Chương 20: Đến chậm một bước
Ngay đêm đó, Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa an bài xong chuyện ở Kinh thành, cả đêm đi đến núi Thanh La.
Buổi sáng ngày 9 tháng 4, mấy người Vân Liên Nhược đi tới lối vào Vong Ưu Các ở núi Thanh La.
“Kẻ tự tiện đi vào, ch.ết.” Bốn chữ lớn đỏ (Trong tiếng trung là bốn chữ này 擅入者死) tươi khắc ở trên tảng đá lớn, rất bắt mắt.
“Các ngươi chờ ở chỗ này, ta và chàng ấy đi vào là được.” Vân Liên Nhược nói với ba huynh đệ Dạ gia. Lần này, Vân Liên Nhược ra ngoài không có mang theo Nhiễm Tâm, Thủy Nguyệt Hoa thì mang theo ba huynh đệ Dạ gia.
“Chủ mẫu, hai người cứ đi vào như vậy sao?” Dạ Nhất thắc mắc hỏi thăm. Lẽ nào chủ mẫu không nhìn thấy bốn cái chữ lớn đỏ tươi kia sao?
“Huynh ngốc à, phải gọi là công tử. Công tử và Các chủ của Vong Ưu Các có quan hệ, nên cần gì những quy củ kia chứ.” Dạ Nhị hung hăng khinh bỉ Dạ Nhất. Bây giờ cả người Vân Liên Nhược mặc nam trang, làm sao có thể gọi là chủ mẫu chứ.
“Đệ... Đệ mới ngốc, cả nhà đệ đều ngốc.” Dạ Nhất ghét nhất có người nói hắn ngốc.
“Vâng, cả nhà của ta đều là ngốc, huynh vẫn ở trong phạm vi ngốc đó đấy.” Dạ Nhị trả lời.
Vân Liên Nhược bị lời của Dạ Nhất và Dạ Nhị chọc cười, ba ngày nay, nàng đã thấy được mặt thật của ba huynh đệ Dạ gia. Dạ Nhất, trời sinh chậm nửa nhịp, dùng lời mà Dạ Nhị hay nói, vậy thì là đồ ngốc cộng thêm đần độn. Dạ Nhị, bạo lực cộng thêm độc mồm luôn nói lời nói ác độc. Dạ Tam, là mặt than điển hình, không nói thì thôi, hễ nói chuyện thì rất kinh người.
“Chủ mẫu, người cũng bắt nạt người ta.” Dạ Nhất oan ức nhìn Vân Liên Nhược. Bọn họ nở nụ cười, hắn cũng biết mình có vấn đề gì.
Chỉ là, Vân Liên Nhược chưa kịp trả lời, Thủy Nguyệt Hoa đã lôi kéo nàng đi vào Vong Ưu Các. Ở góc độ của Thủy Nguyệt Hoa mà nhìn, Dạ Nhất chính là đang làm ra bộ dãng lấy lòng, hiện tại hắc có chút hối hận rồi, sao mang ba người cực phẩm này đi theo chứ.
“Chủ nhân ghen.” Dạ Nhất đứng thẳng gãi đầu.
“Huynh thảm rồi.” Dạ Nhị ở một bên cười trên sự đau khổ của người khác.
“...” Dạ Tam không nói gì, lấy tính tình xấu của chủ nhân mà nói, người xui xẻo sẽ là ba người bọn họ. Vì cái lông gì, hắn lại phải đi cùng với hai người ngu ngốc kia chứ.
Một đường đi sâu vào Vong Ưu Các, Vân Liên Nhược đều là bị kéo đi. Càng đi tới, Vân Liên Nhược liền phát hiện ra vấn đề, ở trên con đường này đầy rẫy cơ quan, sao Thủy Nguyệt Hoa biết phải đi thế nào vậy? Nhìn qua người nào đó đang kéo mình đi, Vân Liên Nhược ngừng lại không đi tiếp.
“Sao không đi nữa vậy?” Thủy Nguyệt Hoa quay đầu.
“Làm sao chàng biết đường đi vào Vong Ưu Các?” Lúc trước nàng đã phải tốn không ít thời gian mới phá được trận pháp của những cơ quan kia.
Thủy Nguyệt Hoa bừng tỉnh, giải thích: “Trận pháp của những cơ quan không có trình độ này, Vong Ưu Các cũng lấy ra được.” Thủy Nguyệt Hoa nói một cách đầy khinh thường.
Bốn người hộ pháp Phong Vũ và Sương Tuyết vừa xuất hiện ở Vong Ưu Các, đồng loạt rút kiếm chỉa về Thủy Nguyệt Hoa. Hắn, dám sỉ nhục Vong Ưu Các.
“Kẻ tự tiện vào Vong Ưu Các, ch.ết.” Tử Phong nói.
“Thiên hạ lại không có chỗ nào mà ta không dám đi, Vong Ưu Các, hôm nay ta là nhất định phải đi vào.” Vân Liên Nhược trả lời Tử Phong.
“Liên công tử.” Nhìn thấy Vân Liên Nhược, bốn người lập tức thu kiếm lại. Liên Thành Bích là ai chứ? Là người mà Các chủ đại nhân của các nàng yêu, khách quý của Vong Ưu Các, hắn muốn đi vào Vong Ưu Các, các nàng không dám ngăn cản.
“Ta còn tưởng rằng một năm không gặp, các ngươi quên mất ta rồi chứ!”
Tử Vũ đáp lời: “Liên công tử, bốn người chúng ta, quên ai chứ không quên được công tử.” Ngày đó Vân Liên Nhược xông vào Vong Ưu Các, Tử Vũ bị chơi đùa thảm nhất.
“Tử Sa đâu?” Vân Liên Nhược lại hỏi, lấy tính tình thích chơi của Tử Sa, có người xông vào Vong Ưu Các, nàng phải tự mình xuất hiện. Bọn họ đã đi vào một lúc rồi, bốn vị hộ pháp Phong Vũ và Sương Tuyết cũng xuất hiện.
“Công tử, Vong Ưu Các có khách quý đến nên Các chủ đang bận tiếp đãi.”
Trong phòng tiếp khách Vong Ưu Các, Tử Sa miễn cưỡng ngồi ở chủ vị, mặc y phục màu tím, làm cho nàng trở nên càng xinh đẹp và quyến rũ, quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân mà giang hồ đồn đại.
“Bạch thiếu chủ, Vong ưu thảo trăm năm, trong Vong Ưu Các chỉ có một cây, dù sao nhiều năm qua Bản chủ cũng chỉ thấy qua có một cây.” Vong ưu thảo trăm năm, có ý nghĩa trọng đại đối với Vong Ưu Các, nàng không thể tùy tiện lấy ra. Nếu như thứ hắn ta muốn không phải là loại trân phẩm như Vong ưu thảo trăm năm, thì còn có thể thương lượng một chút.
“Ha ha, năm nay Quý Các mới thu hoạch được Vong ưu thảo trăm năm, Bản Thiếu chủ dĩ nhiên biết sự trân quý của nó, chỉ là cây Vong ưu thảo này, từ mười sáu năm trước, Các chủ đời trước đã đồng ý cho gia phụ (phụ thân) của ta.” Bạch Liệt nói.
Tử Sa vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lúc sư phụ giao Vong Ưu Các cho nàng, quả thật có nói, sau khi Vong ưu thảo trăm năm trường thành, sẽ có người đến đây hỏi xin, đến lúc đó, chỉ cần người kia có thể lấy ra tín vật của Vong Ưu Các, thì hãy đưa Vong ưu thảo trăm năm cho hắn. Xem ra, Bạch Liệt này là ứng theo ước định kia mà đến.
Một lúc sau, Bạch Liệt lấy ra tín vật: “Có nó, tin tưởng Các chủ sẽ đưa Vong ưu thảo trăm năm cho tại hạ.”
“Đó là tất nhiên.” Tử Sa sai người mang Vong ưu thảo trăm năm ra.
Lúc Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa đi vào, Bạch Liệt vừa vặn cầm Vong ưu thảo trăm năm rời đi.
Hắn ta là ai? Trong lòng Vân Liên Nhược âm thầm suy đoán. Thủy Nguyệt Hoa tùy tiện nhìn nam nhân kia một chút, đi qua. Người kia đúng là Bạch Liệt, sau khi hai người đi vào, hắn hỏi hộ pháp của Vong Ưu Các ở bên cạnh một câu: “Bọn họ là ai?”
“Bạch thiếu chủ không thường đi lại trong giang hồ, chưa từng nhìn thấy bọn họ, nhưng chắc hẳn là có nghe nói qua. Liên Thành Bích, Dạ Tuyệt Thương.”
Dạ? Chắc là hắn suy nghĩ nhiều quá rồi, họ Dạ trong thiên hạ không chỉ có một nhà, thiên hạ vô cùng lớn, người có họ giống vậy có rất nhiều. Bạch Liệt lắc đầu một cái, rời khỏi Vong Ưu Các.
“Tướng công, rốt cuộc chàng cũng chịu đến gặp ta.” Vân Liên Nhược mới đi đến cửa phòng khách, một bóng người màu tím hướng nàng nhào tới. Thủy Nguyệt Hoa xoay người một cái, ôm Vân Liên Nhược tránh ra.
Bốn hộ pháp Phong Vũ và Sương Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, người kia không phải Các chủ của các nàng.
Tử Sa vồ hụt, nhìn Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa thân mật đứng chung một chỗ, trong mắt nổi lên ánh sáng tò mò: “Tướng công, sao chàng có thể vì một tên tiểu tử vô danh mà vứt bỏ ta chứ!”
Bốn hộ pháp Phong Vũ và Sương Tuyết thực sự chịu không nỗi Các chủ của mình, liếc mắt nhìn nhau, tránh người rời đi.
“Tử mỹ nhân, hôm nay bản tiểu thư không thời gian dây dưa với ngươi, Vong ưu thảo trăm năm ở đâu?” Muốn tốt cho mình, nhất định phải chặn miệng của Tử Sa lại. Hai chữ “Tướng công” từ miệng nàng ta vừa thốt ra, nàng đã cảm nhận được không khí lạnh lẽo xung quanh.
“Hóa ra chàng cũng muốn Vong ưu thảo trăm năm sao!”
Cũng? Trước khi bọn họ tới, đã có người tới hỏi xin sao?
“Tướng công, chàng tới chậm một bước rồi, Vong ưu thảo trăm năm đã bị người khác lấy đi. Người kia, lúc các người đi vào cũng có gặp đó.” Tử Sa bĩu môi, làm sao mà một đại mỹ nhân như nàng đây, mãi vẫn không có một mối nhân duyên tốt nào vậy.
“Không phải thường ngày ngươi rất keo kiệt sao, người ta đến hỏi xin, ngươi liền đưa ra, cố tinh gây khó dễ cho ta hả!” Vân Liên Nhược mắng to.
“Hừ, cái cây Vong ưu thảo kia, ở mười sáu năm trước, sư phụ đã hứa tặng cho gia chủ họ Bạch, bây giờ người ta cầm tín vật đến đây, làm sao ta có thể không đưa.”
“Bạch gia? Là Bạch gia kia sao.” Gia tộc lánh đời, mặc kệ là triều đình hay là giang hồ, khi nhắc tới, đều có điều kiêng kỵ.
“Hừ. Vong Ưu Các là chỗ nào mà ai cũng có thể đến sao chứ.” Ngoại trừ Bạch gia kia ra, còn có ai có thể khiến cho sư phụ ta từ sớm đã tặng Vong ưu thảo chứ.
“Vong ưu thảo trăm năm có công dụng gì vậy?” Vong ưu thảo không phải là linh chi tím ngàn năm hay Tuyết Liên ngàn năm, sao Bạch gia lại đến xin chứ.
“Vong ưu thảo, Vong ưu thảo tự nhiên là để quên đi chuyện buồn, chỉ là Vong ưu thảo trăm năm có thể làm cho người ta vong tình (Quên đi tình yêu ấy mọi người), quên đi tất cả quá khứ, sẽ khiến cho người ta bắt đầu lại từ con số không.” Tử Sa nói: “Tướng công, chàng có việc gì nghĩ không ra muốn quên đi hả, nói ra ta nghe một chút, có thể là ta sẽ có biện pháp đó.”
“Không cần Tử mỹ nhân nhọc lòng, tự chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.” Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa đi khỏi chỗ này. Bạch Liệt chắc là chưa có đi xa, phải đuổi theo hắn, đến cùng Vong ưu thảo trăm năm sẽ rơi vào trong tay của ai, vẫn là ẩn số.
“Tướng công, chàng quá vô tình.” Tử Sa mắng, đuổi theo. Nhìn dáng vẻ của Vân Liên Nhược, chắc chắn là có chuyện để chơi rồi.