Quyển 1 - Chương 52: Bỏ đá xuống giếng

Thứ bảy là sinh nhật của Tô Mộc San và Tô San Tử. Lý Vân đưa con trai và con gái tới trước cửa khu chung cư, nhìn hai chị em đón xe tới nhà hai chị em song sinh.
“Ngôi nhà thật rách nát, tựa như là có ma ở trong đó vậy.” Vương Tiểu Mạt nhìn căn phòng trước mắt cảm thán nói.


Vương An lườm nàng một cái, "Trước mặt người khác ngươi cũng đừng nên nói như vậy.”


Trần Thanh Vũ không phải loại người một khi có tiền liền ăn chơi trác táng, làm nguyên lão gây dựng sự nghiệp, Vương An tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn, năm đó Trần Thanh Vũ cũng có thể coi như tỉ phú trẻ tuổi nổi tiếng trong nước. Trần Thanh Vũ vài năm nay vẫn còn công tác ở tập đoàn An Tú, lấy tính cách ổn trọng của hắn tự nhiên không có khả năng làm ra đầu tư nóng vội gì đó dẫn đến phá sản.


Cuộc sống hiện nay Trần Thanh Vũ hẳn là cơm áo không lo, còn ngôi nhà rách nát trong mắt Vương Tiểu Mạt ở trên thực tế là một tòa biệt thự thời kỳ Dân Quốc, vốn thuộc sở hữu của Đỗ Nguyệt Sanh. Biệt thự ở trải qua những mưa gió trong kháng chiến và giải phóng, vô số lần đổi chủ mà vẫn còn bảo tồn hoàn hảo. Chẳng qua là loại hương vị lịch sử cổ xưa này, còn có dây thường xuân um tùm, điển hình phong cách kiến trúc Dân Quốc, hiển nhiên không nổi bật và hoa lệ bằng khu chung cư cùng với tòa cao ốc mới được xây bên cạnh như vậy - rơi vào trong mắt Vương Tiểu Mạt liền trở thành ngôi nhà rách nát.


Vương Tiểu Mạt làm sao biết giá trị của ngôi nhà này còn đắt hơn mấy chục lần so với ngôi nhà kia của mình?
“Chị có ngốc như vậy sao? Chị nói chuyện là rất hàm súc.” Vương Tiểu Mạt rất bất mãn em trai hoài nghi chỉ số thông minh của nàng.


Vương An hơi gật đầu, hướng về hai chị em song sinh đi ra nghênh đón bọn họ vẫy tay.
Trừ bỏ Vương An và Vương Tiểu Mạt, Tô Mộc San và Tô San Tử còn mời vài người bạn ở nhà trẻ của mình. Là một bé gái mũm mỉm tên Tiêu Nam, còn có một bé gái nhìn qua lúc nào cũng như chưa tỉnh ngủ tên Triệu Manh Manh.


available on google playdownload on app store


“Vương Thiếu, chị Tiểu Mạt!” Tô Mộc San vô cùng cao hứng để các tiểu bằng hữu giới thiệu cho nhau, Tô San Tử lôi kéo tay Vương Thiếu vào sân.


“Chào các con...... Cảm ơn các con đến chúc mừng sinh nhật của Tô Mộc San và Tô San Tử...... Đây hẳn là Vương Thiếu rồi, thần đồng tiếng tăm lừng lẫy nha!” Tô Mễ Mễ cười tủm tỉm đánh giá Vương An nói.


Vài năm không thấy, Tô Mễ Mễ đã hoàn toàn cỡi bỏ nét ngây ngô khi mới làm vợ của năm đó, cả người tản ra ý nhị của thiếu phụ thành thục, khóe mắt cũng có nếp nhăn hơi nhạt.


Trong sân đỗ chiếc Rolls-Royce mà Vương An đưa cho bọn họ, nhưng rất hiển nhiên đã rất lâu không có sử dụng. Đại khái cũng không phải Trần Thanh Vũ dùng không nổi chiếc xe này, hẳn là trên tâm lý có chút không thích ứng, hoặc là không muốn tiếp tục cao điệu như quá khứ.


Trần Thanh Vũ ngồi xổm ở một góc sân cắt tỉa bồn hoa của hắn, mang một đôi bao tay to đùng chăm chú sửa sang lại bồn đất, nên chỉ quay mặt về phía các tiểu bằng hữu tới làm khách nở nụ cười.


Trần Thanh Vũ ăn mặc rất tùy ý, một bộ đồng phục làm vườn màu đen, nhìn qua đã hoàn toàn đã không có phong độ của doanh nhân hăng hái năm đó, tương phản lại có chút giống như nhân viên vệ sinh chán chường.


Vương An đã có kế hoạch, cũng không có sốt ruột đi tiếp xúc với Trần Thanh Vũ, nên chỉ ngồi ở trong sân, ăn bánh ngọt và kẹo do Tô Mễ Mễ mang tới.


Lúc này một chiếc Grand Cherokee ngừng ở ngoài biệt thự, một người trẻ tuổi mặc âu phục giày da bước tới. Vương An liếc mắt nhìn một cái, hình như là Bạch Tinh, lúc trước là trợ thủ Bộ sự vụ ở Bắc Mỹ của Trần Thanh Vũ.


Khác với vẻ chán chường lộ ra trên mặt Trần Thanh Vũ, Bạch Tinh bây giờ giơ tay nhấc chân đều có một cảm giác cao quý và thần thái bừng sáng.
“Lão Trần! Suy nghĩ thế nào?” Bạch Tinh hô lớn. Trần Thanh Vũ đứng lên, Tô Mễ Mễ ở bên cạnh thì lại nhíu mày, trên nét mặt ngưng tụ oán hận.


“Hôm nay là sinh nhật con gái tôi...... để hôm khác nói đi.” Trần Thanh Vũ lạnh nhạt nói.
“Thì ra là sinh nhật của hai cô công chúa nhỏ, tôi cũng không biết nên không có mang theo lễ vật."Bạch Tinh cười ngả ngớn, ở trên mặt Tô Mộc San và Tô San Tử bấm một cái.


“Đau quá!” Tô San Tử bụm mặt lại hô lên, Tô Mộc San cũng quay về Bạch Tinh nhổ nước bọt.
“Đi...... Chúng ta qua bên này đi chơi......” Tô Mễ Mễ dẫn hai con gái tránh xa bên cạnh Bạch Tinh.


Bạch Tinh cười ngả ngớn nhìn theo bóng lưng Tô Mễ Mễ, “Lão Trần, dáng người chị dâu đúng là càng ngày càng đẹp.”
Trần Thanh Vũ cố nén không vui trong lòng, “Cậu ra giá quá thấp, tòa nhà này bây giờ ít nhất cũng trị giá 20 triệu......”


“Nhưng mà lúc đó khi anh mua lại vẫn chưa tới 10 triệu, lúc đó anh chẳng phải cũng lợi dụng lúc người ta buôn bán cần dùng tiền gấp sao? Hiện tại vừa sang tay, liền kiếm được mấy triệu......” Bạch Tinh vẫn như cũ nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Mễ Mễ, cũng không quay đầu lại nói chuyện với Trần Thanh Vũ.


“Lại thêm 3 triệu, đây là điểm mấu chốt của tôi, quá thấp tôi không bán.” Trần Thanh Vũ khẽ lắc đầu.


“Lão Trần, anh trả giá với tôi cũng vô dụng. Anh cũng biết tôi chỉ là người ra mặt, người ta chỉ ra giá này, người ta cũng nói, cao hơn 13 triệu sẽ không mua, tôi đã tranh thủ cho anh thêm hai triệu rồi!” Bạch Tinh vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Vũ nói.


Trần Thanh Vũ cười mỉa một tiếng, “Cho cậu ra mặt? Có mặt mũi làm ra chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này cũng biết không có mặt mũi gặp người?”


“Lão Trần, anh nói như vậy là không đúng rồi. Người ta là giúp anh, anh cho là tòa nhà này của anh thật sự đoạt tay như vậy ư?” Bạch Tinh khinh thường nhất cố nói.


Trần Thanh Vũ mỉa mai nhìn Bạch Tinh, người trẻ tuổi trước mắt này là do mình năm đó một tay đề bạt đi lên. Khi đó há miệng là “lão đại”, một trợ lý nhỏ đi theo phía sau Trần Thanh Vũ, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười tràn ngập sùng kính và bội phục. Hiện giờ Trần Thanh Vũ cũng chỉ còn là “lão Trần” mà thôi.


Người như vậy cũng không hiếm thấy, thấy nhưng không thể trách, chỉ có thể trách lúc trước mắt mình bị mù. Trần Thanh Vũ không hề nói cái gì, chỉ là lắc đầu.


“Còn có chuyện này......” Bạch Tinh thấy Trần Thanh Vũ kiên trì như thế, thái độ cũng biến thành lạnh lùng “Năm đó Vương An chuyển giao đưa cho anh chiếc Rolls-Royce này, cũng không phải xe tư nhân của hắn, mà là đăng ký ở công ty thuê xe dưới danh nghĩa cho cao tầng của tập đoàn An Tú sử dụng đấy. Hiện nay kỳ hạn thuê đến rồi, công ty cho thuê định thu hồi chiếc xe này, lại thêm vài ngày tôi sẽ để cho người ta tới lấy xe.”


Tập đoàn An Tú có được lượng lớn ô tô cao cấp, những chiếc xe này đều thuộc về tài sản công ty, dùng để hướng để thuế khoản, đồng thời cũng thành lập nên công ty cho thuê xe quản lý càng nhiều, cho nên những xe bình thường Vương An sử dụng rất ít đăng ký ở dưới danh nghĩa tư nhân. Năm đó Vương An mang chiếc Rolls-Royce này đưa tặng cho Trần Thanh Vũ, nếu Vương An vẫn còn tại, tự nhiên không ai đi so đo, bộ môn quản lý xe thậm chí còn sẽl chủ động giúp Trần Thanh Vũ quản lý xe, về phần đăng ký thủ tục thay đổi căn bản không có cần thiết đi chú ý tới.


Ai biết thế sự vô thường, người đi trà lạnh. Hiện giờ đứa nhỏ của Trần Thanh Vũ đều không có tư cách tiến vào nhà trẻ Thừa Chí, tập đoàn An Tú tự nhiên cũng không khả năng lại vì hắn đề cao phục vụ xe hơi cao cấp.


Trên trán Trần Thanh Vũ phồng lên gân xanh, quay đầu chặt chẽ nhìn chằm chằm Bạch Tinh, “Các người là đám cặn bã!”


“Trần Thanh Vũ, anh cho rằng anh vẫn là năm đó ư?” Bạch Tinh cũng không e ngại Trần Thanh Vũ, “Anh nổi giận với tôi làm gì? Muốn trách thì trách anh đã chọn sai người, cổ hủ không thay đổi! Lãnh đạo đều đã thay đổi người, lúc trước nếu anh biết xuôi theo chiều gió thì làm sao lại lưu lạc đến tình trạng này?”


“Tôi khinh, cậu biến đi cho tôi!” Trần Thanh Vũ chỉ vào cửa cả giận nói.






Truyện liên quan