Quyển 1 - Chương 13: Lệ Chi viên

Đường Tây Uyển, Lệ Chi viên.


Khí hậu của Trung Hải cũng không thích hợp sản xuất quả vải, nhưng chỉ trồng thì không có vấn đề, khu vườn vải ở đường Tây Uyển này có thể là vườn vải lớn nhất Phúc Kiến lấy bắc. Hàng năm vào cuối mùa xuân đầu hè, có vô số hoa vải nở rộ thành từng mảnh, mùi thơm tràn ngập luôn làm cho người ta muốn dừng chân lại để thưởng thức cảnh xuân về hoa nở cùng với biển.


Có rất ít người biết, toàn bộ hết thảy cây vải ở nơi này đều có cùng một chủng loại: Phi tử tiếu.


Ở sâu trong vườn vải, trên triền núi dựa lưng vào suối nước nóng cỏ liên miên phập phồng, có một trang viên kiến trúc thật lớn được hợp thành từ rất nhiều biệt thự có phong cách khác nhau, đằng trước có một guồng nước đặt ở trên dòng suối chuyển động, ở trên cổng chào cổ hương cổ sắc treo ba chữ thư pháp ôn nhu “Lệ Chi viên”.


Cũng có rất ít người biết, hội nghị cổ đông của tập đoàn An Tú cũng được xưng hô thành hội nghị Lệ Chi viên.


Bóng đêm giống như một cuộn tranh thủy mặc được bày ra, dần dần triển lộ ra càng ngày càng nhiều cảnh sắc. Khi một vệt sáng cuối cùng của ánh mặt trời biến mất, những tia sáng ánh trên mặt biển cũng ẩn đi, ánh trăng mông lung rốt cục bắt đầu không kiêng nể gì bày ra vẻ đẹp giống như một phụ nữ gợi cảm của mình.


available on google playdownload on app store


Âm thanh du dương của đàn piano thiếu đi vài phần trong trẻo, lại nhiều thêm một chút như khóc như tố của ống tiêu. Trên ban công nhìn ra bờ biển, có một cô gái mặc đồ đen đang ngồi ở phía trước một chiếc đàn piano hình tam giác màu trắng.


Những ngón tay thon dài trắng nõn non mềm giống như được tạo thành từ ngà voi, ánh trăng dừng ở trên phím đàn, tựa như là những tinh linh đang nhảy múa với ngón tay của nàng vậy. Bộ váy dài màu đen bao vây lấy dáng người nổi bật, dưới làn váy dài lộ ra gót chân rất tròn như bánh trôi vừa mới nấu, mượt mà mà mê người; năm đầu ngón chân tinh xảo lộ ra ở phía trước giày cao gót, lại im lặng hoàn không giống với năm ngón tay đang nhảy múa kia của nàng..


Có lẽ nữ thần trong mộng của rất nhiều người cũng chỉ đến như thế - tao nhã, cao quý, lại có thể diễn tấu khúc nhạc dương cầm êm tai. Giữa gương mặt của nàng luôn ngưng tụ nét đẹp không giống người thường, ở trên da thịt trắng nõn và ngũ quan hoa mỹ ngũ của nàng không thể tìm thấy một chút tỳ vết nào.


Tần Mi Vũ, là vị quả phụ giàu có nhất Trung Quốc.... hoặc có lẽ là trên toàn thế giới. Nàng rất ít công khai lộ diện, một người sắp bị công chúng quên đi như nàng từng được dự vì nữ nghệ sĩ piano có hi vọng đạt được thành tựu “đại sư cấp thế giới” nhất của Trung Quốc...... khi nàng còn là một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa.


Tần Mi Vũ khóe mắt nhìn thoáng qua phía xa xa, trực tiếp dừng lại ở một chiếc nhà xe di động được sơn hình mèo máy Doraemon và nhóc Maruko, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên phím đàn, tiếp tục đạn tấu khúc nhạc.


“Nếu em nguyện ý, vẫn như cũ có thể tham gia cuộc thi đàn dương cầm này, theo đuổi con đường nghệ thuật của em.”


Một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào bằng gấm màu đen có thêu hoa văn, bưng một ly rượu vang đỏ vừa đi tới. Dáng người gã thon dài, khuôn mặt có năm sáu phần tương tự Tần Mi Vũ, một bộ kính mắt màu đen làm cho đôi mắt của gã có vẻ lõm xuống thật sâu, ở trong bóng đêm thấy không rõ lắm thần thái trong đó.


Tần Tĩnh, tổng giám đốc điều hành tập đoàn An Tú.


“Anh đang kể chuyện cười ư?” Tần Mi Vũ tiếp nhận rượu vang đỏ, từ ghế ngồi dường cầm đứng lên nhìn Tần Tĩnh, “Nếu em đi tham gia trận đấu, có mấy giám khảo dám nói em đàn không tốt? Lại có vài người dám yên tâm thoải mái nhận số điểm cao hơn em?”


“Em không có bị nhiều người biết như em đã tưởng tượng, em cũng không phải siêu sao gì, không phải chỉ cần dùng tên giả là được rồi? Chẳng lẽ em định buông tha cho điều chính mình vẫn theo đuổi? Phải biết rằng đa số người ở vào tuổi này của em, mới bắt đầu chuẩn bị bước vào đại học.” Tần Tĩnh mỉm cười nói.


“Bất kể là âm nhạc, còn là hội họa, lại hoặc là gây dựng sự nghiệp kinh doanh, đơn giản chỉ là thực hiện khát vọng trong lòng, miêu tả đi ra cảm giác mà mình muốn biểu đạt, tuy thủ đoạn không giống nhau, nhưng mục tiêu cuối cùng đều là giống nhau. Nếu một khi đã như vậy, piano cũng tốt, quản lý công ty cũng tốt, không có gì khác nhau.” Tần Mi Vũ không quan tâm nói.


"Ảnh hưởng của hắn đối với em quá sâu.” Tần Tĩnh đỡ kính mắt, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn về biển rộng thâm thầm xa xa. Loại giải thích kèm theo không cần người khác nhận đồng tự cho là đúng này, không hề nghi ngờ là phong cách của Vương An.


“Anh ấy là của chồng em.” Tần Mi Vũ im lặng không nói.


“Đúng rồi, hôm nay nhà trẻ Thừa Chí bên kia có đứa nhỏ tới báo danh, bất quá không phải con cháu của cao tầng tập đoàn chúng ta. Nhưng đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, trao đổi trụ cột bằng tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Anh, tiếng Pháp đều không có vấn đề, giải toán cộng trừ nhân chia đơn giản cũng vô cùng nhanh chóng. Dựa theo tiêu chuẩn thí nghiệm của phòng nghiên cứu chúng ta, chỉ số thông minh của nó ít nhất thuộc loại cấp s, thậm chí khả năng còn cao hơn.” Tần Tĩnh hiển nhiên không nghĩ tiếp tục về chủ đề Vương An.


“Như thế thì lại thế nào? Trên thế giới này đứa trẻ thông minh có rất nhiều. Nhà trẻ Thừa Chí sẽ không tiếp thu báo danh từ bên ngoài.” Tần Mi Vũ vô cùng nghiêm túc khoát tay áo, nàng chưa bao giờ để ý cái gì thiên tài, bởi vì nàng đã gặp qua người kiệt xuất nhất trong đó.


“Anh cảm thấy có thể cho nó tiến vào, ít nhất lần này có thể phá lệ. Phi Tử cũng sắp đi nhà trẻ, chuyện này mọi người đều biết. Có thể tưởng tượng bạn học của nàng khẳng định khi ở nhà cũng đã được dặn dò nên làm sao ở chung với Phi Tử, phải làm thế này thế này để lấy lòng nàng, không thể đối với Phi Tử làm như vậy như vậy...... Dưới loại tình huống này, Phi Tử làm sao còn có thể quen được bạn bè thật sự? Cho nên có một đứa nhỏ tới từ bên ngoài, lại còn là đứa nhỏ ưu tú như vậy, nếu nó có thể trở thành bạn của Phi Tử, đối với trưởng thành của Phi Tử khẳng định sẽ có chỗ tốt.” Tần Tĩnh khuyên nhủ.


Ngay cả đứa nhỏ ở nhà trẻ cũng bị ép dạy lục đục với nhau? Tần Mi Vũ trầm mặc một lát, chiếc nhẫn kim cương lóng lánh hào quang trên ngón tay ngọc cũng mê người giống như của ánh mắt nàng. Tần Mi Vũ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trên môi tỏa ra sáng bóng ướt át, khóe miệng hơi cong, mang theo một tia trào phúng như có như không:“Đây coi như là một loại phương pháp xóa đi dấu vết của Vương An đi? Có phải khi ngay cả cái quy củ này cũng bị phế bỏ, có thể làm cho anh cảm giác ảnh hưởng của Vương An đã hoàn toàn bị tiêu trừ, anh ấy đã không thể can thiệp anh làm bất cứ chuyện gì hay không?”


“Anh không phải có ý này.” Tần Tĩnh chỉ cảm thấy đặc biệt khó chịu với nụ cười trào phúng nơi khóe miệng nàng, “Vương An thì thế nào? Em không cần phải luôn nhớ thương hắn, hắn đã ch.ết rồi, chúng ta không cần việc gì đều phải dựa theo phương thức của hắn đi làm. Anh cũng có thể làm rất tốt.”


“Ca, anh không cần uổng phí công sức, hết thảy những gì anh làm ở trong mắt em chẳng khác gì chuyện học theo Hàm Đan cả.” Tần Mi Vũ hơi nâng lên cằm, dư quang khóe mắt thản nhiên đảo qua Tần Tĩnh, “Vì Phi Tử, có thể cho đứa nhỏ kia nhập học. Nhưng là em muốn nói cho anh biết...... Anh không cần phải đi so sánh mình với Vương An.”


Nàng cũng không có nói hết lời của mình, gã dù sao cũng là anh trai của nàng. Rất nhiều người ngu xuẩn ngay ở chỗ bọn họ không có tự mình hiểu lấy, thiết lập một cái mục tiêu mà chính mình căn bản không thể thực hiện, sau đó bởi vì không thể đạt thành mục tiêu mà âm thầm oán hận.


Bât kể nàng có tình cảm thế nào đối với Vương An, cũng không thể chối bỏ được sự vĩ đại và thành tựu của Vương An.


Tần Tĩnh nhìn bóng lưng Tần Mi Vũ biến mất ở sau rèm cửa, đẩy đẩy kính mắt của mình, bóng lưng của nàng ngay cả hắn đều cảm thấy có chút xa lạ. Dù sao nàng đã không phải thiếu nữ đi theo phía sau mình và Vương An của năm đó, hoặc là chính mình lúc trước hẳn là không nên để cho nàng và Vương An quen biết nhau.


Nhưng mà đó đã là chuyện của quá khứ, Tần Tĩnh nhìn biển lớn tựa hồ có thể cắn nuốt hết thảy ở phương xa, nở nụ cười không tiếng động. Hắn không bằng Vương An? Vậy thì thế nào, Vương An đã ch.ết, bây giờ hắn mới là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn An Tú, một ngày nào đó hắn sẽ hoàn toàn nắm trong tay đế quốc buôn bán khổng lồ này. Hắn có rất nhiều thời gian để kinh doanh, mọi người sẽ dần quên mất Vương An, mọi người luôn hay quên, không phải sao?


Quên nói với nàng, chiếc motorhome ở dưới lầu là sau này dùng để đưa Phi Tử đến trường, Tần Tĩnh vẫn cảm thấy làm thân thiết quan hệ với cô cháu gái nhỏ, là một chuyện vô cùng quan trọng.


Lệ Chi: Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.






Truyện liên quan