Quyển 15 - Chương 89
Sau khi rời khỏi nhà ba người kia, vì đề phòng có chuyện không may, Tô Tranh tiếp tục lái xe tải nhỏ đi về phía ngược lại một đoạn đường, xác định là không có người chú ý tới, lần này lại quay đầu xe đi về phía bọn nhỏ ân nấp. Cô nhìn trời đoán đã khoảng bốn giờ sáng. Lúc này trời cũng đã bắt đầu sáng, điều này làm cho Tô Tranh vội vàng tăng nhanh tốc độ.
Rất nhanh sau cô đã quay lại nơi bọn nhỏ nấp, xuống xe, đến dưới tàng cây lại không thấy bọn nhỏ, trong lòng chợt trầm xuống, chẳng lẽ bọn nhỏ đã xảy ra chuyện?
Đúng lúc ấy thì trong bụi cỏ truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, một bé gái rất nhỏ giọng nói: “Dì Tô?”
Cô ngẩng đầu nhìn sang, đó là Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên đang nấp ở phía sau bụi cỏ !
Nước mắt cô thiếu chút nữa rớt xuống, nhưng vẫn cười tươi: “Nhanh lên một chút, chúng ta lên xe.”
Thời gian tiếp theo Tô Tranh muốn dúng hết sức chạy ra biên giới, chỉ cần đến được thành phố Y nhất định cô sẽ tìm được người giúp đỡ, lúc đó bọn nhỏ cũng sẽ không phải tiếp tục chịu khổ nữa.
Nhưng làm thể nào để đặt chân vào thành phố Y? Cũng may Tô Tranh đã từng đến đây rồi.
Để đến thành phố Y có rất nhiều đường nhưng gần nhất là đường cao tốc số 5, mặc dù đường đi thì nhiều nhưng nơi kiểm soát lại rất lỏng lẻo người ta nói các nơi kiểm soát ở đây như chỉ để chơi họ chỉ để ý tình hình giao thông nhưng không hề để ý đến các lãng khách đến thành phố vì vậy mà khi đến thành phố Y lãng khách chỉ cần mua 1 tấm vé giao thành là có thể vi vu suốt cả thành phố.
Tô Tranh nghĩ thầm, có lẽ Mạc Phong chọn nơi này để cho bọn họ có thể ẩn mình một cách đơn giản nhưng hôm nay lại là nơi để Tô Tranh trốn thoát dễ dàng.
Mạc Cách Ly không hiểu chuyện này, xem ra vẫn còn tương đối lo lắng không thể thuận lợi xuất cảnh, đợi đến khi Tô Tranh giải thích xong, cậu bé mới hiểu rõ ràng, nhưng vẫn chưa từng trải nghiệm những chuyện này nên, xem ra vẫn lo lắng .
Tô Tranh trấn định mở cửa xe ra, đi về phía trước, cảnh vật xung quanh dần dần sáng lên, cô có thể tưởng tượng giây phút này có lẽ vệ sĩ Nghiêm và gã đầu húi cua sốt ruột cơ nào. Trên môi cô nhếch lên nụ cười nhạt, bảo Mạc Cách Ly lấy đồ ăn trong ba lô ra rồi cùng ăn với Mạc Yên Nhiên.
Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên vừa ăn bánh bích quy và chocolate, vừa chú ý đến động tĩnh ngoài cửa sổ. Bên ngoài chỉ là một con đường đơn điệu mà nhàm chán, trên đường lác đác lơ thơ vài chiếc xe.
Lúc này trời sáng lên, có lẽ là tám giờ sáng rồi, Mạc Yên Nhiên ăn no bụng, bỗng nhớ ra một chuyện: “Không biết ba đã biết chuyện chưa?”
Mạc Cách Ly nghe thấy từ ba, sắc mặt có chút khó coi: “Nghiêm Lạc sẽ báo được cho ông ấy thôi.”
Suy nghĩ của Mạc Yên Nhiên bắt đầu phát tán : “Nếu như ba biết, có thể đi tìm chúng ta hay không?”
Mạc Cách Ly bỗng có chút tức giận: “Tuyệt đối không thể nào .Ông ấy chắc chắn sẽ không thể từ bỏ tất cả mà chạy đi tìm chúng ta.”
Mạc Yên Nhiên có chút thất vọng, đồng thời đối với cậu nói của Mạc Cách Ly có chút kinh ngạc, chuyện đến mức này cô bé cũng biết là bé đã cách xa nhà họ Mạc, cho nên cũng không còn gì trông cậy vào ba.
Úp sấp trên cửa sổ xe nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhỏ giọng nói thầm: “Không biết khi nào chúng ta mới có thể chạy ra ngoài biên giới !”
Trên ghế lái Tô Tranh cười: “Bây giờ chúng ta đã đến thành phố Y!”
Lời vừa nói ra, chẳng những Mạc Yên Nhiên thất kinh, ngay cả Mạc Cách Ly cũng không dám tin nhìn ra phía ngoài.
Vẫn là cánh đồng đó, vẫn con đường nhàm chán kia, bọn họ đã đến thành phố Y sao?
Tô Tranh cười giải thích: “Thật ra thì cái gọi là thành phố, cũng chỉ là có một đường biên giớ chia cắt mà thôi. Nếu không sự bất đồng về kinh tế chính trị nhiều năm như vậy, thì cuộc sống của hai người hai bên biên giờ cũng không có cái gì khác nhau, bọn họ là hàng xóm, có phong tục tập quán tương tự, là người sinh sống trên cùng một mảnh đất.”
Mạc Cách Ly rất nhanh hiểu ra: “Không tệ, nếu không sự quản lý khác nhau, bọn họ vốn không khác nhau gì cả. Nếu người không hề khác gì nhau rồi, thì con đường cũng sẽ không có khác biệt gì lớn.”
Mạc Yên Nhiên nghe nói bọn họ đã chạy trốn tới thành phố Y , mặc dù biết phong cảnh không có gì thay đổi, nhưng vẫn ngạc nhiên nhìn khắp nơi, Mạc Cách Ly có lẽ cũng đã thả lỏng một chút. Nhưng trong lòng Tô Tranh biết, lúc này vẫn không phải là lúc buông lỏng. Nếu bọn họ có thể dễ dàng xuyên qua đường biên giới như vậy , đám người đuổi theo phía sau tự nhiên cũng sẽ không gặp phải trở ngại gì.
Trên đường không có gì ngoài ý muốn xảy ra, giữa đường Tô Tranh xuống xe một lần lấy bảng số xe xuống, rồi mới tiếp tục đi. Đi đến lúc 12h trưa, Tô Tranh dừng ở một quán ăn ven đường, xuống xe, dắt hai đứa bé xuống ăn một chút cơm, cũng tìm ông chủ đổi một chút tiền tệ của thành phố này. Cô biết chủ quán nơi này sẽ lấy lãi nhưng đôi co sẽ chỉ chịu thua thiệt về mình thôi.
Thức ăn rất khó ăn, nếu nói ở Trung Quốc gà xé cay nhìn qua rất xa lạ quái dị, nhưng Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên cũng không oán hận câu nào. Mạc Cách Ly hiểu chuyện không xoi mói, còn Mạc Yên Nhiên thì như một đứa bé muốn cảm nhận cảm giác mới lạ.
Nhân lúc bọn nhỏ ăn cơm, Tô Tranh gọi một cuộc điện thoại, đợi đến lúc bọn nhỏ ăn cơm xong, cô lại chạy đến một tòa nhà ở thành phố Y.
Đang chạy trên đường, Tô Tranh đi đến một nơi tương tự như nhà sửa chữa xe ở Trung Quốc, để thay đổi hình dạng cho chiếc xe này. Phun nên trên thân xe mầu mới, thay cả bánh xe cô tin tưởng có lẽ ngay cả chủ nhân của chiếc xe này cũng không nhận ra nó bây giờ.
Bôn ba suốt một đên cuối cùng bộ họ cũng đặt chân đến thị trấn K của thành phố Y này
Thành phố Y dân số thưa thớt, cách thành phố trung tâm khá xa, Tô Tranh gọi cho mấy người bạn của mình, bạn cô đã sắp xếp tốt tất cả, thậm chí đã làm hộ chiếu giả cho bọn họ xong, chỉ cần bọn họ đi đến, lập tức di chuyển đến những quốc gia khác. Sau mấy lần suy nghĩ Tô Tranh đã quyết định sẽ đi đến một hòn đảo xa xôi để trốn thoát tạm thời.
Bạn của Tô Tranh lở thị trấn K là một người đàn ông có dáng người mấp lùn, có một cái tên rất khó đọc theo tiếng của thành phố Y nhưng theo tiếng Trung thì nó là Lan Tri. Ngày trước vì để nhanh chóng có tiền hơn mà Tô Tranh đã lợi dung những kiến thức biết trước tù tương lai để đầu tư một số thứ lấy thêm tiền, cũng chính vì vậy mà biết được Lan Tri, khi đó Lan Tri ở thành phố Y này vẫn là một gã không đồng dính túi. Lúc ấy vì có thể thành công, hai người đã đồng tâm hiệp lực suốt một thời gian ngắn . Sau đó Lan Tri trở lên phát đạt, Tô Tranh gặp được Mạc Vân, không tham gia đầu tư nữa nhưng tình bạn vẫn còn để lại. Đối với Lan Tri mà nòi chuyện Tô Tranh nhờ hôm nay, đừng nói là hộ chiếu giả ngay cả máy bay tư nhân anh cũng đã chuẩn bị sẵn cho Tô Tranh rồi.
Sau khi ba người Tô Tranh đến thị trấn K, Lan Tri cử người ra đón, anh đưa ba người Tô Tranh về, trợ giúp xử lý chiếc kia xe tải nhỏ, lại dẫn bọn họ đến một nơi bí ẩn trong biệt thự.
Mạc Yên Nhiên đã mấy ngày không tắm, chứ đừng nói là được ăn một bữa cơm ngon, hôm nay cô bé so với đám trẻ con chạy nạn cũng không có gì khác nhau. Và khi được trở lại không khí của một thiên kim tiểu thư cô bé rất vui vẻ. Sau khi nhìn thấy hai đứa bé từ phòng tắm trở về phòng ăn, Lan Tri rất kinh ngạc, quay sang nhìn Tô Tranh .
Tô Tranh cũng hiểu vì sao anh ta lại kinh ngạc, cô chỉ là gật đầu cười không nói.
Lan Tri cũng là người thông minh, cũng không hỏi nhiều, chỉ tận tình chiêu đãi hai người bạn nhỏ, đem tất cả đặc sản của thành phố Y dâng lên. Đối với hai đứa bé nhà họ Mạc mà nói đặc sản nào hai bé chẳng ăn rồi, nhưng thành phố Y kinh tế không phát đạt, ngành ăn uống cũng không có gì danh tiếng, vì vậy những món ăn này bọn họ chưa từng ăn. Hôm nay hai đứa bé được thưởng thức tỉ mỉ những món ăn đặc sắc này, thật sự là khen không dứt miệng. ( dĩ nhiên, Mạc Cách Ly không khen, chỉ có Mạc Yên Nhiên luôn miệng! )
Một lúc sau mới ăn xong bữa tiệc lớn, Mạc Yên Nhiên ăn thỏa thuê , ngồi ở chỗ đó có chút buồn ngủ. Tô Tranh đau lòng, cô biết mấy ngày nay cô bé ngủ không ngon, nhưng hôm nay không phải đi vẫn chưa đến lúc ngủ ngon, bọn họ phải lập tức đi đến sân bay.
Mạc Yên Nhiên vừa nghe là phải đi đến sân bay, cũng rất là phối hợp, không có gì không vui, không nói hai lời đi cùng Mạc Cách Ly, Tô Tranh và Lan Tri ra ô tô con.
Mạc Yên Nhiên nhìn phong cảnh xa lạ ở đây, lần đầu tiên có cảm giác rời nhà ra đi. Tô Tranh cảm nhận được tâm sự của cô bé, đưa tay nắm lấy tay của bé. Mạc Yên Nhiên cười với Tô Tranh , cứ như vậy vùi người vào trong ngực cô.
Mạc Yên Nhiên nhắm đôi mắt lại, cảm nhận cảm giác an toàn tràn đầy trong lòng Tô Tranh, thật ấm áp, tựa như, tựa như mùi vị của lòng mẹ vậy.
Cô bé mở đôi mắt ra chớp nhìn Tô Tranh, nhìn chiếc cằm thon đẹp của cô, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Dì Tô, dì đối với cháu thật tốt.”
Tô Tranh có chút ngây ngốc, cô biết đối với hai đứa bé này mình vẫn còn thiếu sót , những việc làm của cô, là một người mẹ mà nói, thật không có thể nói là tốt.
Mạc Yên Nhiên lại không chú ý đến cảm xúc của Tô Tranh, tựa đầu vào trong ngực mềm mại của cô nhỏ giọng hỏi: “Dì Tô, tại sao dì lại đối xử với cháu tốt như vậy?”
Tô Tranh bất chợt không biết nên nói như thế nào, bây giờ cô phải nói sao, cô nên nói cho Mạc Yên Nhiên biết sự thật sao? Lúc này, cô cảm thấy Mạc Cách Ly ở bên cạnh lẳng lặng nhìn chăm chú vào mình, giống như cũng đang chờ đợi đáp án của mình.
Mạc Yên Nhiên cuối cùng cũng cảm nhận được cảm xúc của Tô Tranh không ôn, từ trong ngực cô ngẩng đầu lên hỏi: “Dì Tô, dì làm sao vậy?”
Tô Tranh trầm mặc thật lâu, chợt hạ quyết tâm, vì vậy cười nhẹ nói: “Chúng tôi đi đến một đảo nhỏ xinh đẹp, có được không? Nơi đó có cát trắng, có biển xanh, còn có cây dừa.”
Lực chú ý của Mạc Yên Nhiên trong nháy mắt bị dời đi, vui vẻ nói: “Được, cháu rát thích co một cuộc sống như vậy, nhất định sẽ rất vui.”
Nhưng lực chú ý của Mạc Cách Ly lại không hề bị xoay chuyển, đôi mắt bình tĩnh kia như đang nhìn thấu Tô Tranh, giống như bắt buộc phải chờ bằng được đáp án của cô.
Tô Tranh cười khổ, từ từ nói: “Chờ đến khi chúng ta đến nơi, dì sẽ nói vì sao dì lại thích hai cháu như vây, vì sao dì lại cố gắng muốn tốt cho hai cháu, có được hay không ?”
Mặc dù mẹ không biết làm như thế nào mới là tốt nhất với các con, nhưng mẹ sẽ luôn cố gắng. Đợi đến lúc chúng ta đến hòn đảo xinh đẹp đó mẹ sẽ nói cho các con tất cả. Cho dù các con không cách nào tiếp nhận mẹ…mẹ cũng mãi ở đây, trong lòng cầu xin các con có thể tha thứ cho mẹ một chút.
Mạc Yên Nhiên không ngờ Tô Tranh sẽ nói tiếp, bé nhần thấy đáy mắt nghiêm túc của Tô Tranh, vì vậy cũng trở lên nghiêm túc: “Được.”
Mạc Cách Ly ở bên cạnh mấp máy môi, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Có cát trắng, có biển xanh, còn có cây dừa sao?