết mà đúng không?! Chỉ khi ta vứt bỏ được những hối tiếc trong quá khứ thì sống mới thấy bình yên được, mới vui vẻ được. Các bạn có câu hỏi nào cho Lam không nào?
Sinh viên A:
- Chị nói sống là không hối tiếc quá khứ, vậy có nghĩa là chị chưa từng phải hối hận đúng không?
- Thật ra, con người không phải cái máy, tất nhiên cũng sẽ có ngoại lệ. Kiều Lam cũng từng hối hận một lần duy nhất, vì sao ư, vì đó là lần Lam đã đánh mất quá nhiều, đến bây giờ vẫn còn hối hận vì hành động ngày hôm ấy.
- …
- Sau này thì nghĩ rằng thay vì nghĩ cách thay đổi quá khứ thì ta hãy nghĩ cách thay đổi chính suy nghĩ của bản thân.
- Chị có thể cho một ví dụ về vấn đề này không?
- Tất nhiên chứ, ví dụ như bạn làm bài thi không tốt và bị thi lại, đa số các bạn sẽ nghĩ giá như lúc đó mình học câu đó, giá như mình tính toán cẩn thận hơn, giá như mình nhìn bài bạn bên cạnh… vân vân cái giá như… Thay vào đó, các bạn nên nghĩ rằng, thi rớt là lỗi của mình, kiếm tiền đóng tiền học lại thôi. Hối hận chẳng giúp chúng ta thanh thản hơn, chẳng giúp tâm hồn bình yên đâu các bạn à, sống phải nhìn về phía trước và đặt mục tiêu cụ thể hơn.
- Bạn đừng đặt những mục tiêu quá xa xăm, cần xác định việc mình cần làm trong từng giai đoạn, từng học kỳ, từng năm thôi. Năm thứ nhất không rớt môn nào, hoặc mình thích cô bạn cùng lớp rồi, phải tỏ tình trong năm nay thôi… Các bạn đừng cười, đây là những vẫn đề thực tế mà, yêu cũng phải có mục tiêu chứ, để lâu quá người khác cướp mất sao. Đúng không nào? Vì thế, những gì các bạn muốn thì cứ nỗ lực giành lấy thôi…
Cuối cùng thì cũng kết thúc buổi nói chuyện, lòng cô bỗng lưu luyến, đây là buổi nói chuyện đầu tiên của cô ở TP. HCM sau khi chính thức di cư từ thủ đô vào đây, cũng là lần đầu tiên cô can đảm về lại ngôi trường đã từng theo học, đã từng có biết bao kỷ niệm cùng người ấy. Nhưng người thì đã không còn bên cạnh cô nữa rồi, vì thế kỷ niệm nên cất lại, cô từng nói với những người nghe rằng: sống là phải nhìn về phía trước, nên cô cũng phải làm thế thôi.
***
Một ngày làm việc dài cuối cùng cũng kết thúc, Kiều Lam nhìn đồng hồ, năm giờ chiều, cũng đến giờ đi đón con. Cô xách túi đi ra, giờ này đường phố tấp nập xe cộ, đành chịu thôi, dù gì cũng đâu phải mình mình tan ca mà. Cũng may chỉ mất có nửa tiếng để tới trường, từ xa đã nghe tiếng của nợ của cô rồi.
- Mẹ, Seven ở đây. Sao hôm nay mẹ đến trễ thế? Seven đói bụng nãy giờ.
- Mẹ kẹt xe, được rồi, Seven của mẹ muốn ăn gì nào? Nói mẹ nghe hôm nay con học được những gì? - Cô vừa nói vừa đỡ lấy chiếc ba lô nhỏ trên vai con.
Cậu bé nghe cô hỏi thì im lặng, một hồi sau mới cất tiếng hỏi khá rụt rè.
- Hôm nay có một bạn mới chuyển tới lớp con, bạn ấy hỏi mẹ tên gì, con nói mẹ là Dương Kiều Lam, con là Dương Kiến Văn. Bạn ấy lại hỏi, cha con tên gì, vì sao không lấy họ cha như bạn ấy. - Chỉ một câu trần thuật đơn giản nhưng tim cô bỗng nhói lên, khóe mắt ươn ướt, Seven thấy vậy vội vàng nói ngay.
- Nhưng con nói bạn ấy là ba tớ mất rồi, vì thế tớ theo họ mẹ. Mẹ ơi, Seven không buồn đâu, mẹ nói rồi,ai cũng có một hoàn cảnh, Seven hạnh phúc vì vẫn còn có mẹ.
Đứa con sáu tuổi của cô luôn khiến cô hài lòng mà, ai chẳng muốn cho con mình một người cha chứ, nhưng cha thằng bé giờ ở đâu, có đang hạnh phúc không chính cô cũng chẳng biết được. Thật ra, muốn cho Seven một người cha không khó, xung quanh cô không ít đàn ông, không chỉ ngoài Hà Nội, nơi cô đã sống bảy năm và nuôi con trai lớn thế này, mà chính mảnh đất Sài Gòn nhiều cám dỗ này cũng chẳng ít, dù rằng cô mới chuyển công tác vô hơn một tháng.
Trong mắt mọi người thì thủ đô bình yên với hàng hoa sữa thơm ngào ngạt, Sài Gòn luôn tấp nập với những hợp đồng bán mua. Nhưng trong con mắt của người phụ nữ từng sống một thời gian dài ở cả hai nơi như cô, mảnh đất miền nam là nơi chắp cánh ước mơ, cũng là nơi cô đã để lại một cuộc tình đau khổ, miền bắc lại là nơi chữa lành vết thương. Thật ra chuyện đã qua lâu rồi nên chẳng còn cảm giác đau nữa, nhưng có những vết thương không thể lành lại được.
- Mẹ nhìn gì bên kia đường thế?
- …
Lại nhớ về quá khứ rồi, từ ngày chuyển công tác vào lại đây, cô hay suy nghĩ nếu gặp anh thì sẽ như thế nào, nhưng thật không ngờ nơi đây lắm đường nhiều ngả quá, mãi cô và anh vẫn chẳng gặp lại nhau. Như thế cũng tốt, có thể quên đi một cách triệt để.
- Hôm nay đi KFC ăn nhé con trai, nhưng chúng ta thỏa thuận nhé, Seven được ăn một cây kem và một burger tôm, đổi lại tối nay con sẽ dọn phòng của mình, nếu không chúng ta về nhà ăn cơm. Thế nào con trai?
- Mẹ hứa nhé, móc tay nào? - Vừa nói cậu bạn nhỏ của cô vừa giơ bàn tay bé xíu ra.
Cô vui vẻ làm cam kết lên tay cậu bé. Thật ra cô luôn cảm thấy dạy con không khó, và điều căn bản nhất là bạn phải làm gương cho chúng. Ví dụ, bạn hứa với chúng điều gì thì nhất định nhớ thực hiện nhé, đó là lý do cô chưa bao giờ thất hứa với Seven. Thứ hai, bạn phải hiểu chúng muốn gì, tập cho chúng thói quen độc lập từ nhỏ. Cô không bao giờ chiều hư Seven, cô dạy con muốn có được thứ mình muốn phải đánh đổi bằng thứ khác. Bắt đầu từ những thứ đơn giản như: Seven đánh răng buổi sáng, trưa sẽ được ăn kẹo. Cô luôn tự hào vì có con cái ngoan ngoãn, biết nghe lời. Đi ăn xong, Seven lại đòi đi xem phim hoạt hình ở rạp, còn đòi mua bỏng ngô và Pepsi, cô nhăn mặt vì những đòi hỏi của con. Seven là cậu bé giỏi đoán suy nghĩ của người khác, khi cô chưa kịp phản đối thì cậu bé lại tự đề nghị.
- Tối nay con tự tắm, làm mười bài toán mẹ cho nhé! - Nói rồi cậu bé ngước đôi mắt chờ mong nhìn cô.
Được thôi, thỏa hiệp vậy, cô chọn The Croods, bởi vì chuyện phim diễn ra vào thời kỳ tiền sử, nơi một gia đình sống khép kín với thế giới xung quanh. Một biến cố bất ngờ xảy ra đã đưa cả gia đình vào một cuộc phiêu lưu họ không hề ngờ tới và làʍ ȶìиɦ cảm giữa mọi người càng thêm sâu đậm. Đang đứng mua vé thì giọng một người đàn ông vang lên, giọng nói ấy đã bảy năm không nghe lại, bất giác cô đưa mắt nhìn lên, kiếm tìm nơi phát ra giọng nói ấy. Anh đang đứng đó, trên tay ôm một bé gái, chỉ vào bộ phim cô vừa chọn, giọng nói ấm áp vang lên.
- Coi phim này nhé con gái?
“Con gái” - hai từ này đánh mạnh vào tâm trí cô, con anh với người phụ nữ đã cướp đi hạnh phúc của cô, phải vậy không, hay với một người phụ nữ khác, hóa ra anh cũng có một đứa con gái lớn từng ấy rồi.
Chắc anh cũng chẳng nhớ cô là ai, chẳng nhớ một người từng cùng anh trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của thời sinh viên. Nước mắt chực trào ra, chỉ muốn giơ tay ra, níu anh lại, hỏi một câu anh sống tốt không, nhưng Seven đã kéo cô về với thực tại.
- Hôm nay mẹ làm sao thế, bụi bay vào mắt hai lần. Con muốn ăn bắp với uống nước. Đi thôi mẹ. – Seven vừa nói vừa kéo cô đến quầy thức ăn, làm như chưa từng thấy giọt nước mắt nào của cô vậy. Không để con phải thất vọng vì mẹ, cô nhiệt tình mua cho Seven rất nhiều thứ, nào là Poca, nào là kẹo ʍút̼, sữa,… thằng bé thì khỏi nói, cười không khép miệng lại được.
***
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn dù cho ngày hôm trước bạn gặp chuyện gì đi nữa. Cả một tối không ngủ được, sáng lại có một buổi nói chuyện với nhân viên I.M.A trong một khóa huấn luyện nhân viên mới khiến cô giờ chẳng muốn làm gì nữa. Ngồi lim dim trên ghế trong phòng nghỉ, nghe mọi người nói chuyện phím trong giờ nghỉ trưa, giọng nói hơi to, có lẽ vì nghĩ giờ này cô đã đi ăn trưa. Cô sinh viên thực tập lên tiếng.
- Chị diễn giả của mình thật là giỏi, mới hai bảy tuổi đã làm giám đốc nhân sự một công ty lớn như thế này, lại còn là nhà diễn giả nổi tiếng nữa chứ, một lúc có thể làm song song hai công việc như thế, thật không phải người tầm thường.
- Chưa chắc. Nghe đâu là có phó tổng giám đốc chống lưng, có khi phải lên giường để đổi chỗ ngồi như hôm nay ấy chứ.
- Nghe nói cô ấy có một cậu con trai đấy, chưa chồng mà đã có con, đúng là lên giường với nhiều thằng quá mà không biết cha đứa bé ấy chứ gì.
Đúng lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi thì bỗng cả phòng im bặt, cô đang không hiểu chuyện gì thì có người đẩy cửa phòng bước vào. Hóa ra là giám đốc kinh doanh của công ty, nhưng người theo sau anh làm cô không ngờ tới, một người cô đã không liên lạc bảy năm nay, bạn thân của cô, Hà Quang Viên.
Cậu ấy nhìn cô với ánh mắt buồn bã, cũng phải thôi, không buồn sao được, khi cô và cậu ấy cùng lớn lên ở một xóm, cùng thi đậu một trường đại học, nhưng cô lại nhẫn tâm ra đi, không từ biệt, không liên lạc. Như hai người xa lạ.
Vẫn là giám đốc kinh doanh cất lời trước.
- Giới thiệu với em, đây là giám đốc tài chính của Thiên Long, còn đây giám đốc nhận sự đồng thời là nhà diễn giả xinh đẹp của công ty chúng tôi.
Viên nhìn cô rồi bắt tay như hai người xa lạ, sau đó nói một câu nhiều ý nghĩa:
- Nghe nói em ở Hà Nội mới vô, thị trường ngoài đó rất tốt, tại sao em lại xin chuyển vô đây chứ?
- …
Đó là vì cái gì phải đối mặt thì đối mặt với nó thôi, thời gian đủ dài để cô có dũng khí đối mặt với mọi chuyện xảy ra trong qua khứ. Tất nhiên trước mặt người ngoài cô chẳng thể nói gì rồi.Thế mà người ngoài ấy lại nói đỡ cho cô.
- Tại cô ấy không thích cái lạnh miền bắc, với lại cũng cần cô ấy quay lại đây rồi.
Viên ngước mắt lên nhìn cô, mang theo một nụ cười nhạt, nhạt đến mức nếu để Seven thấy, thằng bé còn tưởng anh đang bức xúc chuyện gì đó cũng nên.
- Có lẽ thế, miền nam vẫn hợp với một cô gái mảnh dẻ như em hơn.
Rồi sau đó họ đi ăn, bàn bạc cho hợp đồng sắp tới của hai bên. Ánh mắt những nhân viên mới nhìn cô khi cô đi ngang qua làm cô liên tưởng đến Seven hôm bị cảm vẫn trốn cô lấy kem trong tủ lạnh ăn. Lần ấy, cô không la con, nhưng tối cô kể cho cậu bé nghe một câu chuyện về một người bị sốt lại uống nước đá liên tục khiến bệnh không khỏi còn nặng thêm, cuối cùng không qua khỏi.
Cô còn nói thêm, thật ra sốt cũng giống cảm vậy, và nước đá với kem chẳng khác nhau là bao. Seven thông minh, cô tin cậu bé có thể hiểu câu chuyện cô kể. Thật ra, cô luôn nghĩ trẻ con khi bị la vì sai chúng sẽ chẳng nhớ lâu, rồi lại tái phạm mà thôi, phải cho chúng biết hậu quả thì chúng sẽ từ bỏ những thói quen xấu thôi.
Đi ăn xong, Viên có nhã hứng rủ cô tham quan chi nhánh công ty mới khai trương, nhưng giám đốc kinh doanh bận việc, vì thế chỉ có mình cô đi cùng. Không ngờ sau đó cậu ấy lại dẫn cô đến Country House, quán café ngày mới ra trường tụi cô hay đến vừa uống café vừa chụp ảnh.
- Tại sao?
- Tớ xin lỗi, ngày ấy tớ hèn nhát trốn chạy nỗi đau, sau này bình tĩnh lại mới biết ít ra lúc đó phải nói với cậu một tiếng…
- Tớ đã rất lo cho cậu, sợ cậu nghĩ quẩn…
- …
- Ngày ấy thấy cậu yêu nhiều thế cơ mà.
- Yêu nhiều thì sao chứ? Tớ cũng chẳng thể vứt bỏ mạng sống vì một người đàn ông không đáng. Cậu lại còn chẳng hiểu tớ ư? - Cô vừa nói vừa lườm Viên.
Cậu ấy trông khác xưa, không còn là cậu bạn hàng xóm thời cởi truồng tắm mưa, rủ cô chơi trò cô dâu chú rể, cũng không phải là người cùng cô thả diều những ngày hè yên bình.
Giờ đây liệu cô còn có thể chạy lại níu tay áo cậu ấy nói rằng, tớ phải làm sao đây, tớ lỡ thích cậu bạn cùng lớp rồi. Chắc là không rồi, vì giờ đây, người ngồi trước mặt cô đã thuộc tầng lớp khác, khoác lên người bộ quần áo đắt tiền, cảm giác xưa đã qua đi, liệu có thể tìm lại?
- Ngày cậu mới ra đi, tớ đã nghĩ, tìm được cậu rồi sẽ đánh cậu một trận, nhưng sau này tớ lại nghĩ, tìm được cậu là tốt rồi. Tớ cũng từng về nhà cậu, hỏi ba mẹ cậu, họ đều nói chẳng biết cậu đi đâu.
- Rồi cậu lại ước nhà cậu vẫn ở đó, chưa hề chuyển đi, để tớ về là cậu sẽ biết được chứ gì?
- …
- Tớ lại chẳng đi guốc trong bụng cậu ấy chứ?
- Tớ muốn ăn bánh xèo, cũng muốn ăn kim chi cậu làm nữa?
- Được thôi, hôm nào ghé nhà tớ, cũng trễ rồi, tớ phải đi đón con đây? Vẫn số điện thoại cũ chứ? - Vừa nói cô vừa nhìn đồng hồ, chuẩn bị xách túi đứng lên.
- Con… cậu ư? Cha… đứa trẻ… là ai thế?
- Ừ, con tớ. Cha Seven ư? Cậu không biết đâu. Thôi tớ đi đây?
Kiều Lam có con rồi ư, phải chăng là đứa trẻ sáu tuổi, phải chăng cái đêm ấy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi, tại sao hôm sau anh tỉnh lại chỉ thấy mình chẳng mặc gì đang nằm một mình trên giường. Trước đó, anh đã cùng cô uống rượu giải sầu cả buổi tối cơ mà.
Bỗng nhớ lại cách đây rất lâu, anh có gặp Long, đồng nghiệp cũ của Kiều Lam khi cô còn làm trong này, cậu ấy nói cô ấy cũng từng… cũng từng lên giường với cậu Long. Chẳng lẽ cô lại chẳng biết cha đứa trẻ là ai như lời đồng nghiệp nói. Định thần lại suy nghĩ thì cô đã ra tới cửa. Quang Viên vội chạy theo, níu tay cô lại.
- Để tớ chở cậu đi, tớ cũng muốn nhìn mặt cậu bé.
- Được thôi, nếu cậu muốn.