Chương 28: Kết châu giấu hồn

Xích Lâm nhìn bóng người mơ hồ trong ánh lửa, nâng tay dùng thuật Thủ Vật (lấy vật) để lấy Trầm Tinh Phiến và Chi Hương Lăng của Hương Tô, không có hai thứ này, Hương Tô lập tức phát ra tiếng rên rỉ lạnh lẽo đau đớn. Xích Lâm nghe, ngược lại càng thêm không thỏa mãn, thúc giục Hạo Thiên Tháp phát ra cực hỏa trong Tam Hoàn, dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng của Hương Tô dưới ngọn lửa của Hạo Thiên trong nháy mắt hóa thành tro bụi, ngay cả tiếng kêu thảm thiết mà Xích Lâm muốn nghe nhất cũng chưa kịp phát ra.


Xích Lâm ngẩn người, tựa hồ cũng ngờ, hoa sơn chi tinh mà mấy lần nàng ta muốn diệt trừ trong nháy mắt– đã hồn phi phách tán như vậy.
Có người!


Xích Lâm cả kinh, việc hôm nay có liên quan đến mạng và tương lai, tuyệt đối không thể có nửa điểm sơ xuất! Khí tiên linh ở chu vi mười dặm xung quanh, dù cho cách khá xa, nàng ta vẫn phải đi dò tìm trước.


Đợi nàng ta cưỡi Tịnh Vũ vừa đi, Kim Trản hoảng loạn dùng Liên Hình Tán Hồn thuật từ sau tảng đá lớn xuyên qua, pháp lực của hắn chỉ có thể dùng Liên Hình Tán Hồn Thuật đem linh thức đưa đến bên ngoài mười dặm, dẫn dụ Xích Lâm đi một lát mà thôi. Hắn hoảng loạn nhìn vết tích trên đất, lửa Hạo Thiên không hổ là cực hỏa của Tam Hoàn, nung đốt Hương Tô, xung quan không hề lưu lại một chút dấu vết, hoa cỏ xung quanh cũng không bị thiêu đốt thành tro. Bởi vì thời gian ngắn ngủi, tro bụi của Hương Tô còn chưa bị gió thổi bay đi, Kim Trản rơi lệ, lại không dám thu hồi di tích cuối cùng của đồng bạn ngày xưa. Hắn sững sờ một chút, trong tro bụi thậm chí còn có Xá Lợi? Nhìn kỹ, thì ra là một viên huyết châu được luyện từ giọt máu của Đông Thiên Vân, một viên khác lóng lánh trong sáng, óng ánh có hồn quang của Mộc Linh! Kim Trản không dám chậm trễ, cẩn thận dè dặt nhặt hồn châu từ trong tro bụi, sợ để lại sơ hở, hắn lại xuyên qua phía sau tảng đá, Xích Lâm cũng cưỡi Phượng Hoàng trở về.


Nàng ta đã nhìn Hương Tô hóa thành tro tàn, chậm rãi ngồi xuống nhặt huyết châu lên, dù cho đã hồn phi phách tán,vật của Đông Thiên Vân vẫn lưu lại cho nàng! Vừa rồi còn có chút áy náy cùng sợ hãi, giờ phút này chỉ thừa lại sự sảng khoái cùng phẫn nộ! Làn váy dài của nàng ta phất một cái, thổi tan tro cốt của Hương Tô vào giữa núi rừng, không còn lưu lại gì hết.


Bên ngoài mười dặm không nhìn thấy tiên linh nào hết, trước sau nàng ta vẫn còn nghi ngờ, một lần nữa ngồi xếp bằng, vận khởi nguyên thần tỉ mỉ tìm tòi tình hình trong phạm vi trăm dặm.


available on google playdownload on app store


Sau tảng đá lớn Kim Trản cũng trong tình trạng như gặp phải kẻ địch mạnh, kỳ thật hắn đã luyện thành Mộc Sâm Chi Khí, có thể đem linh thức của bản thân giấu vào trong cỏ cây, Xích Lâm sẽ không phát hiện. Nhưng hắn cũng không dám khinh thường, ngậm hồn châu trong miệng, dùng Mộc Sâm Chi Khí bao phủ toàn thân, sợ Xích Lâm sẽ dò được khí hồn của Hương Tô.


Xích Lâm kỹ lưỡng lục soát vài lần, xác định không có linh thức tồn tại, nàng ta đứng dậy nhìn thạch động một hồi, trên bia viết là “Mộ Thủy Tiên”, nghĩ là một nơi chôn cất xương cốt, rốt cục yên lòng, cưỡi phượng hoàng bỏ đi.


Lúc trước Kim Trản gọi nơi này là mộ, có ý là quyết chí không phá được linh kiếp thì không ra khỏi thạch động, không ngờ trùng hợp giấu giếm được Xích Lâm. Ở lại trong thạch động khoảng hai mươi ngày, Kim Trản mới lặng yên không một tiếng động mà đi ra, hồn châu được hắn dùng Mộc Sâm Chi Khí nuôi dưỡng, hào quang sáng hơn trước, còn có mùi hương sơn chi nhàn nhạt.


Hắn càng xác định nguyên thần của Hương Tô giấu trong viên châu này, nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra bên trong người của Hương Tô có cái gì có thể chịu đựng được lửa của Hạo Thiên để kết châu giấu hồn, ngay cả máu của Đông Thiên Vân cũng chỉ kết thành huyết châu bình thường. Kim Trản thở dài, giấu kỹ hồn châu vào trong lớp áo trước ngực, kế hoạch trước mắt là tìm Thanh Tuế rồi nói sau.


Phủ Thanh Tuế cũng không thay đổi gì so với lúc hắn rời khỏi, lúc trước không đông đúc, hiện tại cũng không tính là vắng vẻ.


Bởi vì mấy chục năm này Thanh Tuế rất ít khi ở trong phủ, đám Mộc Linh làm người hầu trong phủ không phải ra ngoài du lịch thì giống như Bách Tri Thảo rời khỏi làm chuyện khác, Kim Trản chậm rãi bước vào cửa chính, thế nhưng không thấy một ai ngăn trở hỏi thăm. Lúc bước lên mười bậc thềm đi đến cổng thứ hai, mới nhìn thấy Cây Hòe dẫn theo một Mộc Linh thiếu niên vội vàng vội vàng tới, Cây Hòe vốn có chút vẻ bực bội vừa nhìn thấy Kim Trản, lập tức vẻ mặt hớn hở: “Ngươi cũng trở về rồi?!”


Kim Trản tâm sự nặng nề, bạn cũ gặp nhau cũng vui không nổi, chỉ hỏi: “Còn có ai trở về?”


Bình thường hắn đã quen thói kiêu căng, Cây Hòe cũng không trách, chỉ cười ngây ngô, chà chà tay nói: “Thanh Tuế tỷ tỷ, nàng ấy nghe nói Đông Thiên Vân sắp ra khỏi U Hà, tìm kiếm Hương Tô khắp nơi, nói là hai ngày này sẽ về phủ.”


Sắc mặt Kim Trản trắng nhợt, mạnh mẽ tự áp chế chua xót trong lòng,“Đông Thiên Vân? U Hà?” Trong mấy chục năm hắn bế quan tu luyện này, không hề hay biết những chuyện xảy ra trong Tam Hoàn, chỉ là nghe Xích Lâm trước khi giết Hương Tô nói, đoán được sơ sơ. Cây Hòe rất lâu đã không có ai để tâm sự, hứng thú dâng cao, căn dặn Mộc Linh thiếu niên đi pha bình trà ngon, kể một lượt từ đầu đến đuôi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Kim Trản bế quan.


Kim Trản yên lặng lắng nghe, đột nhiên chảy nước mắt, khi nói đến đoạn Hương Tô cực khổ chờ đợi Thắng Hoàn Đế Quân, Cây Hòe giật nảy mình, la hét hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
Kim Trản không trả lời.


Cây Hòe cười ha hả, thật không ngờ lòng dạ Kim Trản yếu ớt như vậy, lại khóc rồi, “Đừng buồn vì Hương Tô, Thắng Hoàn Đế Quân này không phải đã trở về sao, mối tình si của nàng ấy không uổng phí, đây gọi là khổ tận cam lai. Chỉ là…… Hắn không còn là Tư Kim Đế Quân.” Cây Hòe có chút thương tiếc.


“Như thế thì có gì quan trọng……” Kim Trản thì thào tự nói, nhìn vào một cây trà ờ góc tường.


“Thế nào không quan trọng!” Cây Hòe quyết định kể đoạn đặc sắc tiếp theo, chính là hoàng tử Úc Mộc dùng diệu kế chiến thắng hoàng tử Thiên Tộc khác trở thành thái tử, tiến cử Thác Doanh làm vị Tư Kim mới, còn tìm Không Động Ấn về.


“Ta có chút mệt mỏi.” Kim Trản vốn nghiêng đầu tựa ở trên bàn đá nghe hắn nói, giờ phút này phất tay, sắc mặt lộ vẻ uể oải, thật là quyến rũ vô cùng, Cây Hòe nhìn cũng cảm thấy tâm linh rung động.
“Được được, ta chuẩn bị một gian phòng cho ngươi.” Cây Hòe ân cần.


Kim Trản cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng nhìn bóng lưng Cây Hòe lại chua xót,“Tiểu Hòe.” Hắn gọi Cây Hòe,“Nhiều năm như vậy, khổ cực cho ngươi.” Phủ Thanh Tuế lớn như vậy, toàn dựa vào Cây Hòe xử lý trông nom.


Cây Hòe nghe xong, chậm rãi thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt cay đắng,“Lúc trước ta đã làm cho Thanh Tuế tỉ tỉ mất mặt trước mặt tiên linh ngũ giới…… coi như là chuộc tội đi. Kim Trản, ngươi trở về…… giúp đỡ Thanh Tuế tỷ tỷ nhiều một chút, tư chất của ta có hạn, có thể giúp nàng ấy cũng chỉ là chút ít chuyện này.”


Kim Trản khẽ gật đầu.


Trời vừa tối, Kim Trản ở trong phòng suy nghĩ tâm sự riêng, xa xa liền nghe thấy tiếng của Thanh Tuế, chỉ chốc lát sau liền có người mạnh mẽ đẩy cửa phòng của hắn, vài chục năm không gặp, hai người nhìn nhau, đột nhiên không nói nên lời. Một hồi lâu Thanh Tuế mới có thể cười một tiếng,“Mấy chục năm không gặp, ngươi lại tỏ vẻ như vậy.”


Kim Trản biết nàng không thể nói ra câu gì khiến cho hắn kinh sợ, Thanh Tuế cũng biết này câu nói rất không có trình độ, thế là đổi cái đề tài: “Ngươi trở về thật đúng lúc! Đông Thiên Vân chìm trong U Hà năm mươi năm, bây giờ lại ra, còn cầm theo thần kiếm Cô Vấn, ngày mai ngay cả Thiên Quân cũng muốn đi đến bái phỏng trước, chúng ta cũng đi xem đại náo nhiệt trăm năm hiếm có này. Chỉ là đáng tiếc…… Không tìm thấy Hương Tô, cũng không biết nàng ấy sẽ vui sướng như thế nào nữa.” Mặt mày Thanh Tuế tươi cười, thật lòng vui mừng cho Hương Tô.


Kim Trản lại nhíu mày, Thanh Tuế cũng phát giác nét mặt hắn không đổi, đang muốn hỏi, thấy hắn từ trong lòng ngực đưa ra một thứ hỏi: “Ngươi biết cái này là gì không?”


Thanh Tuế nhận lấy quan sát, hô hấp có chút loạn, “Ngươi lấy được nó ở chỗ nào?” Nàng giữ lấy cánh tay Kim Trản, nét mặt vui mừng khôn xiết khiến cho Kim Trản giật nảy mình.


“Ta tình cờ nhặt được, rốt cuộc đây là cái gì?” Kim Trản chần chờ một chút, tương lai luôn thay đổi khó mà phân rõ được, vẫn không nên tùy tiện cuốn theo Thanh Tuế vào thì tốt hơn.


“Đây là Huyền Thiên Trọng Thuỷ của Thanh Trạch!” Thanh Tuế vui mừng quả thật có chút thất lễ, đem hạt châu cầm thật chặt, ôm vào trong ngực,“Cuối cùng ngươi nhặt được ở đâu?”


Huyền Thiên Trọng Thuỷ? Linh thủy của riêng Thanh Trạch Thủy Quân? Chẳng trách có thể bảo trụ được nguyên thần của Hương Tô trong ngọn lửa của Hạo Thiên Tháp, Kim Trản giật mình hiểu ra. Thanh Tuế thấy hắn trầm tư, nhịn không được lại thúc giục hỏi hắn một lần nữa.“Ta nhặt được ở vùng gần phủ Thanh Trạch……” Kim Trản nói dối.


Thanh Tuế cực kỳ thất vọng, lập tức mỉm cười, “Có Trọng Thuỷ này, tìm hắn cũng không khó.” Lúc này nàng mới phát hiện khác thường, đánh giá viên châu kỹ càng,“Trong hạt châu này như thế nào lại có ánh sáng linh hồn của Mộc Linh?”


Kim Trản có chút mong đợi,“Ngươi có thể lấy nguyên thần ở bên trong ra không?”
Thanh Tuế làm thử, lắc đầu nói: “Sợ rằng phải tìm Thanh Trạch mới có thể. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”


“Ta…… Ta cũng không rõ.” Kim Trản phiền não nhíu mày, toàn bộ tâm tư của Thanh Tuế đều ở trên viên Trọng Thủy cũng không truy vấn nữa.


“Có thể được Huyền Thiên Trọng Thuỷ bảo vệ, có lẽ là người có ý nghĩa sâu sắc với hắn, cho dù vậy nguyên thần Mộc Linh rời khỏi bản thể quá lâu cũng không thể chống đỡ được bao lâu.” Thanh Tuế quan sát tỉ mỉ hồn châu.
“Vậy xử lý như thế nào?” Giọng của Kim Trản cũng cao tiếng hơn.


Thanh Tuế cảm thấy quái lạ nhìn hắn,“Ngươi gấp cái gì? Dùng Bích Vũ Hoà để ký gửi viên trân châu này không được sao, ngươi làm gì nhảy dựng lên vậy?”


Kim Trản lườm nàng một cái, lúc này hắn còn có vui cười nổi sao? Thanh Tuế lấy pháp khí ra, khuôn mặt tươi cười vừa rồi cũng biến đổi, trở nên hết sức nghiêm túc,“Kim Trản, ngươi đã đột phá linh kiếp trong thời gian ngắn như vậy, cũng xem như nhân tài hiếm có của Mộc Linh giới chúng ta. Bích Vũ Hoà này ta giao cho ngươi, Mộc Linh giới…… ta cũng giao cho ngươi!”


“Thanh Tuế!” Kim Trản vội vàng muốn chối từ, Thanh Tuế nhìn hắn lắc đầu, ra hiệu bảo hắn nghe nàng nói xong đã.


“Lúc ta kế vị, làm mất Mộc Linh thần khí, đó là tội lỗi khó chuộc lại trong suốt cuộc đời của ta, dù ta phải đánh đổi tất cả cũng phải tìm Thần Nông Đỉnh trở về, để an ủi linh hồn của Tư Mộc tiền nhiệm. Công việc Mộc Linh giới…… Kim Trản, ta vẫn coi ngươi là đệ đệ ruột thịt, phần trọng trách này, ngươi gánh vác giúp ta đi!”


Kim Trản nhìn Bích Vũ Hoà trong tay Thanh Tuế rất lâu, mới tiếp nhận nó.


“Thanh Trạch bởi vì năm đó lén trồng Uyển Mộc mà bị Thiên Quân trách phạt, lịch ba kiếp ở nhân giới, ta cũng tìm hắn rất lâu…… Cuối cùng bây giờ đã có tin tức của hắn.” Đôi mắt Thanh Tuế chợt hiện lên giọt nước mắt trong suốt, lông mày Kim Trản nhíu chặt, miệng muốn hỏi rốt cục vẫn không hỏi ra miệng,“Ngươi làm hộ pháp cho ta, bây giờ ta liền muốn thăm dò chỗ ở của hắn.”


Chuyện này rất hợp với ý của Kim Trản, hắn cũng nóng lòng tìm Thanh Trạch Đế Quân để rút nguyên thần của Hương Tô ra.


Trải qua một đêm tìm hiếm, rốt cục Thanh Tuế đã tìm được phương vị của Thanh Trạch, với pháp lực của nàng, tìm kiếm như vậy cũng đã cố gắng hết sức. Kim Trản thấy ánh mắt nàng mơ hồ, sắc mặt tái nhợt, ngăn nàng không nên lập tức đi tìm Thanh Trạch Đế Quân.


“Trời đã sắp sáng, chúng ta đi đến bờ U Hà trước đi, chắc là tất cả mọi người trong Tam Hoàn đã đi trước hết rồi, chúng ta không đi, tựa hồ không được.” Đạo lý mà hắn nói với Thanh Tuế thật lớn lao, cũng có tâm tư riêng, hắn muốn gặp Đông Thiên Vân trước, nếu như tình cảm mà Đông Thiên Vân dành cho Hương Tô chưa thay đổi, đương nhiên sẽ nói rõ sự thật.


Tuy rằng Thanh Tuế hận không được lập tức đi tìm Thanh Trạch, nhưng điều Kim Trản nói đích thực mới là phương pháp khả thi, chỉ phải gật đầu đồng ý, về phòng của mình nghỉ ngơi một chút.


Cách U Hà còn một đoạn, một đám người phủ Thanh Tuế đã gặp vô số người quen, Kim Trản cảm thấy gần như tất cả tiên linh trong Tam Hoàn đều chạy đến. Hắn không khỏi âm thầm nắm chặt bàn tay, Thanh Tuế đã dạy hắn cách sử dụng Bích Vũ Hoà, giấu nó ở lòng bàn tay, trong Bích Vũ Hoà có hồn châu của Hương Tô sẽ không bị Xích Lâm phát giác chứ?


Chờ đến khi bọn họ đến nơi, bờ sông U Hà sớm đã đông nghịt người, Kim Trản còn chưa nhìn thấy Đông Thiên Vân ở đâu, vẫn là nhìn thấy một thân áo đỏ chói mắt của Xích Lâm trước rồi mới thấy Đông Thiên Vân. Thiên Quân cùng với rất nhiều tôn giả tiên giới đều vây quanh ở chỗ đó, thậm chí còn vài nhân vật Ma giới.


Đông Thiên Vân mặc một thân hắc bào tựa hồ phát giác cái gì, nghiêng mặt nhìn qua, lòng của Kim Trản run sợ, lập tức phía sau lưng phủ lên một tầng mồ hôi lạnh, dù sao vẫn cảm thấy giống như Đông Thiên Vân cảm ứng được nguyên thần của Hương Tô. Lòng Kim Trản dâng lên dũng khí nhìn thẳng Đông Thiên Vân, ánh mắt Đông Thiên Vân lạnh lẽo không hề tình cảm, lúc này Kim Trản mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nhưng…… Hắn thất lễ lộ ra sắc mặt kinh sợ, trán Đông Thiên Vân thế nhưng xuất hiện đồ văn đặc biệt riêng của ma tộc!


Đông Thiên Vân đã quay mặt lại nói chuyện với Thiên Quân, Kim Trản cũng càng yên tâm đánh giá chàng, chân mày khóe mắt của chàng đều nổi nên âm khí màu tím nhàn nhạt, đích xác là dấu ấn đặc trưng của ma tộc!


Thanh Tuế cũng phát hiện, vội vàng chạy về hướng Đông Thiên Vân, Kim Trản nhanh chóng đi theo sau lưng nàng, nhìn nàng coi trời bằng vung vọt tới trước mặt Đông Thiên Vân lớn tiếng hỏi chàng thế nào nhập ma.


Nguyên Hậu có chút nói không nên lời mà nhìn nàng, làm trò trước nhiều người như vậy, nàng cũng không hề suy xét một chút đến thể diện của đám Mộc Linh sao?
Nét mặt Đông Thiên Vân lạnh lùng, hiển nhiên là tâm trạng cực kỳ tệ, đối với câu hỏi của Thanh Tuế cũng khinh thường trả lời.


Lại là Úc Mộc đứng bên cạnh chàng rất ân cần mở miệng, sợ Thanh Tuế bị mất mặt thể diện,“ Linh lực U Hà khác thường, Vân huynh tại đáy sông năm mươi năm rốt cục khôi phục nguyên thần, nhưng lại bị ma khí quấy nhiễu, bây giờ thành nửa tiên nửa ma.”


“Nửa tiên nửa ma?” Thanh Tuế và Kim Trản đều không khỏi tự chủ thì thào ra tiếng.
“Chuyện này nói sau đi.” Úc Mộc mỉm cười,“Vị Hương Tô tiên tử của các người đang ở đâu?”


Thanh Tuế đang phẫn nộ quyết định nói là không tìm được, chỉ nghe một tiếng nũng nịu giòn giã gọi: “Quân Thượng!” Thanh Tuế nhìn lại, cũng cười, “Không phải đã đến rồi sao?”






Truyện liên quan