Chương 24: Tư kim thần khí
Tử Ngâm Long Nữ vừa mới rời khỏi, ngay sau đó Thác Doanh liền tới, Hương Tô nghiêng đầu nhìn hắn, nét mặt nàng không có chút thay đổi gì. Bây giờ nàng đã trút bỏ được một ít ngây ngô, gương mặt lại mang theo nét yêu kiều của thiếu nữ, lúc gương mặt lạnh lùng ngược lại càng tăng thêm phần xinh đẹp linh động.
Là người kế nhiệm Tư Kim Đế Quân, Thác Doanh mặc một bộ trường bào màu vàng chói mắt, mái tóc dài dùng ngọc khuê xanh biếc giữ lại, càng làm nổi bật mái tóc đen nhánh. Hắn cưỡi trên Tuyết Thú tuy không bá khí như Côn Bằng, nhưng cũng xem như là thần vật hiếm thấy, so với lần đầu tiên gặp ở Biển Lửa, hắn xuất sắc hơn rất nhiều, đáng tiếc không thể so sánh với Thắng Hoàn Đế Quân ngày xưa. Kỳ thật Hương Tô cũng chẳng hề chán ghét hắn, chỉ là bởi vì Thiên Đế vội vàng sắp xếp người tâm phúc tiếp nhận chức vị của Quân Thượng khiến cho nàng tự dưng chán ghét Tân Tư Kim. Nguyên Hậu Đế Quân từng nói qua với nàng, Thiên Đế gấp gáp như vậy, là muốn cho người của Thiên Tộc chiếm lấy vị trí Tư Kim Đế Quân, cho dù Quân Thượng trở về, cũng không thể nắm giữ Kim Linh giới nữa, nàng đã chán ghét vô cùng đối với tất cả Thiên Tộc.
“Hương Tô tiên tử.” Thác Doanh từ trên lưng Tuyết Thú bước xuống, nhìn thấy nàng thì mỉm cười càng sâu, gương mặt nho nhã nhuộm lên ý cười rất động lòng người. Hương Tô nhíu mày, cái đức hạnh ăn nói chậm chạp này đâu có phải là phong độ của Tư Kim Đế Quân? Tư Kim trong lòng nàng, vĩnh viễn là Thắng Hoàn Đế Quân ngồi thẳng lưng trên Côn Bằng, đôi mắt đẹp khẽ nhướn lên, cái gì cũng không xem vào mắt.
Hương Tô không trả lời, Thác Doanh cũng không lúng túng, hình như mấy lần gặp mặt, nàng đều hờ hững như vậy với hắn. Ngược lại mặt hắn hướng về phía U Hà, cúi người quỳ lạy, sau khi đứng dậy rất cung kính nói: “Thắng Hoàn Đế Quân, thần khí Không Động Ấn ngài dùng để trấn áp Tỉ Luyện đã tìm được dưới núi Xi Lạc, ngày mai chúng tôi đi thu hồi lại, đặc biệt tới bẩm cáo.”
Vẻ mặt Hương Tô có chút hòa hoãn, nàng rất thích thái độ nói chuyện của hắn, hắn cũng cảm thấy Quân Thượng còn sống ở U Hà. Lần trước cũng vậy, sau khi chọn ra người kế nhiệm Tư Kim, Thiên Đế lẫn Úc Mộc đều không tới, chỉ có hắn tới, cũng là với dáng vẻ cung kính như vậy mà bẩm báo với Quân Thượng nói hắn tạm thời tiếp nhận chức vụ Tư Kim, chỉ là thay mặt quản lý, đợi Quân Thượng trở về hắn có thể chuyển giao lại chức vị Tư Kim. Cho nên dù nàng chán ghét hết người của Thiên Tộc, nhưng đối với người nàng nên chán ghét nhất này, cũng không có cách nào nghiêm mặt lạnh giọng.
Thác Doanh xoay mặt lại nhìn về phía nàng, nụ cười vẫn chân thành ấm áp,“Hương Tô tiên tử, dù sao cũng là vật cũ của Thắng Hoàn Đế Quân, nếu không có chuyện gì nàng cũng nên cùng đi xem đi.”
Vật cũ của Quân Thượng……
Không thể không nói, Thác Doanh rất biết cách khuyên giải người khác, câu nói này đã đánh trúng đáy lòng của Hương Tô. Tây Uyên…… Nàng đã từng đi qua, những dãy núi nối tiếp nhau cây cối mọc um tùm cao ngất, đó là nơi Quân Thượng phong ấn Tỉ Luyện, nàng tựa hồ nhìn thấy bóng người mặc sắc áo vàng nhạt anh tuấn kiêu ngạo thờ ơ ngồi ngay ngắn trên lưng Côn Bằng đang từ từ giương đôi cánh rộng, ánh mắt lãnh đạm buông Không Động Ấn xuống, trong nháy mắt đã ép Tỉ Luyện đang giương nanh múa vuốt phải đầu hàng khuất phục. Nhưng khi nàng nhìn lại, khắp nơi mờ mịt, cây cối trải qua bao lần thu đi xuân đến cũng không còn vương chút huyền thoại ngày xưa.
Nàng khẽ gật đầu, dù cho như vậy nàng vẫn muốn đi xem.
“Vậy thì theo ta về phủ Thắng Hoàn trước đi, ngày mai cùng nhau xuất phát.” Thác Doanh cười nói.
Phủ Thắng Hoàn…… Hương Tô ngẩn người, trong năm mươi năm nàng đi phiêu lãng khắp nơi, phàm là nơi lưu truyền thần tích của Thắng Hoàn Đế Quân nàng đều đi qua, chỉ có điều là nàng chưa từng trở về phủ Thắng Hoàn.
Phủ Thắng Hoàn không có Quân Thượng, nàng càng không muốn trở về, giống như núi Linh Trạch nàng cũng chưa từng trở lại, dù sao thì nàng vẫn cảm thấy chỉ cần nhớ lại, lòng liền đau đớn, không có dũng khí trở lại nơi đó.
“Hương Tô tiên tử, mời đi.” Thác Doanh ân cần gọi đụn mây, duỗi tay dìu Hương Tô cưỡi lên Tuyết Thú, Hương Tô chần chờ một chút, vẫn mượn sức của hắn mà ngồi lên. Tuyết Thú có hình thể to lớn lại rất ngoan ngoãn, Hương Tô cưỡi lên, nó còn thân mật nghiêng đầu cọ cọ vào đùi nàng. Thác Doanh khen ngợi xoa xoa đầu nó, cưỡi đám mây dắt theo nó cùng bay lên không mà đi.
Hương Tô nhìn bóng lưng của Thác Doanh, hắn cũng xem như là người biết quan tâm, trong năm mươi năm này, nàng gặp được rất nhiều người rất tốt rất dịu dàng với nàng, kết quả lại đều không như nàng nghĩ, đột nhiên hi vọng Thác Doanh là một người đặc biệt, dù sao nàng có thiện cảm đối với hắn hơn hẳn những người khác đã là điều không dễ dàng.
Khí thế của phủ Thắng Hoàn vẫn hào hùng như trước, xa xa có thể nhìn thấy thần tướng khổng lồ coi giữ, nàng từng bị bọn họ dọa đến phát khóc, bây giờ chỉ từ xa xa nhìn thấy bóng dáng mơ hồ ấy lại có chút thân thiết.
Đến gần mới phát hiện tấm biển đã đổi, phong hào của Thác Doanh là Tích Vân, bây giờ nơi này là “phủ Tích Vân”, Hương Tô ngẩng đầu yên lặng nhìn, Thác Doanh lại tựa hồ có chút áy náy, nâng tay miễn bỏ sự vấn an của thần tướng, tăng tốc độ bước chân dắt Tuyết Thú đi vào trong phủ.
“Quân Thượng.” Giọng nói quen thuộc, Hương Tô thu hồi tinh thần ngây ngẩn vừa rồi, Văn Thăng lễ độ cung kính thi lễ với Thác Doanh, khi ngẩng đầu nhìn thấy Hương Tô, trên mặt hiện lên chút xấu hổ.
Hương Tô nhìn ông ta, đã từng là người của Quân Thượng, nàng cảm thấy cũng nên làm giống như Côn Bằng, nhưng bản thân nàng cũng không đi cùng với Quân Thượng, cho nên nàng cũng không thể trách Văn Thăng được. Nhưng nhìn thấy ông ta lúc trước hầu hạ Quân Thượng , giờ lại chuyển qua hầu hạ Thác Doanh, trong lòng Hương Tô vẫn cảm thấy có chút coi thường.
Phủ Tích Vân bây giờ đâu đâu cũng thấy hạ nhân, nam nữ đều có, uy phong biết bao, khóe miệng Hương Tô nổi lên một tia cười lạnh, Thác Doanh không có bản lĩnh tạo nên kết giới giống như Quân Thượng, khiến cho bọn hạ nhân có thể chuyển dời trong nháy mắt. Trước đây luôn chê phủ Thắng Hoàn không có hơi người, vắng vẻ trống trải, nhưng tôi tớ trong phủ Tích Vân đông đúc như mây lại khiến cho làn tiên khí mênh mông trong phủ Đế Quân không còn sót lại chút gì, thật sự rất loè loẹt sáo rỗng.
Thác Doanh vẫn dắt Tuyết Thú đưa nàng đến Lưu Tô Điện, sáu tiên tử ăn mặc xinh đẹp từ trong điện bước ra nghênh ra, thái độ cực kỳ cung kính dìu Hương Tô từ lưng Tuyết Thú xuống, hầu hạ nàng vào điện tắm gội dùng bữa. Hương Tô có nói chuyện vài câu với các nàng, các nàng chỉ mỉm cười trả lời, cũng chẳng có một câu nói chuyện phiếm nào, Hương Tô cảm thấy các nàng và đám thìa đũa đã từng hầu hạ nàng chẳng khác biệt gì, lại không có hứng thú nói chuyện với các nàng. Lúc ăn cơm, bọn thị nữ thông minh nhanh mắt vây quanh bên cạnh nàng, ánh mắt của nàng hơi dừng lại ở món ăn nào trong chốc lát, thì đã có người gắp thức ăn đó vào trong đĩa cho nàng, năm mươi năm qua vốn đã quen sống một mình, Hương Tô cảm thấy các nàng ấy hận không thể nhét thức ăn vào trong miệng nàng mới có thể cảm thấy hầu hạ chu đáo. Thức ăn trong phủ Tích Vân vẫn rất ngon, nhưng cuối cùng Hương Tô vẫn không nếm được mùi vị giống như trước kia.
Đợi đến khi trong Lưu Tô Điện chỉ còn lại một mình nàng, Hương Tô mới buông lỏng tâm tình quan sát kỹ nơi đã từng là “nhà” của mình, vẫn không có gì thay đổi, thậm chí tấm màn làm từ ngọc lục bảo (phỉ thúy)nàng từng gỡ xuống vài viên cũng vẫn còn. Trong lòng trống vắng, có lẽ thời gian chờ đợi Quân Thượng quá dài, nàng đã quen với nỗi đau đớn như vậy, một giọt nước mắt cũng không thể chảy xuống, nàng chỉ có thể than thở, phủ Thắng Hoàn mà không có Quân Thượng còn tệ hơn chuyện hình dáng xưa kia của nó đã thay đổi hoàn toàn.
Cây cối trong viện cũng đều rất tốt, cây hoa mai còn cao lớn hơn trước, Hương Tô vuốt ve cành của nó……
“Hương Tô.”
Hương Tô dừng động tác lại, thong thả xoay người, nàng không mấy kỳ vọng, cho nên khi nhìn thấy Thác Doanh đứng dưới ánh trăng thì cũng không có chút thất vọng nào, nàng đã sớm nhận ra giọng của hắn.
Nhưng mà, cũng dưới ánh trăng như vậy, cũng đứng ở một nơi như vậy, cũng dùng ngữ điệu trầm thấp gọi tên của nàng…… Nàng có chút hoài niệm mà thôi.
Thác Doanh tiến lên một bước chân, thấy Hương Tô cũng không kháng cự gì, bàn tay giấu trong tay áo khẽ nắm chặt, tự cổ vũ một chút mới nâng tay giữ lấy tay của Hương Tô, Hương Tô run nhè nhẹ một chút, cũng không hất tay hắn ra, lòng Thác Doanh buông lỏng, những lời vừa rồi cho rằng sẽ không thể nói nên lời bỗng chốc trào dâng.
“Từ khi nhìn thấy nàng ở Biển Lửa, ta liền…… “
Đột nhiên Hương Tô cười to lên, Thác Doanh sửng sốt, nhất thời không biết làm gì mới tốt đây.
Hương Tô rút tay mình về, một chút hi vọng trước đây đối với Thác Doanh toàn phá sụy đổ, lại có cảm giác mất mác không thể nói rõ. Cho rằng hắn sẽ khác đám nam tiên đối xử tốt với nàng, kết quả vẫn giống như vậy, chỉ biết nói với nàng mấy câu như vừa gặp đã yêu hoặc là mãi chung tình với mình nàng, hi vọng cùng nàng vĩnh viễn ở cùng nhau…
Bọn hắn không biết, có lẽ trong Tam Hoàn người không tin tưởng câu nói “vĩnh viễn ở cùng nhau” này nhất chính là nàng, ngay cả Đông Thiên Vân nói cũng chưa thể giữ lời, vậy thì còn có thể tin tưởng ai đây?
“Hương Tô, nàng……” Thác Doanh có chút xấu hổ buồn bực lại có chút khó chịu, nụ cười của Hương Tô rất vô nghĩa, tương tư của nàng suốt năm mươi năm qua bỗng chốc có vẻ cực kỳ rẻ mạt.
“Được rồi, ngươi mau trở về đi thôi, ngày mai còn có chuyện lớn phải xử lý.” Hương Tô thu lại nụ cười, nghiêm trang nói, rõ ràng một thiếu nữ xinh đẹp lại giả vờ có dáng vẻ từng trải, khiến cho người nhìn thấy mà mềm lòng, tự dưng dậy lên niềm yêu thương, không cách nào nói ra lời trách cứ nàng.
“Hương Tô……” Ánh trăng như làn nước, chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Hương Tô càng tăng thêm nét đoan trang, hô hấp Thác Doanh càng tăng, chưa từ bỏ ý định, bất kể như thế nào cũng muốn nói ra lời nói trong lòng mình.
“Ta muốn ngủ.” Hương Tô không cần nhìn cũng biết hắn muốn nói gì, mất hết hứng thú mà cắt ngang lời nói của hắn, xoay người rời đi, lời nói của Thác Doanh nghẹn ở trong cổ họng, trong lòng buồn bã, đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng khép cánh cửa điện.
Cả đêm Hương Tô ngủ hết sức ngon, cũng không vì lời thổ lộ của Thác Doanh mà ảnh hưởng đến tâm trạng, trong năm mươi năm qua cuối cùng nàng cũng được xem là một tiên linh có chút từng trải chuyện đời, nàng mỉm cười, cũng cảm thấy đắc ý, sau khi vui vẻ trôi qua thì cảm thấy cô đơn, ngay cả một người để cho nàng khoe khoang cũng chẳng có.
Bọn thị nữ đến trang điểm cho nàng, kỳ thật cũng không cần, nàng có trâm cài, còn y phục vẫn là bộ áo mà Tử Ngâm Long Nữ đưa năm ấy, bởi vì thích nên cũng chẳng thay đổi, sắc xanh hơi trắng nhạt này dấu hiệu của riêng nàng. Bữa sáng cũng rất trịnh trọng, một bàn lớn thức ăn, Hương Tô dùng xong, hai vị tiên tử theo nàng đi đến đến điện Thắng Hoàn ngày xưa, bây giờ đã sửa thành điện Tích Vân.
Thác Doanh lại đổi một chiếc áo bào màu vàng, ngọc khuê búi tóc đổi thành màu trắng, có lẽ là bởi vì chuyện buổi tối ngày hôm qua, vẻ mặt của hắn rất u sầu.
Nhìn thấy Hương Tô yên lặng nhìn điện Tích Vân, hắn rủ mắt xuống, “Muốn vào bên trong xem không?”
Hương Tô suy nghĩ một lát mới gật đầu.
Thác Doanh đi phía sau Hương Tô, nâng tay ra hiệu ý bảo mọi người xung quanh lui xuống hết, Hương Tô bước đi rất chậm chạp, hình như có chút sợ sệt, thậm chí đứng ở trước bức rèm châu đầu tiên thật lâu mà không hề tiến về phía trước.
Điện Tích Vân thay đổi rất lớn, bài trí thêm rất nhiều màn che so với trước kia, có vẻ tinh xảo rất nhiều, Hương Tô chậm rãi đi đến bờ hồ, chỉ có dòng suối nước nóng này là không hề thay đổi.
“Hương Tô.” Thác Doanh gọi nàng một tiếng, làn hơi sương mông lung trên dòng suối nóng, ngược lại càng khiến cho hắn có thể nói ra những lời muốn nói .“Nếu như Đông Thiên Vân vẫn không trở về, nàng vẫn quyết định chờ đợi như vậy?”
“Không phải.” Hương Tô trả lời hết sức nhẹ nhàng cũng rất quyết đoán, điều này cũng làm cho Thác Doanh bất ngờ. Nàng xoay người nhìn hắn, ở chỗ này có hồi ức bí mật nhất của nàng và Quân Thượng, Thác Doanh đứng ở chỗ này, càng làm cho nàng chán ghét thân phận của hắn hơn bất kỳ lúc nào trước đây, cảm thấy hắn hoàn toàn không xứng với vị trí Tư Kim Đế Quân, và tòa phủ đệ này.
Nàng cất bước đi ra khỏi điện Tích Vân, chiếc giường gỗ vốn dĩ đặt dưới tàng cây lớn bên ngoài điện đã không còn, Hương Tô đi đến dưới tàng cây, nghĩ đến dáng vẻ Quân Thượng hững hờ đọc sách trong cảnh trăm hoa đua nở. Trước kia nàng vẫn luôn oán hận Quân Thượng bắt nạt nàng, ăn bữa sáng cũng bắt nàng theo đến nơi này, chẳng trách mọi người đều nói nàng ngốc nghếch, năm mươi năm trôi qua nàng mới hiểu rõ, chàng muốn cùng ăn sáng với nàng. Đã nhiều năm như vậy, vô số nam tiên từng nói với nàng những lời như Thác Doanh muốn nói tối hôm qua, nhưng bọn họ đều giống như Thác Doanh, trong miệng nói muốn cùng nàng trường trường cửu cửu, nhưng ngay cả một bữa cơm cũng không muốn ăn cùng nàng.
“Ta chưa từng nghĩ sẽ vượt qua quãng đời còn lại một mình,” Nàng rất nghiêm túc nhìn Thác Doanh, cũng có chút thương tiếc,“Chỉ là, ta chưa gặp được người nào tốt hơn Quân Thượng.”
Sắc mặt Thác Doanh trắng nhợt, thậm chí thất lễ lùi về phía sau nửa bước, một lát sau hắn mới dùng giọng trầm thấp nói: “Lên đường đi, chắc là mọi người đều đang chờ.”
Vẫn như trước, Hương Tô cưỡi Tuyết Thú, Thác Doanh đáp mây bay, nhìn lại bóng lưng đã là hoàn toàn bình thường của hắn, áo bào hoa lệ cũng không che dấu được bản chất tầm thường.
Lúc đến Tây Uyên là có không ít người đã tới, Hương Tô không nhìn thấy Thanh Tuế tỷ tỷ và Nguyên Hậu Đế Quân, Tư Hỏa Đế Quân say mê tu luyện, rất ít chú ý đến công việc trong giới của ông ta, Xích Lâm lại là người thích náo nhiệt, lần này cũng không có tới, ba vị này không tới, thể hiện rõ nghi thức thu hồi lại thần khí Tư Kim lần này không có phân lượng nào. Hương Tô không ngờ gặp được Hiền Tể, nàng ta cùng một vị nam tiên phong thái tuấn lãng đứng phía sau Úc Mộc, vẻ mặt đoan trang, phong cách con gái của Thiên Đế lại càng đậm hơn không ít, Hương Tô lại cảm thấy nàng ta giống như thoáng chút đã già đi mấy trăm tuổi, cả người đều bao phủ không khí trầm lặng. Nhìn thấy Hương Tô, ánh mắt nàng ta chớp chớp, lại không gọi nàng, chỉ là lạnh nhạt gật đầu, Hương Tô nhìn thấy, lại càng cảm thấy cô đơn.
Nghi thức thu hồi Không Động Ấn rất vô vị, trước đây nó rơi xuống một dòng suối khô cạn ở Xi Lạc, trinh thám Thiên Tộc phát hiện ra nó. Úc Mộc lại đưa ra lời dồn dẫn những tiên nhân thích náo nhiệt tới xem, kết quả chỉ có vài tên tôm tép đến, sắc mặt Úc Mộc cũng không tốt lắm. Tất cả quá trình thu hồi không hề mạo hiểm gì, chính là việc Thác Doanh cưỡi Tuyết Thú xuống chân núi lấy lên thôi. Lúc đứng ở bên bờ đá đợi Thác Doanh lên, Hiền Tể thừa dịp Úc Mộc cùng nam tiên tuấn lãng kia đều chú ý đến chân núi, đi đến bên cạnh Hương Tô, dùng ngữ khí rất bình thản nói: “Ta sắp gả cho thái tử Hải Tộc.”
Hương Tô khẽ gật đầu, Tử Ngâm cũng gả, Hiền Tể cũng gả. Vốn định nói ra mấy câu đặn dò cho có lệ, Hiền Tể lại cười khổ mấy tiếng trước,“Hương Tô, cũng là Mộc Linh không cha không mẹ như các ngươi mới tốt!”
Hương Tô không nói lời nào, nửa ngày mới có thể cười mấy tiếng,“Nàng nói chuyện vẫn không lọt tai như vậy.”
Hiền Tể nghe Hương Tô nói như vậy, mới cảm thấy mình cũng có khoảng thời gian mang tính khí thiếu niên bất chấp tất cả thích Côn Bằng, đột nhiên rớt nước mắt, lại nhanh chóng lau đi, lúc này thái tử Hải Tộc xoay người lại, nói với nàng: “Thác Doanh lên rồi.”
Hiền Tể lãnh đạm ‘ừ’ một tiếng.
Ánh mắt thái tử Hải Tộc tiện thể lướt nhìn Hương Tô, một lúc lâu, Hương Tô trừng mắt nhìn hắn, ngược lại thái tử Hải Tộc mỉm cười, xoay người lại nói chuyện với Úc Mộc. Tất cả những chuyện này Hiền Tể đều thấy hết, lại thờ ơ, Hương Tô nhìn nàng ta, trong lòng có một mùi vị gì đó không thể nói thành lời.
Thác Doanh trở về trên dốc núi, giơ cao một khối gì đó giống như ngọc bài, trịnh trọng tuyên bố: “Thần khí của Kim Linh giới rốt cục cũng được thu hồi!”
Hương Tô rất không cho là đúng, đây là thứ mà lúc trước Quân Thượng dùng để phong ấn Tỉ Luyện, sau đó vẫn ném ở Tây Uyên, căn bản chẳng thèm để ý đến, Thác Doanh bọn họ nói giống như rất lợi hại vậy.
Thái tử Hải Tộc luôn miệng chúc mừng, sau đó duỗi tay về hướng Thác Doanh hi vọng có thể được nhìn ngắm, Thác Doanh đưa cho hắn, thái tử Hải Tộc cũng thuận lợi cầm trong tay tinh tế quan sát.
“Không đúng, đây không thể xem như Kim Linh thần khí.” Giọng của một thiếu niên vang lên, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía vị thiếu niên gây sự chú ý cho mọi người. Hắn mặc trang phục của người tu đạo, cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan tuấn tú, giữa lông mày có một vết chu sa, cực kỳ giống như một nụ hoa sơn chi.