Chương 19: Thiếu niên nhà bên
Hương Tô bước chậm chạp trên con đường lát gạch xanh trong thôn trấn, một con sông nhỏ xuyên qua trấn, trên đường chảy qua của dòng sông có vô số những cây cầu, rất có ý cảnh. Trấn nhỏ này gọi là Hà Loan lân cận Hàng Châu, cũng không sầm uất lắm, dân trong trấn sống bằng nghề thủ công, làm ra vật phẩm thì đem đến Hàng Châu bán, cuộc sống bình yên không mưu cầu danh lợi. Hương Tô nghiến răng nghiến lợi, không biết rốt cuộc Quân Thượng thi pháp thuật gì, người trong trấn hình như rất quen thuộc với nàng, từ xa xa đã gọi nàng là “Tô đại nương”, giống như nàng đã sống ở trấn này mấy chục năm vậy.
Càng cho nàng tức giận không chịu nổi chính là, khi thật sự sống ở trấn nhỏ nhân gian, nàng mới biết rằng không chỉ Côn Bằng lừa gạt nàng, Quân Thượng càng là cao thủ trong đám lừa đảo!
Biết càng nhiều, nàng càng tích góp nhiều tức giận, buổi tối trước khi đi ngủ không quên chửi mắng một lần, đợi đến lúc Quân Thượng đúc kiếm xong đến đón nàng, cần phải tính sổ đầy đủ với người! Tức giận vẫn lại là tức giận, nhưng ngóng trông này còn có phát giận với người, đôi khi lại khiến cho nàng có cảm giác ngọt ngào, nàng thật sự có chút nhớ người.
Cửa tiệm thư họa của “nhà nàng” buôn bán rất bình thường, đứa con trai thìa của nàng hình như lại có nhân duyên cực tốt, hàng xóm chung quanh đều xếp hàng đến cửa nói chuyện phiếm, Hương Tô rất thích thói quen tụ tập lại của người phàm, náo nhiệt lại có thể mở rộng hiểu biết. Mấy bà lão và con dâu tụ cùng một chỗ líu ríu, Hương Tô chỉ chỉ ngồi nghe thôi cũng có thu hoạch rất lớn, cảm giác ngốc nghếch ba trăm năm sống trên núi kia đã được tu bổ trở về, mấy người đàn bà này gánh vác nhiệm vụ trước kia của sơn thần Bách Tri Thảo. Bởi vì nàng vẫn nghe đến trợn mắt há miệng, rất ít khi phát biểu, phụ nhân khen nàng “Lớn tuổi có đức, thong dong bình tĩnh”, Hương Tô vui mừng nhận lấy lời khen này.
Đứa con trai thìa rất hiếu thuận với nàng, bọn nha hoàn sai vặt cũng lanh lợi cần mẫn, nhưng Hương Tô nghĩ đến bọn họ chỉ là những đồ vật hóa thành, thì không thể này sinh tình cảm gì với họ. Cuộc sống yên ả nhàn nhã, Hương Tô thường đem thanh thủy thủ nhỏ của Quân Thượng cho ra ngắm, biết rõ không thể đúc xong kiếm nhanh như vậy, nhưng nhìn thấy hàn quang lạnh lẽo của nó vẫn nhịn không được có chút thất vọng, thân là Mộc Linh nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thời gian quá dài đến không biết làm gì.
Hôm nay còn chưa ăn cơm chiều, Mã đại nương hàng xóm hứng thú vội vàng chạy tới nói: “Tào đại sư trở về!”
Mã đại nương và “Tô đại nương” xấp xỉ tuổi nhau, là bạn bè gần gũi nhất của “Tô đại nương”, vốn có sở thích đi thu thập chuyện nhà chuyện cửa trong trấn nhỏ, đối với “Tô đại nương” mà nói, là một nhân vật sao sáng. Chính nhờ thông qua bà ấy, Hương Tô mới giận tím mặt biết được, cái gọi là “minh ước” căn bản là dục vọng hạ lưu không thể trừ bỏ của nam nhân, hoàn toàn không thần thánh giống như Quân Thượng nói, có nam nhân “xác lập minh ước” với nhiều nữ nhân, rõ ràng không mất tiền vốn, dù ăn dược uống máu cũng muốn nỗ lực phấn đấu, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng cho đi.
“Không biết lần này Tào đại sư lại có thể mang về chuyện mới mẻ gì!” Mã đại nương cực kỳ hưng phấn, dáng vẻ ước mơ cũng khiến cho Hương Tô hoài nghi có phải bà ấy yêu vị “Tào đại sư” trong truyền thuyết này hay không. Hương Tô nghe uy danh của vị đại sư này đã lâu, nghe nói là sư phụ hàng yêu nổi tiếng xa gần, mấy năm nay sau khi có thêm đứa cháu thì pháp lực càng tăng nhiều, thường được mời đến thành trấn khác hàng yêu trừ quái.
Hương Tô phu diễn ‘ừ à’ mấy tiếng, Quân Thượng làm việc luôn luôn kín đáo, thế nào lại cho một hàng yêu sư ở sát nhà nàng đây? Tuy rằng Côn Bằng gieo rắc vô số lời nói dối, nhưng có một chuyện tuyệt đối nói rất đúng, ở trong mắt thế nhân nàng chính là yêu!
Đang nói chuyện thì nha hoàn vào báo là Tào đại sư hàng xóm đến thăm hỏi, Mã đại nương rất vui mừng, Hương Tô lại có chút kinh sợ, sợ bị Tào đại sư nhìn thấu đầu đuôi. Đang bất an, nàng nhìn thấy đứa con trai thìa của nàng cùng một ông lão gầy đét diện mạo xấu xí vừa cười vừa nói từ bên ngoài tiến vào, lập tức thả lỏng phần nửa, nếu thật sự là đại sư pháp lực cao cường, thế nào mà ngay cả là người hay thìa cũng không thể phân biệt được đây?
Tào đại sư mặc một bộ áo đạo bào màu lam, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, người gầy như vậy lại có mấy phần tiên phong đạo cốt, con người lại rất nhiệt tình, từ xa xa liền ân cần thăm hỏi: “Tô đại nương, Mã đại nương, dạo này luôn khỏe mạnh chứ?”
Hương Tô và Mã đại nương cùng nhau trả lễ, Tào đại sư liền quay người gọi đứa cháu: “Tiểu Viêm, tới đây vấn an hai vị bà bà.”
Lúc này Hương Tô mới nhìn thấy đứa bé bị hai người kia che mất, khoảng mười tuổi, bộ dạng trắng ngần tướng mạo xuất chúng, không có chút nào giống ông nội của bé. Tuy rằng ông nội bé nhiệt tình khuyến khích, Tiểu Viêm cũng chỉ là lạnh nhạt chắp tay, tiếp tới liền đứng phía sau ông nội không nói tiếng nào, không có thay đổi nét mặt nhìn Hương Tô. Hương Tô bị bé nhìn đến toàn thân không thấy thoải mái, tiểu quỷ thúi này có cái đức hạnh muốn nàng cho ăn đòn mà, Hương Tô bày ra nét mặt của trưởng bối không cho là đúng trừng mắt nhìn lại bé. May mắn lúc này Mã đại nương đã quấn quít lấy Tào đại sư nói về những chuyện kỳ lạ trên trời dưới đất, không ai chú ý đến Hương Tô và Tiểu Viêm đang xem thường lẫn nhau.
Khi Tào đại sư nói chuyện cổ tích truyền kỳ, Hương Tô nghe chẳng thú vị tý nào, chẳng qua chỉ là mấy tiểu tiên ma đến nhân gian làm hại, pháp lực cao thì chạy trốn, pháp lực thấp kém bị thu phục. Tào đại sư cực kỳ giỏi khoa trương, kể quá trình hàng yêu đến vô cùng mạo hiểm, nhưng Hương Tô biết tu vi thật sự của đám tiên ma mà ông ấy kể, chỉ bằng sức của ông ấy tuyệt đối sẽ không hàng phục được. Ông ấy càng thổi phồng đến ba hoa thiên địa, Hương Tô càng là cảm thấy buồn cười, nàng một “đại yêu” đang ở ngay trước mắt ông, ông ấy còn mở miệng một tiếng ‘Tô đại nương’. Trời gần tối, đứa con trai thìa của nàng mời mọi người ở lại dùng cơm, Tào đại sư thiện nghệ hàng yêu vui vẻ ra mặt mà nhận lời, Hương Tô nhìn ông ấy thiếu chút không cười ra tiếng, bọn bịp bợm giang hồ.
Tào đại sư có lẽ nói nhiều nên đói, đi ở phía trước với Mã đại nương, tâm tình Hương Tô khoái trá vừa muốn đuổi theo, lại bị Tiểu Viêm nhanh chân đứng chắn lại.
“Ngươi là ai?” Tiểu Viêm mới cao đến cổ của Hương Tô, sắc mặt lạnh lẽ, mắt thâm u lại thâm u, đáng tiếc rất có tính trẻ con, không hề có lực sát thương.
Hương Tô khinh thường cười một tiếng, chiếm ưu thế về chiều cao cho nên nàng cực kỳ thỏa mãn, đôi tay cũng đưa lên véo khuôn mặt trắn nõn của bé, có ý xấu kéo kéo, véo khuôn mặt mới có nét trái xoan của Tiểu Viêm thành tròn vo,“Ta chính là ‘Tô đại nương’của ngươi.”
Tào đại sư quay đầu muốn gọi đứa cháu đi theo, nhìn thấy một màn này còn cười hì hì nói với Mã đại nương: “Ô, không ngờ Tiểu Viêm và Tô đại nương còn rất ăn ý.” Mã đại nương cũng phụ hoạ theo đuôi, vừa nói vừa cười đi.
Tiểu Viêm thẹn quá hoá giận, nâng tay gạt ra ma trảo của Hương Tô, ẩn nhẫn nói: “Đừng cho rằng ta không nhìn thấy bộ mặt thật của ai. Nếu không bởi vì ta không cảm giác được yêu khí của ngươi, nhất định đã thu phục ngươi, tên yêu nghiệt này.”
Hương Tô xem thường liếc xéo hắn, đôi tay khiêu khích chống nạnh: “Một đứa trẻ như ngươi, học nói theo mà chẳng biết gì? Cái gì mà bộ mặt thật của ta?”
Tiểu Viêm hừ một tiếng, xoay mặt đi không thèm nhìn nàng,“Đẹp hơn so với thủ thuật che mắt…… một chút!”
Bé nói như vậy, làm cho Hương Tô bất ngờ, cúi người để quan sát kỹ bé,“Có phải thiên nhãn của ngươi đã mở rồi? “
Tiểu Viêm không trả lời, chỉ hừ lạnh nói: “Yêu nghiệt! Đừng để ta phát hiện ngươi gây sóng gió.”
Hương Tô còn muốn gặng hỏi, con trai thìa của nàng đã ờ phòng ăn gọi ra: “Mẹ, cùng Tiểu Viêm tới đây ăn cơm đi.”
Ở trên bàn cơm Hương Tô không ngừng quan sát Tiểu Viêm, tuy rằng giọng điệu nói chuyện của bé không nhỏ, cũng không yếu ớt ăn cơm, Hương Tô xem như đã có lý giải khắc sâu ăn cơm chính là ham muốn phàm tục, vừa rồi mới nhìn linh khí bức người đứa bé, sau khi ăn, nửa phần khí phái cũng không còn, chỉ là một phàm nhân. Tiểu Viêm cũng đặc biệt lãnh đạm với nàng, lại không nói một câu với nàng, liếc nhìn nàng một cái, cái đức hạnh cao ngạo cô độc lạnh lùng căn bản không giống đứa bé mười tuổi.
Chuyện làm ăn của Tào đại sư cũng xem như là rất tốt, mọi người từ lớn đến nhỏ ở trong trấn, nhà ai có bệnh, có tai họa hoặc chuyển nhà, khai trương đều mời ông ấy đến làm phép cầu chúc. Ông ấy không được tính là ông nội tốt, hạ nhân trong nhà cũng không có một người, khi Tiểu Viêm không muốn đi cùng ông ấy đi làm phép, ông ấy liền nhét đứa nhỏ vào nhà “Tô đại nương”, như vậy sẽ không cần tốn cơm ba bữa, hơn nữa chính ông ấy cũng thường tới xin cơm.
Tiểu Viêm hoàn toàn không bướng bỉnh tinh nghịch giống như đứa trẻ mười tuổi, bị ông nội ủy thác cho nhà hàng xóm quản lý, thì bình thản ngồi trong thư phòng đọc sách, dùng chu sa viết bùa cho ông nội hắn dùng.
Hương Tô cảm thấy vừa mới bắt đầu bé vẫn có chút đề phòng của nàng, dần dần thì nét mặt căn bản không để mắt vào con “yêu” như nàng nữa, điều này làm cho Hương Tô cảm thấy không thú vị. Nàng, đường đường Mộc Linh ba trăm tuổi sao có thể bị một đứa trẻ người phàm khinh thường? Nhưng thực sự muốn động thủ với bé, Hương Tô cũng cảm thấy lấy lớn hϊế͙p͙ nhỏ thì thật chẳng có mặt mũi gì, chỉ có thể không chuyện gì thì hù dọa bé một chút, nói muốn ăn bé, hoặc chế nhạo bé vài câu. Lúc không có người cũng khoe khoang vài chiêu pháp thuật, biến ra những cánh hoa be bé chẳng hạn, kết quả Tiểu Viêm triệt để coi thường, không kinh ngạc không thấy mới lạ, thậm chí cũng khinh thường châm biếm lại, khiến cho Hương Tô tức giận rất nhiều lại có cảm giác nực cười múa rìu qua mắt thợ.
Tiểu Viêm rất thích đọc sách, dĩ nhiên cũng có thể viết chữ, lần đầu tiên Hương Tô nhìn thấy bé nhúng nực viết chữ, trong nháy mắt liền bị chấn động ngừng lại mọi động tác. Hình ảnh ở dưới tàng cây, trên giường gỗ, Quân Thượng tao nhã lật sách, lúc đó nàng nhìn cảm thấy không hề quan tâm, lại làm thế nào cũng không quên được, từ trong lòng nàng vẫn rất hâm mộ việc có thể đọc sách viết chữ. Giữa lúc Tiểu Viêm đang sao chép sách thì ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt trẻ con bình tĩnh liền có vẻ đặc biệt rắm thối, bé hỏi: “Muốn học?”
Hương Tô lập tức bị thái độ của bé chọc giận, đó là điều nàng không chịu nổi nhất, thế nhưng nàng gật đầu.
Tiểu Viêm lại chấm mực,“Vậy thì bắt đầu từ đơn giản nhất đi.” Bé viết lên giấy những chữ đơn giản thường dùng, ra hiệu cho Hương Tô gần, rất kiên nhẫn dạy từng chữ một.
Hương Tô học cũng rất nhanh, có lẽ là do rất muốn học, sau khi biết hết mấy chữ này, nàng nhíu mày trầm mặc một hồi,“Ngươi có thể dạy ta ba chữ ‘Đông Thiên Vân’ viết như thế nào không?”
Tiểu Viêm suy nghĩ, tựa hồ có chút quen thuộc lại hoàn toàn không nghĩ ra nguyên do, viết chuẩn xác ba chữ này cho Hương Tô.
Hương Tô như nhặt được vật báu, ngồi viết lại, còn viết lại vào trong lòng, dự định sau này sẽ cho Quân Thượng xem.
Nàng tìm đến niềm vui mới, đi dạo khắp trấn nhỏ đến phát chán, những câu chuyện điển cố khiến cho nàng kinh ngạc của Mã đại nương sớm đã kể hết, nàng trầm mê vào chuyện học chữ và viết chữ, âm thầm mong đợi có một ngày cũng có thể tao nhã đọc sách giống như Quân Thượng. Một đứa trẻ mười tuổi dạy bà lão năm mươi học viết chữ, quái dị lại hoang đường, đám thìa đũa đương nhiên bình tĩnh như không có gì, khi Tào đại sư hoặc là những người phụ nữ quê mùa đến, Tiểu Viêm đều ngừng dạy, điểm này Hương Tô rất tán thưởng, bằng không nàng chẳng còn thể diện nào.
Không thể không nói, Tiểu Viêm quả thật là một thấy giáo tốt, chí ít là Hương Tô tình cờ gặp được một người kiên nhẫn nhất. Vì đền đáp cho bé, Hương Tô căn dặn đám thìa đũa chuẩn bị thức ăn mà bé thích nhất, đứa trẻ thì cuối cùng vẫn là đứa trẻ, hết sức hài lòng đối với đền đáp này, đương nhiên, ông cháu hai người ăn cơm ở “Tô gia” cũng trở nên càng lúc càng giống như lẽ thường. Tào đại sư không rõ nội tình, nói là “Tô đại nương” thay ông chăm sóc thằng bé lâu ngày có cảm tình với bé, đối đãi với Tiểu Viêm như con cháu, ông được hưởng phúc lây, cũng hài lòng thoả dạ.
Hương Tô tích lũy một số từ, nóng lòng muốn thử mà chuẩn bị bắt đầu đọc sách, phái nha hoàn đũa đi thư cục mua vài quyển sách dễ hiểu. Cũng không biết ông chủ thư cục lý giải nghĩa của từ “dễ hiểu” thế nào, nha hoàn đũa mang về rất nhiều thoại bản về tình yêu nam nữ, Hương Tô đánh bừa mà trúng, ngày đêm bận rộn đọc đến say sưa.
Dù sao số chữ nàng biết cũng có hạn, rất nhiều chữ miêu tả tả cảnh quan trọng nàng còn chưa biết, nàng không ngại phiền phức mà đi hỏi Tiểu Viêm. Tiểu Viêm vạn phần chán ghét mà nhìn lướt qua, khuôn mặt tràn đầy tính trẻ con lại làm ra vẻ mặt chính nghĩa đứng đắn, nghiêm mặt: “Hạ lưu!”
Hương Tô ‘xuy’ một tiếng,“Ít nguỵ quân tử đi! Ngươi một đứa con nít hiểu cái gì nha?”
Tiểu Viêm mắt lạnh nhìn nàng, xem thường hỏi ngược lại: “Ngươi hiểu?”
Hương Tô nghĩ đến cảnh mình và Quân Thượng ở trong Thắng Vân Điện, cười hì hì, đắc ý nói: “Đương nhiên ta hiểu.”
Tiểu Viêm lạnh lùng giễu cợt: “Hạ lưu! yêu nghiệt vô sỉ!”