Chương 5: Không ai vừa ai

Bước ra khỏi công ty, anh thở dài mệt mỏi. Hôm nay mọi việc đều trật ra khỏi quỹ đạo mà anh dự định từ trước. công việc không được như ý, tự nhiên đi làm thực tập của công ty, đợi chừng nào mới có lương. Còn cô bà con của anh nữa, quá kì lạ rồi, lần đầu tiên gặp nhau mà đã có ấn tượng xấu như vậy thì sau này làm ăn gì nữa. Có điều mục đích chính của anh quay thời gian trở về là tìm mẹ nên có thể ở gần manh mối như vậy vẫn tốt hơn.


Sau khi lăn lộn khắp thành phố thì anh cùng Nhật Huy đã tìm ra được một công việc cho ứng tiền trước, đó chính là... chuyển phát nhanh vào ban đêm. hơn nữa bà chủ tốt bụng còn cho hai anh thuê phòng giá rẻ, quả nhiên trong thế giới này không chỉ có ông thần xui xẻo là theo dõi hai người.
Sáng hôm sau...


Ngày đầu tiên đi làm


Anh mặc một chiếc áo thun lận bên trong chiếc quần tây màu xanh jean nhạt, khoác bên ngoài là một chiếc áo vest cùng màu. Lịch lãm nhẹ nhàng là phong cách mà anh đã định hướng trong năm 2017. Nói về quần áo,“Nhật huy hân hạnh tài trợ chương trình này “ nên anh không cần phải mất đồng tiền nào để mua quần áo cả.


Tối qua, Hữu Thiên cùng Nhật Huy đã bàn bạc kĩ. Nhật Huy không cần phải đi theo anh 24 /24 mà trong những lúc anh làm việc, cậu ấy có thể đi đâu tùy ý. Viêcj giám sát để cái hộp của anh lo


Đến công ty, anh cùng những thực tập khác được người hướng dẫn đưa đi khu vực làm việc của mình. Đường đường là chủ tịch một công ty nổi tiếng, bây giờ lại làm cấp dưới của những một người khác, mà còn lại là cấp thấp nhất thì đúng là khó chịu. Tuy vậy nhưng cũng đành chịu thôi, ông bà ta có câu “Nhập gia tùy tục “. Anh thuộc bộ phận thiết kế và phát triển sản phẩm dưới sự quản lý của con gái rượu của chủ tịch công ty. Sau khi người hướng dẫn ra ngoài, anh ngồi xuống bàn và bắt đầu công việc. “Con gái rượu sao? “ anh có một linh cảm không hề tốt về việc này.


available on google playdownload on app store


“ Xin chào mọi người! Tôi là Mộc Tâm, tổ trưởng tổ thiết kế. Mong mọi người hợp tác vui vẻ “
“ chà! cô gái này dễ thương như vậy chắc là công việc không khó khăn gì đâu” anh vừa nghĩ vừa nhìn lên.


“WHAT? “ anh giật mình la lên. Lại là cô gái đó, cô gái có mái tóc ngắn hạt dẻ đó, cô gái mang sợi dây chuyền đó, cô gái manh mối đó lại tái xuất đầy uy lực. “chẳng lẽ là trùng hợp sao? “ anh hoang mang nghĩ, mường tượng lại câu đe dọa của cô trong phong phỏng vấn lúc trước.Mọi người bây giờ đều nhìn anh. Anh chàng này là ai mà lại gây chú ý như vậy?. Chỉ có cô là biết, cô khẽ cuời nhẹ “anh đừng lo,cô sẽ quan tâm anh nhiều hơn mà “. Nụ cười của cô chứa đầy vẻ nguy hiểm khó lường. Anh khẽ rùng mình, mọi chuyện có lẽ sẽ không đơn giản.


Nhưng đối với cô gái có ấn tượng xấu ngay lần đầu gặp mặt này, anh lại cảm thấy rất thân thuộc mà có gì đó đau thương, chắc đó là tình thân.


Qủa nhiên, cô đã không khiến những lo lắng của anh chỉ còn là suy nghĩ. Ngay ngày đầu tiên đi làm, anh đã bị cô hành ch.ết xác đúng như lời hứa.
Lần 1
Cô nhẹ nhàng bước đến chỗ anh, đặt lên bàn một chồng tài liệu mà anh nghĩ nó còn cao hơn đỉnh everest:


“Anh Hữu Thiên, anh nhận xét tất cả các loại chất liệu này rồi viết báo cáo lại cho tôi. Quan trọng là từng loại phải thật chi tiết “
“ Vâng! “ -anh vui vẻ đáp lại, chuyện nhỏ đối với anh.
Lần 2
Cô đi nhanh lại phía anh, để tập tài liệu anh vừa nộp lên bàn:


“Anh làm quá sơ sài rồi, tôi bảo thật chi tiết cơ mà! “
“ Cô nói gì? “ - không còn vui vẻ nữa, anh tỏ ra hơi khó chịu, giám sai khiến một chủ tịch tương lai sao? cô đợi đó.
“ Tôi nói anh làm chưa chi tiết, quá sơ sài “ - Cô nhăn mặt trả lời


“ Thưa cô tôi thấy quá chi tiết rồi, không còn thiếu sót chỗ nào. Cô chưa thấy hài lòng chỗ nào? “- anh đáp trả vô cùng lịch sự như cấp dưới với cấp trên, khuôn mặt lại nở một nụ cười dễ thương.


Chứng kiến cảnh đó, lòng cô lại thêm bực tức. Sao anh ta lại trưng ra khuôn mặt đó chứ? Coi thường mình chứ gì? Được rồi, tôi khiến anh không còn đường lui.
“ số lượng vải kaki tiêu thụ trong tháng trước? “
“ 4900 kg “
“ Vải ren được dùng chủ yếu trong mặt hàng nào vào năm ngoái? “


“váy ngắn dài khoảng 0.75 met dành cho nữ lứa tuổi 20 “
.......


Cô hỏi câu nào, anh trả lời câu đó. Cô tức không chịu được, không biết cái tên trời đánh đó học lúc nào mà biết rõ thế, cũng tại cô quá chủ quan rồi, chưa đọc qua báo cáo của hắn ta. Lần này anh thắng một lần, chỉ một lần thôi, nhớ đấy. Cô liếc anh một cái rồi bỏ đi.


Anh nhìn cô cười đắc thắng mà nghĩ “ người bà con này quả là thú vị “
TỈ SỐ: 1/0
Lần 3
Cô bước về phía anh,
“ Anh Hữu Thiên chuẩn bị đi khảo sát thị trường cùng tôi “
“Vâng “ - anh đáp mà cười thầm trong bụng, xem cô gái này có thêm chiêu trò gì, anh chấp hết.
Tại chợ X


Quầy a, cô nói:
“ chú lấy cho con 1 met vải này! “
Quầy b, cô mua thêm 2 met vải kia.
Quầy c, cô mua 5 met vải của 3 loại vải khác nhau.
2 tiếng sau
Bước ra khỏi chợ, cô cười rạng rỡ:
“ Hôm nay đi chợ mệt thật! Đúng không anh Hữu Thiên? “


“ Vaanggggg “ anh nở một nụ cười méo xệch. Không mệt mới là lạ, trên tay anh bây giời là hơn chục mét vải đủ loại. Anh kêu khổ trong lòng “ cô được lắm, cô thông minh lắm, tôi ghim, tôi ghim, tôi ghim “ ( chuyện quan trọng là phải nói 3 lần,kkk)
Cô quay qua anh, nở nụ cười vui vẻ:


“ Cảm ơn anh ha “ - rồi vui vẻ bước đi.
Bây giờ có một người đang rất vui vẻ, bởi vì ai đó đã trả thù được rồi, đã được nhìn thấy nụ cười khổ sở của người kia rồi nên dĩ nhiên là vui.


Cô đi như nhảy, miệng không ngừng hát hò một điệu vui vẻ, cô để lại sau lưng một chàng trai. Chàng trai kia đang sững sờ nhìn cô, tự trấn tĩnh bản thân, bĩnh tĩnh thở đều để con tim nhỏ nhoi đập chậm lại. Sao vậy nhỉ, tim anh đã loạn nhịp trong hơn một khoảnh khắc khi thấy nụ cười đó, mái tóc đó và đôi mắt đó....


TỈ SỐ: 1/ ?
hay là...1/ nhỉ?
Chỉ có anh biết được.
--------------
Có ai đó bị dính thính rồi, tung hoa:):)






Truyện liên quan