Chương 13
- ANH. Anh nói được rồi.... ...... ...... ...... ...
Anh không mặn không nhạt trả lời:
- Phải, bảy năm trước anh đã qua Úc phẫu thuật.
Cậu ngạc nhiên, thì ra năm đó không phải anh cố ý rời đi. Trái tim cậu bỗng đập mạnh hơn, có lẽ anh còn yêu cậu. Cậu có nên nói không? Cậu nhẹ giọng:
- Vậy năm đó.... ...... .......
Câu nói bị ngắt quãng bởi người phục vụ, lúc này cà phê mới được vang lên. Cậu im lặng một hồi rồi nhấp vài ngụm cà phê lấy can đảm.
- Năm đó anh,... .... anh..... haiz, lát nữa chúng ta lên lầu ăn chứ?
Haiz, đợi lát nữa rồi nói sau. Bây giờ có rất nhiều người, cậu thật sự nói ở nơi đông người. Lúc này anh ngẩng mặt lên và nói:
- Em có chuyện muốn nói với anh?
- Không có – cậu vội phủ nhận.
- Thật không có?
Cậu thật sự cuống lên, bây giờ trông cậu không khác một cậu bé đang nói dối cả.
- Không! À..... à có!,...... anh, hôm trước ở nhà hàng H em thấy anh cầu hôn với Vân Anh, kết quả ra sao? Cô ấy đồng ý chứ?
- Em nghĩ là thật à? Con bé đó nhiễu sự lắm, hôm đó là do nó bày trò thôi.
Nghe được lời của anh cậu thật vui, cậu vui vì bây giờ anh vẫn chưa có ai.
‘’ Thật sự? Vậy là anh vẫn FA? ‘’
Nhìn đôi mắt đầy hi vọng của cậu khiến lòng anh có chút ấm áp. Nụ cười ấy đã bao năm anh không được thấy rồi? Anh khẽ gật đầu.
Nhận được sự chắc chắn của anh, cậu lấy hết can đảm nói:
- Vậy thì tốt, bảy năm qua em vẫn chưa có bạn gái, cũng vì anh nên em mới không còn cảm xúc với phụ nữ. Bây giờ muốn thẳng cũng không được. Thế nên anh có chịu trách nhiệm không?
Cậu nhóc của anh đang tỏ tình sao? Thật là đáng yêu.
Tuy vậy nhưng trong lòng cậu vô cùng rối rắm, cậu sợ bị từ chối như bảy năm trước cậu đã làm làm với anh. Cậu vội nói:
- Anh không cần gấp, hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi cho em một câu trả lời thật rõ ràng.
Cậu để danh thiếp của mình xuống bàn:
- Đây là danh thiếp của em.
Mặt cậu đỏ lựng, cậu phải trốn thật nhanh.
Tuấn bỏ đi khiến anh có chút mất mát, họ đã gặp lại hai lần nhưng không nói với nhau nhiều. Một lần là do sự sợ hãi của anh, một lần là do sự vội vàng của cậu. Anh thực sự rất muốn trả lời, muốn gật đầu đồng ý ngay. Tại sao cậu lại bỏ đi chứ? Cậu quả là vẫn giống với ngày xưa.... ...... ........
Anh nhìn tờ danh thiếp ‘’ Luật sư Lê Hoàng Việt Tuấn ‘’, cậu thật sự đã làm một luật sư rồi.lướt qua số điện thoại bên dưới khiến anh sững sờ, cậu vẫm dùng số điện thoại năm đó. Cậu quả là ngốc mà, có lẽ cậu luôn đợi cuộc gọi từ anh,.....
Nắm chặt danh thiếp trên tay anh khẽ cười, lần này anh sẽ không để mất cậu. Anh sẽ cho cả thế giới này biết Lê Hoàng Việt Tuấn là người mà Lê Tiến Vũ này yêu nhất, anh sẽ không quan tâm đến cái nhìn của những người xung quanh, chỉ cần cậu hạnh phúc là đủ.
Về phần mẹ của cậu thì anh sẽ thật cố gắng để bà thích anh, chấp nhận cho anh và Tuấn ở bên nhau.
***************************************************************
Nhắc đến Tào Tháo thì liền xuất hiện. Phía đối diện của tiệm cà phê có một người phụ nữ đang nhìn về phía Vũ, ánh mắt bà ta thật lạnh. Người đó không ai khác chính là bà Liên.
- Hừ, thằng nhãi đó dám quay trở lại. Năm xưa có vẻ mình ra tay còn nhẹ thì phải
Bà Liên vôi bước vào quán cà phê, có lẽ bà nên thật dứt khoát. Bà sẽ làm mọi cách để cứu con trai bà. Bà nhẹ nhàng ngồi đối diện Vũ – vị trí mà Tuấn vừa ngồi.
Vũ ngẩng mặt lên, anh thật không ngờ bà Liên lại nhanh đến vậy, Tuấn cũng mới đi cách đây không lâu mà.
Bà Liên nói:
- Tôi nghĩ cậu hiểu vì sao tôi đến đây. Nói đi, cần bao nhiêu tiền thì cậu mới chịu rời xa con trai tôi?
Vũ cười, bà đúng là coi khinh tình cảm của anh mà.
- Cháu sẽ không rời xa Tuấn, cháu thực sự yêu em ấy. Bảy năm trước đã yêu và bây giờ cũng vây. Bác đừng nghĩ dùng tiền để chia rẽ chúng cháu.
Bà Liên cảm thấy nực cười, yêu? Cậu ta xứng sao?
- Yêu? Cậu có biết thế nào là yêu không? Hai đứa con trai thì có gì hay ho, hơn nữa cậu không xứng với nó. Chuyện gia cảnh tôi không tính nhưng chuyện cậu đã làm tổn thương nó thì là sự thật.
Bà Liên tức giận mắng vào mặt Vũ:
‘’ Cậu nói cậu yêu nó nhưng cậu lại rời xa nó, cậu có biết bảy năm trước nó đã ngốc nghếch tìm cậu trong đêm mưa không? Cậu có biết vì cậu mà nó đã chịu bao nhiêu khổ sở không? Lúc tôi tìm thấy nó thì nó đã ngã xuống đường, xung quanh toàn là máu. Nếu như tôi không đưa nó đến viện kịp thời thì nó đã ch.ết rồi. Lúc hôn mê nó luôn miệng gọi tên cậu nhưng lúc đó cậu ở đâu? Nó phải một mình trải qua nỗi đau đó, cậu có biết vì cậu mà nó đã bỏ mặc tôi suốt mấy năm không? Làm mẹ như tôi nhìn thấy con mình khổ sở thì cũng đau lòng lắm chứ.
Tôi thật sự bất lực khi nhìn con trai mình như vậy. Nhất là khi tôi biết được một bên tai của nó có thể vĩnh viễn không hồi phục, sau phẫu thuật bác sĩ nói thị lực của nó bị giảm sút, lúc đó tình trạng rất tệ, nếu không phải vì cậu thì giờ đây nó cũng không phải đeo máy trợ thính. Cậu có biết vì sao nó lại để tóc dài hơn không? Nó là đứa thích gọn gàng nên ghét kiểu tóc ấy nhưng nó vẫn để vậy, nó nói như vậy mọi người sẽ không biết là nó bị khiếm khuyết. Dù như vậy nhưng tôi biết nó chính là không muốn bị thương hại,... ...... ...... .........
Thế nên, cậu hãy rời xa nó đi. ở bên cậu nó sẽ không hạnh phúc, ngoài đau khổ thì cậu có thể đem lại cho nó những gì? ‘’
Những lời bà Liên nói như đâm vào trái tim Vũ, anh cảm thấy thật bất lức. Anh đúng là tên khốn khiếp, một tên không ra gì. Chỉ vì anh mà cậu đã chịu bao đau khổ. Cậu nhóc của anh đã rất khổ sở vậy mà lúc đó anh ở đâu. Anh ước gì tất cả hãy xảy ra trên người mình, anh ước gì Tuấn không bị như vậy. Thế nhưng đó chỉ là ước mơ thôi. Cậu nhóc của anh đã phải gánh chịu tất cả.
***************************************************************
Tuấn đi được một lúc thì phát hiện mình để quên điện thoại ở quán cà phê. Cậu quả là đãng trí mà, cậu liền quay lại để lấy điện thoại. Vừa đi cậu vừa suy nghĩ vẩn vơ, không biết anh còn ngồi đó hay đã đi rồi.
Cậu thật sự không ngờ đón chào mình chính là cảnh mẹ của mình đang gào thét và mắng vào mặt Vũ. Cậu thật sự không thích điều này, cậu không thích mẹ đối xử với Vũ như vậy. Hơn nữa cậu càng không muốn mẹ nói ra bí mật đó, cái bí mật của riêng cậu. Cậu nhẹ giọng:
- Mẹ !!!!!!!
Bà Liên sững sờ quay lại: ‘’ Tuấn, sao con,... ...... ....’’
Vũ cũng bất ngờ khi thấy Tuấn quay lại, anh nói:
- Em còn muốn anh nữa không?
Chỉ như vậy, anh chỉ cần câu nói của cậu, anh không quan tâm đến mẹ cậu ngăn cản. Chỉ cần cậu yêu anh, cần anh là đủ. Anh muốn dùng cả quãng đời này ở bên yêu thương và chăm sóc cậu.
Tuấn sững sờ không biết phải nói sao, cậu sợ đây chỉ là sự thương hại nhất thời của anh.
- Em,..... em,. Em ....
Cậu lắp bắp nói không lên lời. Bà Liên thấy vậy liền nói:
- Tuấn, con nên nhớ con là con trai của mẹ, con không thể yêu nó, con phải lấy vợ sinh con cho gia tộc. Con mà làm vậy thì chính là bất hiếu với ông bà nội, với tổ tiên của chúng ta. Mẹ sẽ không ngại mà từ con đâu.
Bà Liên lại dùng cớ này để ép buộc Tuấn, gia đình là thứ mà cậu vĩnh viễn không bỏ được. Có yêu thì cũng là người ngoài thôi.