Chương 16
Noãn Noãn lại đi chiếc xe màu trắng, tôi xếp va li vào cốp sau, đóng nắp cốp lại, đột nhiên cảm thấy lạnh.
“Hóa ra đang là mùa đông” tôi nói.
“Đúng vậy.” Noãn Noãn nói, “lên xe thôi.”
Máy sưởi trong xe rất ấm, mới ngồi chưa đến nửa phút tôi đã phải cở áo khoác.
Thêm ba phút nữa, đến áo len cũng phải cởi ra luôn.
Noãn Noãn chỉ cười, không giải thích vì sao mở máy sưởi lớn thế, tôi cũng không hỏi.
Đường Nhị Hoàn thông thoáng bất ngờ, xe vừa tới giao lộ cũng thường gặp ngay đèn xanh.
Bắc Kinh dường như rất hoan nghênh tôi ra về.
Noãn Noãn nói em đã mua ít đồ ăn vặt Bắc Kinh, để tôi mang lên máy bay ăn.
“Lát đừng quên mang đấy” Noãn Noãn nói.
Tôi lập tức bỏ vào ba lô, vì hẳn lát nữa sẽ rất dễ quên này quên nọ.
“Lương Lương,” Noãn Noãn nói, “thương lượng với anh một chuyện được không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Lát nữa...” Noãn Noãn bất ngờ lắp bắp, “lát nữa tới sân bay, em không xuống xe đâu.”
“Em sợ rơi nước mắt à?” tôi nói.
“Con gái Đông Bắc không khóc vào mùa đông” Noãn Noãn nói.
“Hở?”
“Trời -30 độ mà khóc, nước mắt còn chưa xuống tới cằm đã đóng thành băng rồi” Noãn Noãn nói. “Cảm giác đó chẳng dễ chịu gì.”
“Chẳng trách con gái Đông Bắc đặc biệt kiên cường” tôi nói.
“Nhưng mùa hè thì nước mắt rơi ác liệt,” Noãn Noãn cười cười, “bù lại mà”
“Vì thế...” Noãn Noãn nói, “lát nữa em không thể xuống xe đâu.”
“Vì bây giờ là mùa đông?”
“Đúng thế” Noãn Noãn nói. “Nhưng trong xe bật máy sưởi mức nóng nhất, giống như mùa hè.”
Tay Noãn Noãn siết chặt vô lăng, mắt đăm đăm hướng về phía trước, nhìn nghiêng có vẻ nghiêm túc.
“Anh không muốn thấy em khóc đâu” tôi nói. “Nếu lại tới Bắc Kinh, anh sẽ chọn tới vào mùa đông.”
“Lại là có lẽ vào mùa đông hả?” Noãn Noãn nói.
“Ừ,” tôi nói, “cuộc hẹn lớn, quả nhiên vẫn phải vào mùa đông.”
“Không phải lúc này, không biết khi nào, anh nghĩ có lẽ vào mùa đông” Noãn Noãn khẽ ngâm nga.
“Đúng thế” tôi nói.
Sau đó tôi và Noãn Noãn đều im lặng.
Ngoài cửa xe là đường cao tốc sân bay, dãy bạch dương hai bên đường dã nhuộm màu tuyết trắng.
Nhớ lúc mới tới vài hôm trước, hàng cây nhìn hãy còn e ấp thẹn thùng, mà giờ đây đã giàn dụa nước mắt.
Noãn Noãn là con gái Đông Bắc, giống cây bạch dương khiết bạch thẳng tắp.
Bạch dương sinh trưởng ở xứ lạnh, hẳn vốn rất kiên cường.
Cũng chỉ có sự kiên cường của bạch dương, mới có thể khiến nó đứng vững tại đây, vì mỗi ngày, bạch dương phải dõi theo đưa tiễn biết bao người chia ly
Cửa số 2 của sân bay Thủ Đô đã ở ngay trước mắt, đến nơi rồi.
Noãn Noãn táp lại lề đường dừng xe, mở nắp cốp, rồi nói: “Từ sau vụ 11/ của Mỹ, kiểm tr.a anh ninh trở nên chặt chẽ hơn, động tác của anh phải nhanh một chút, khỏi lỡ chuyến bay.”
“Ừ.” Tôi mặc lại áo len và áo khoác, mở cửa xe, ra sau cốp xe lấy hành lý.
“Lần sau tới Bắc Kinh nhớ báo cho em đấy” tiếng Noãn Noãn từ trong xe vọng ra.
“Em cũng thế.” Tôi kéo va li đến cửa xe trên, cúi người nói: “Lần sau tới Đài Loan, nhớ báo cho anh.”
“Em đến lần trước còn không có, đâu ra lần sau?” Noãn Noãn cười.
Tôi lại chẳng cười nổi.
Vừa ra khỏi xe có máy sưởi, chỉ cảm thấy lạnh.
Noãn Noãn vẫy vẫy tay, đến một tiếng tạm biệt cũng không nói đã phóng xe đi rồi, tôi càng thấy lạnh.
Dù là ở Cáp Nhĩ Tân cũng không bằng lúc này, cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể đều đang run lên.
Kéo va li đi được mấy bước, đầu óc tôi trống không, toàn thân không còn chút sức lực.
Tôi buông tay, dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Chuẩn bị tiến nhận sự thực Noãn Noãn đã không còn bên cạnh.
Lần này tới Bắc Kinh bốn đêm,chỉ có hai đêm là ở khách sạn, hai đêm còn lại đều ở trên tàu từ Bắc Kinh tới Cáp Nhĩ Tân từ Cáp Nhĩ Tân về Bắc Kinh.
Tô Châu, Hàng Châu, Thượng Hải, Bắc Kinh, Cáp Nhĩ Tân, dường như tôi cứ bôn ba suốt.
Muốn gặp Noãn Noãn, 3000 cây số chỉ là một cái chớp mắt; muốn rời xa Noãn Noãn, một bước cũng đã quá xa xôi.
Tôi sắp quay về Đài Loan, quay về với thế giới 0 và 1, chiến đấu với những con số tiết kiệm.
Rồi nửa đêm về nhà, những ký ức về Noãn Noãn lại đột nhiên ùa đến, biết sẽ phải làm sao đây?
Có lẽ tôi sẽ làm những chuyện ngốc nghếch, hoặc những chuyện thiếu lý trí, nhiều kích động và nhiệt tình.
Nhiệt tình có lẽ chưa từng lụi tắt, nhưng những vấn đề của hiện thực lại không ngừng thách thức lòng nhiệt tình của tôi.
Cũng giống như tỷ giá 1: giữa nhân dân tệ và Đài tệ, tôi cố tìm ra tỷ số giữa nhiệt tình và hiện thực, giữa Đài Loan và Bắc Kinh.
Cũng chính là, tuy rằng nhiệt tình vẫn còn, nhưng trong lòng luôn hiện lên một câu hỏi: năng lượng sản sinh ra khi đốt cháy nhiệt tình có đủ để xích gần khoảng cách, đưa tôi lại gần Noãn Noãn hay không?
Tôi có thể tính ra khoảng cách từ Bắc Kinh tới Hồng Kông, từ Hồng Kông tới Đài Bắc, những con số này không hề lớn; nhưng khoảng cách xa nhất giữa tôi và Noãn Noãn, là eo biển Đài Loan.
Đó không phải là khoảng cách có thể dùng độ dài, độ rộng hay độ sâu đo đếm được.
Đem sự thuần khiết đang ngày một hao mòn của tôi ra đóng một con thuyền, liệu có thể ra khơi vượt qua eo biển Đài Loan được chăng?
Người Đài Loan gọi một nửa kia là bạn đời, người Bắc Kinh lại gọi là người yêu.
Tương lai tôi sẽ phải tìm lấy một bạn đời cho mình, Noãn Noãn cũng sẽ phải tìm một người yêu thuộc về em.
Nếu như ngay đến nửa kia chúng tôi cũng gọi không giống nhau, vậy thì thật khó để thành nửa kia của nhau rồi.
Di động đột nhiên đổ chuông.
Màn hình hiển thi lên hai chữ “Noãn Noãn”. Tôi kinh ngạc, vội vàng ấn nút nghe.
Tôi xúc động kêu lên: “Noãn Noãn!”
“Lương Lương!” Là giọng của Noãn Noãn. “Mau ra ngoài cửa sân bay đi, tuyết rơi rồi!”
Ngẩng đầu nhìn, sắc trời hơi sầm sì, gió khẽ nổi lên, những chấm trắng nhỏ bay lượn tung tăng trong gió.
“Anh nhìn thấy rồi” tôi nói.
“Sao nhanh thế?”
“Vì anh vẫn chưa vào sân bay.”
“Hả?”
Tôi bất giác nhìn quanh quất, cứ ngỡ Noãn Noãn đang trốn ở đâu đấy chỉ chờ tôi lơ là liền bất ngờ xuất hiện.
Những chỉ nhìn thấy người người tấp nập lấy hành lý khỏi những chiếc xe đang đỗ, đi vào sân bay, theo một hướng thẳng tắp, đơn điệu.
Tuyết trên không trung bay theo hình vòng cung, rơi xuống đất vẫn không an phận còn nhảy thêm mấy bước nữa, dường như không cam tâm dừng lại.
“Em vẫn đang lái xe à?”
“Đương nhiên rồi, em còn phải trả xe về công ty nữa.”
Lòng tôi trùng xuống, tuyết trên mặt đất cuối cùng cũng bỏ cuộc nằm im thin thít.
“Em gọi tới, chỉ để bảo anh tuyết rơi rồi thôi à?”
“Anh thích tuyết rơi còn gì?” Noãn Noãn nói, “em muốn nghe giọng anh vui mừng.”
“Anh...” ngừng một lúc, tôi lấy lại tinh thần, nói: “rất vui.”
“Đây là giọng vui mừng à? Nghe có vẻ không giống.”
“Vì lạnh đấy.”
“Lạnh á?”
“Ừ.”
Noãn Noãn khựng lại, mười giây sau mới nói: “Thế thì đi vào đi. Cảm lạnh thì tệ lắm.”
“Anh ngắm thêm một lúc đã.” Tôi cố nặn ra tiếng cười, “dù gì về Đài Loan cũng sẽ không được thấy nữa.”
Tuyết đã lớn hơn, gió cũng mạnh hơn, mặt đất càng lúc càng trắng, người càng lúc càng lạnh.
“Anh đi vào đi” Noãn Noãn nói.
Kéo cao cổ áo, rụt rụt cổ vào, tay trái cầm điện thoại tê cứng bèn cho tay phải thay ca.
“Anh...” giọng tôi hơi run run, “có thể gọi tên em không?”
“Anh lạnh quá hóa đần đấy à?” Noãn Noãn bật cười. “Đương nhiên là được.”
“Noãn Noãn, Noãn Noãn, Noãn Noãn.”
“Có tác dụng không?”
“Cực kì có tác dụng” tôi nói.
“Không phải nói bừa chứ?”
“Không. Là nói gọn đấy.”
“Lại nói linh tinh.”
“Gọi thêm vài tiếng nữa được không?”
“Ừ.”
“Noãn Noãn, Noãn Noãn, Noãn Noãn...” Gọi đến tiếng thứ bảy, không cẩn thận, mắt đã bắt đầu ướt ướt, cổ họng nấc nghẹn, bèn dừng lại.
Noãn Noãn hẳn cũng đã nhận ra, không nói thêm gì nữa.
“Đỡ hơn chưa?” Hồi lâu sau, Noãn Noãn mới lên tiếng.
“Ừ.” Tôi lau khóe mắt, lấy hết sức hít vào một hơi gió lạnh. “Ấm hơn nhiều rồi.”
“Đây chính là ưu điểm của tên em đấy, gọi mấy tiếng là không thấy lạnh nữa.”
“Anh rất cảm kích bố em đã đặt một cái tên hay như thế.”
“Em cũng cảm kích anh đã không chê.”
“Em đã nghe có ai chê kim cương sáng quá chưa?”
“Cái này quả thực chưa nghe bao giờ” Noãn Noãn khẽ cười.
Tôi phải đi rồi, còn không vào làm thủ tục lên máy bay thì không đi được mất.
“Noãn Noãn, khi nào mới được gặp lại em đây?” tôi nói.
“Anh nói xem?”
“Có lẽ một tháng, có lẽ một năm, có lẽ mười năm, có lẽ...” tôi ngừng lại, gắng dằn lòng không thốt ra hai chữ “kiếp sau”.
“Có lẽ là một phút nữa” Noãn Noãn nói.
“Một phút?”
Có lẽ vì tâm trạng lúc bấy giờ, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của Noãn Noãn.
“Hi, Lương Lương.”
“Ừ?”
“Lương Lương!”
Tôi cảm thấy âm thanh này có chút gì kỳ kỳ, không phải giọng Noãn Noãn thay đổi, mà hình như tôi đang nghe thấy tiếng vọng.
Âm thanh trong điện thoại cộng hưởng cùng tiếng vọng trong không khí, giống như đứng giữa đá Thiên Tâm trong Thiên Đàn.
“Lương Lương!” Lần này âm thanh nghe càng rõ ràng hơn, tiếng vọng át hẳn tiếng trong điện thoại.
Tôi ngẩng đầu lên, chiếc xe trắng của Noãn Noãn đột nhiên trờ tới, xuất hiện cách chừng mười mét, về phía trái.
Đường ô tô sát sân bay đã bị chật kín, xe Noãn Noãn đi từ trái qua phải, chầm chậm đi qua trước mắt tôi.
“Hi! Lương Lương!” Noãn Noãn hạ kính xe xuống, tay phải buông vô lăng cố gắng thò ra ngoài cửa xe, hét lớn: “Lương Lương! Tạm biệt!”
“Noãn Noãn!” Tôi nhoài người, không màng đến điện thoại rơi khỏi tay, chạy theo xe em. “Noãn Noãn!” Mới chạy được tám bước, đã bị một chiếc ô tô màu đen chặn ngang đường.
“Noãn Noãn!” hai tay tôi bắc lên miệng làm loa, gọi lớn.
Noãn Noãn không dừng xe, chậm rãi theo chiếc xe rời khỏi đời tôi.
“Lương Lương...” tiếng Noãn Noãn mỗi lúc một xa, mỗi lúc một yếu. “Tạm biệt...”
Tôi lách qua chiếc xe đen, xông ra giữa dòng xe, ra sức đuổi theo cái bóng trắng xa hút.
“Noãn Noãn!” Tôi lấy hét sức hét lớn: “Anh nhất định đưa em tới Noãn Noãn!”
Đột nhiên tôi cảm thấy một cảm giác bi thương mơ hồ.
Giống như nắm lấy tay người cha già sắp lâm chung, nói với ông rằng những ngày sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Đó chỉ là một lời hứa vốn không thể thực hiện nổi, nhưng lại muốn dùng hết sức lực trong đời giữ lấy.
Dưới bầu trời lất phất tuyết bay, trải rộng tầm mắt chỉ là một dải trắng mênh mang, tôi đứng lặng trong tuyết, không biết nên gọi Noãn Noãn thế nào?
Tôi và Noãn Noãn đều là những người bình thường, có những giận hờn buồn vui đơn thuần, cũng biết rằng cần phải theo đuổi và nắm lấy hạnh phúc.
Có thể có chút ít can đảm đối diện với khó khăn, nhưng lại chẳng có can đảm hơn người để phá vỡ hay xoay vần khó khăn ấy.
Dòng chảy thời đại sẽ cuốn tôi tới nơi tôi thuộc về, Noãn Noãn cũng vậy.
Chúng tôi sẽ chỉ đứng nhìn nhau từ xa, mà không có sức bơi về phía nhau, chỉ có thể lững lờ buông trôi, cho đến khi chẳng còn nhìn thấy nhau nữa.
Trong quá trình trôi dạt, tôi sẽ thường xuyên ngoái đầu nhìn lại nơi tôi và Noãn Noãn từng gặp nhau.
Tôi thấy rõ rồi, đó là trong nhà hàng, bên ngoài có bảng hiệu viết rõ: “Món Hồ Bắc chính cống.”
Sau đó tôi nghe giọng Noãn Noãn.
“Hi, em là Noãn Noãn, còn anh?”
HẾT.