Quyển 15 - Chương 67
Quan hệ giữa cô và Mạc Yên Nhiên ngày càng thân mật, thậm chí mỗi tối Mạc Yên Nhiên còn muốn ngủ với cô bằng được, hoặc nhất đinh phải tìm cô để tâm sự. Trong lòng Mạc Phong dĩ nhiên là rất bất mãn, nhưng anh cũng hy vọng Tô Tranh và Yên Nhiên có thể than thiết hơn một chút , nên cũng chỉ mặt đen lại, không phản đối gì.
Mạc Yên Nhiên sẽ nói cho Tô Tranh tất cả tâm sự của mình, chẳng hạn như khi còn bé, bé rất thích con chó màu vàng ở bên nhà, bé gọi nó là A Hoa. Nhưng bà nội nói nuôi con chó không hề hợp với địa vị, nên kiên quyết phản đối bé mang A Hoa về nhà nuôi.
Trừ lần đó ra, Mạc Yên Nhiên còn nói ra những lúc bị uất ức, chaengr hạn như ba không thích mình, và bà nội hinh như cũng không thích mình, còn nói sau này bé trưởng thành bé muốn rời khỏi nơi này, giống như Tam thúc tự tìm kiếm cuộc sống của riêng của mình.
Tô Tranh luôn lẳng lặng nghe bé nói, thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc xinh đẹp củaYên Nhiên.
Mạc Yên Nhiên hưng phấn ríu rít như chim non, nói xong ánh mắt ảm đạm xuống, bé làm nũng với Tô Tranh, tịch mịch nói: “Dì Tô, cháu không thích dì Phùng làm mẹ cháu.”
Đây là lần đầu tiên Tô Tranh nghe thấy Mạc Yên Nhiên nhắc tới Phùng Mính Nhi, nên thuận mồm hỏi: “Sao Yên Nhiên lại không thích dì Phùng?”
Mạc Yên Nhiên nhẹo đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Dì ấy đối với cháu và Cách Ly cũng tốt vô cùng, nói ghét cũng không phải, nhưng so với dì, đương nhiên là cháu thích dì Tô hơn rồi !”
Tô Tranh cười, cô có được cái địa vị “Thích hơn” này làm cô cảm thấy thật thỏa mãn.
So với quan hệ ngày càng thân mật với Mạc Yên Nhiên thì quan hệ giữa Tô Tranh và Mạc Cách Ly lại chẳng có gì tiến bộ.
Bình thường khi Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên cũng nhau chơi đùa, hoặc tâm sự, thì khuôn mặt của Mạc Cách Ly đều rất nghiêm túc, nhìn về phía nơi khác. Mạc Yên Nhiên nói chuyện rất trực tiếp, khi bé có chuyện gì tốt thì sẽ luôn chia sẻ cùng với câu em trai sinh đôi của mình, vì vậy lúc này cô bé lớn tiếng vui mừng gọi cậu : “Cách Ly mau tới đây, cùng nhau chơi nào.”
Mạc Cách Ly cũng rất nghe lời Mạc Yên Nhiên, cậu sẽ từ từ đi tới, rồi lặng lẽ đứng ở một bên, khi Mạc Yên Nhiên chơi quá thời gian cho phép thì sẽ nhắc nhở. Tô Tranh chào cậu bé, cậu cũng sẽ chào lại, nhưng không có gì hơn.
Mỗi khi đến lúc này, Tô Tranh luôn cố gắng xua đuổi lỗi cô đơn ở trong lòng, cô tự nói với mình: Đã nhiều năm như vậy, mày không cho con một tình thương của người mẹ nào , thì giờ sao con có thể đối sử tốt với mày được? Cô cảm thấy mình không thể hiểu được suy nghĩ của đứa bé này, nhìn ánh mắt của cậu bé, nó giống như cái gì cậu cũng biết, nhưng cũng lại giống như cái gì cậu cũng không hiểu.
Gần đây quan hệ giữa Tô Tranh và Mạc Phong cũng ngày càng thân mật, hai người sẽ ôm nhau nói về tình yêu, Mạc Phong cũng sẽ tỉnh lại khi cô tỉnh dậy vào lúc sáng sớm rồi sẽ lặng lẽ ôm cô từ phía sau, cùng cô ngắm mặt trời mọc, ngắm thủy triều, nghe tiếng gió thổi, nghe tiếng sóng biển.
Những tưởng thời gian cứ thế trôi đi thì thật hạnh phúc. Nhưng mong ước cũng chỉ là mong ước thôi, khi có một người đến, thì cuộc sống của bọn họ bắt đầu xảy ra biến hóa.
Nhà họ Phùng , cũng giống như nhà họ Mạc là một đại gia tộc bậc nhất.
Phùng Khánh Tường , là một người rất được lòng của các quan nại trong trung tâm cả nước, ông được phái đến S thị để điều tr.a giám sát một số việc quan trọng.
Phùng Mính Nhi, là cháu gái của Phùng Khánh Tường, là thiên kim tiểu thư xinh đẹp nhất gia tộc họ Phùng, là vị hôn thê được dự đoán với Mạc Phong.
Cô cũng muốn đến nơi nghỉ phép rồi.