Chương 2
Trong một căn nhà nhỏ trên núi, từng đợt tiếng hét vang lên chọc cho đám thú rừng xung quanh đó không dám lại gần.
“ Chủ nhân người nhất định phải cố gắng lên. “
Trên giường lớn một người nữ nhân đang vô cùng đau đớn hình như nàng bị khó sinh đã qua mấy canh giờ vẫn chưa sinh được.
“ Thím Liên, thím nhất định...nhất định...phải giúp ta sinh đứa nhỏ này. “
Nữ nhân nằm trên giường giờ này đang rất đau đớn nhưng giọng nói nàng vẫn rất cứng rắng mang theo một cổ uy nghiêm không hề nhỏ.
“ Chủ nhân người yên tâm...ta nhất định sẽ giúp người bảo toàn đứa bé. “
Người được gọi là thím Liên bên cạnh vẻ mặt đầy lo lắng. Chủ nhân là bà nhìn từ nhỏ đến lớn làm sao có thể không lo lắng cho người được. Thân thể người vỗn đã yếu ớt nay lại gắng gượng sinh đứa nhỏ...Chủ nhân của bà tại sao mệnh lại khổ như vậy chứ.
“ Sinh rồi....sinh rồi...là một tiểu thư... “
Thím Liên nở một nụ cười an tâm ôm đứa bé lên vỗ vỗ nhẹ. Là một nữ hài xinh xắn.
“ Tại sao...tại sao nó không khóc... “
Nữ nhân trên giường giờ đây mặt mũi đều phủ đầy mồ hôi nhưng trên mỗi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện. Nhưng nụ cười đó lại tắt trong chốc lát...tại sao...tại sao con nàng lại không khóc.
Nghe chủ tử mình nói thím Liên mới hốt hoảng nhéo đứa bé vài cái nhưng nó chung quy vẫn nín thin...không lẽ...
“ Mau...mau đưa con cho ta. “
Nữ nhân ngồi trên gường hốt hoảng. Con nàng...con nàng tại sao lại không khóc.
Tiếp nhận đứa bé từ tay thím Liên nữ nhân kia cẩn thận nhìn con nàng thật kĩ. Là một đứa bé trắng trẻo mập mạp, ngũ quan tuy chưa nhìn rõ nhưng nàng biết chắc được rằng nó...một chút cũng không giống mẫu thân là nàng. Nhưng điều đó không phải là điều nàng quan tâm lúc này,diềud nàng quan tâm đó là tài sao con nàng không khóc. Không phải đứa nhỏ nào khi sinh ra đều khóc lớn hay sao...Tại sao...tại sao con nàng không khóc. Không...không...không thể nào...con của nàng không thể xảy ra chuyện được...
Nước mắt bắt đầu rơi lã chả trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân. Con gái của nàng...con gái của nàng....
Bỗng nhiên, đứa trẻ trở mình một cái bày tỏ sự khó chịu, đôi mắt xinh đẹp đang nhắm liền hé mở lộ ra con ngươi màu tím xinh đẹp.
Tề Thiên Dao ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân trước mắt, nàng khi nào thì nhìn thấy được.
“ Thím Liên, mau mau lại đây xem, con gái ta mở mắt nhìn, nó nhìn ta này.”
Khuôn mặt nữ nhân không kìm được sự kích động, từ đôi mắt xinh đẹp của nàng nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống
“ Không thể nào, đứa bé mới sinh làm sao có thể mở mắt nhanh như vậy. “
Thím Liên nhiu mày có chút khó hiểu nhìn con ngươi màu tím linh động của tiểu hài tử trong lòng chủ nhân của bà. Rõ ràng là đứa trẻ mới sinh tại sao lại có một ánh mắt sắc lạnh như vậy.
“ Con gái của Tề Viêm Huyền ta đương nhiên phải khác những đứa trẻ khác rồi. Con gái ngoan từ nay tên của con là Tề Thiên Dao - con gái của Tề Viêm Huyền ta. “
Nữ nhân tên Tề Viêm Huyền ấy cười rạng rỡ nói, giọng nói của nàng mang đầy ấm áp.
Trong lúc Tề Viêm Huyền và thím Liên đang mừng rỡ chào đón một sinh mệnh mới thì nữ chủ nhân của sinh mệnh mới ấy đang vô cùng ngạc nhiên trước những hình ảnh nàng thấy trước mắt
Hai mắt của ta...hai mắt ta nhìn thấy rồi....
Một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu Tề Thiên Dao, đây thật ra là thật hay mơ đây. Từ khi nào mà hái mắt nàng nhìn thấy được rồi.
Tề Thiên Dao thật kích động, nàng muốn hét lên thật to nhưng bật ra khỏi cổ họng nàng chỉ là những tiếng i...i...nha...nha... của đứa bé.
Chưa kịp vui mừng bao lâu thì Tề Thiên Dao lại phải tiếp tục đón nhận một thông báo mới. Nàng biến thành một đứa bé, hơn nữa nhìn khung cảnh xung quanh đây và quần áo của hai người phụ nữ ở quanh nàng thì đây thật sự không phải thế kỉ 21.
Nàng xuyên không rồi hơn nữa còn biến thành một đứa nhỏ mới sinh.
Nàng, Tề Thiên Dao vốn lăn lộn trong hắc đạo đã lâu cho nên khả năng ứng biến của nàng thật sựu rất tốt. Cho nên xuyên không, biến thành đứa nhỏ cũng không sao. Đạo sấm sét đó đánh xuống không đánh ch.ết nàng thì nàng đã thật ta ơn lão thiên rồi. Hơn nữa nàng còn có một cơ hội sống cuộc sống thứ 2.
Lão thiên à...cảm tạ người cho ta sống một cuộc sống mới...ta nhất định sẽ tận dụng cơ hội này để sống đúng chính con người của ta...cảm ta người.
Nàng cười, cừơi thật mãn nguyện.
“ Thím Liên, nhìn này Thiên Dao cười với ta này. “
Tề Viêm Huyền tinh mắt bắt gặp được nụ cười nhẹ thoáng qua của Tề Thiên Dao. Nàng liền kích động lay thím Liên bên cạnh.
Tề Thiên Dao nhìn Tề Viêm Huyền, đây là mẹ...à không...là mẫu thân của nàng sao? Bà ấy cũng thật đẹp nha...
Tề Thiên Dao thấy Tề Viêm Huyền thấy nàng cười mà đã kích động như thế, nàng cũng không keo kiệt mà cười thêm liền nữa, dù sao bà cũng là mẫu thân của nàng nha.
“ Nó lại cười nữa rồi. Chắc chắn là nó thích ta đúng không thím Liên. Thiên Dao, con gái yêu của mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ con thật tốt, sẽ không để con phải chịu ủy khất. “
Ánh mắt Tề Viêm Huyền dịu xuống, nàng dùng giọng nói trầm mấu nói với Tề Thiên Dao sau đó liền ôm nhẹ nàng vào lòng một cánh thật cẩn thận.
Lần thứ hai trong đời Tề Thiên Dao cảm nhận được hơi ấm, sự quan tâm đến từ một người khác ngoài sư phụ của nàng.
Mẫu thân, mẫu thân, chào người...con là Tề Thiên Dao từ nay con sẽ là con gái ngoan của người.