Chương 32: Gặp mặt nhưng không nhận ra
Kim Trản nhìn hồn châu trong tay Đông Thiên Vân, hô hấp không tự giác mà trở nên dồn dập, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để nói ra tất cả mọi chuyện!
“Sao lâu như vậy?” Giọng điệu đặc biệt của Xích Lâm vang lên ở hành lang ngoài cửa, nơi Kim không nhìn thấy. Sau khi nàng ta trở thành Đế Quân, đều cố ý kéo dài mỗi câu chữ một chút, có vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng, đây xem như là phần nàng ta học hỏi tốt nhất từ Đông Thiên Vân, nhưng lúc nàng ta nói chuyện với Đông Thiên Vân, lại tránh không được mang theo chút ý làm nũng.
Hai bên thái dương của Kim Trản phủ lớp mồ hôi mỏng, trong nháy mắt giống như lăn lộn một hồi trong lửa Hạo Thiên.
“Trả lại cho ta, hạt châu này là của ta!” Viêm Cập trừng Đông Thiên Vân, có lẽ trong luân hồi hắn quả thật còn tính tình niên thiếu, nét không vui của hắn hoàn toàn không thể hiện ra uy lực, rất giống đứa trẻ đang giận dỗi người lớn.
Xích Lâm đã đi đến phía sau Đông Thiên Vân, vốn dĩ sắc mặt của nàng ta còn có chút không kiên nhẫn, lúc nhìn thấy hồn châu tay trong Đông Thiên Vân, lại ngửi thấy mùi hương của hoa sơn chi, nét mặt trở nên phẳng lặng không chút thay đổi, Kim Trản cảm thấy nàng ta là đang cực lực che dấu sự hoài nghi và bất an trong nội tâm của mình, cố ý không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí nàng ta còn liếc nhìn hắn một cái.
“Của ngươi?” Đông Thiên Vân đương nhiên biết đây chính là Huyền Thiên Trọng Thuỷ, vẫn cố ý nói,“Vì sao bên trong……” Chàng nâng tay lên, tỉ mỉ phân biệt một chút,“Có hồn phách Mộc Linh?”
Viêm Cập bị thái độ của chàng chọc giận,“Ít nói lời thừa, trả lại cho ta!” Nói xong muốn xông đến đoạt lại.
Khóe miệng của Đông Thiên Vân nhếch lên, nhẹ nhàng cho đi qua,“Rất thích, thuộc về ta.”
Nghe thấy lời nói này, đừng nói Viêm Cập, ngay cả Kim Trản cũng cảm thấy nói không nên lời. Thanh Tuế từng nói với hắn, quan hệ của Đông Thiên Vân cùng Thanh Trạch Thủy Quân vẫn rất buồn cười, giống bạn nhưng không phải bạn, giống kẻ địch nhưng cũng không phải kẻ địch. Đông Thiên Vân trêu đùa Viêm Cập, có vẻ cực kỳ vô sỉ.
Quả nhiên Viêm Cập bị tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn Đông Thiên Vân hút hồn châu vào lòng bàn tay, đây rõ ràng là chơi xấu sao!“Trả ta!” Kim Trản cảm thấy Viêm Cập bị giận đến mức hồ đồ, tu vi pháp thuật cái gì, đó rõ ràng là tư thế muốn bóp cổ của Đông Thiên Vân. Kim Trản vẫn âm thầm lưu ý phản ứng của Xích Lâm, may mắn Viêm Cập làm ầm ĩ một hồi, Xích Lâm tựa hồ nhẹ nhàng một ít, nàng ta nhất định không nghĩ ra Hương Tô và Viêm Cập lại có sự trùng hợp ly kỳ sâu xa như vậy.
Đông Thiên Vân vốn muốn trêu đùa Viêm Cập, không ngờ hắn thật sự vô cùng quan tâm, sắc mặt cũng biến đổi, mắt sung máu. Nhưng mà bởi vì hạt châu ấy có vương mùi hương của hoa sơn chi, giờ phút này cũng có chút mất hứng.“Cầm đi.” Chàng vốn định trêu chọc Viêm Cập một câu nữa, nhưng nào ngờ phát hiện hồn châu trở nên ảm đạm không có ánh sáng, giống như ch.ết đi vậy.
Viêm Cập đoạt lấy hồn châu, quả thực tinh thần hỗn loạn, kích động chất vấn Đông Thiên Vân, lại quay ngược về hướng Kim Trản xin giúp đỡ,“Rốt cuộc làm sao thế này? “
Tuy rằng Kim Trản nôn nóng, lại không dám lộ rõ vẻ mặt ngay trước mắt Xích Lâm, chỉ lạnh nhạt nói: “Trước hết để vào trong ấm đồng xem sao.” Kỳ thật hắn đã sớm đoán ra được bởi vì mối quan hệ Kim khắc Mộc, mệnh của Đông Thiên Vân thuộc Kim, hút hồn châu vào nguyên thần đương nhiên sẽ sinh ra tương khắc. Lúc Viêm Cập đặt hồn châu vào trong Bích Vũ Hòa lộ ra vẻ luống cuống tay chân, Kim Trản cũng có chút bất ngờ, nếu Viêm Cập biết được trong Trọng Thủy là hồn phách của Hương Tô, biểu hiện bây giờ sẽ vội vàng đến mức nào.
Xích Lâm vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thấy phản ứng cổ quái của Viêm Cập, lại nhìn Kim Trản thờ ơ, lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Trong Tam Hoàn có vô số hoa tinh sơn chi, có lẽ nàng cũng quá mức lo sợ hão huyền, Hương Tô ch.ết ngay trước mắt nàng, chung quy nàng cũng không nên lo sợ bất an.
Hồn châu được đặt trong Bích Vũ Hoà, qua một lúc sau tuy rằng khôi phục chút linh quang, nhưng vẫn không ổn định, lúc ẩn lúc hiện, giống như ngọn đèn đong đưa trước gió.
“Đây…… đây……” Sắc mặt Viêm Cập trắng bệch, không biết làm sao.
Kim Trản cũng có chút hoảng, tu vi bản thân của Hương Tô không sâu, Huyền Thiên Trọng Thuỷ tránh Hỏa lại không thể tránh Kim, nguyên thần cường mạnh của Đông Thiên Vân lại là nửa tiên nửa ma, đánh từ hai mặt, quả thật hồn phách Hương Tô rất nguy hiểm. “Kế sách lúc này chỉ sợ là chỉ có cách lập tức lấy hồn phách ra.” Lời nói ra miệng, vẻ mặt Viêm Cập cứng đờ, yên lặng rũ mắt xuống, hắn lén thử rất nhiều lần, cũng không thành công. Kim Trản cũng hiểu rõ, với tình trạng hiện tại của Viêm Cập nếu cố gắng hết sức thì cũng không thể làm gì.
Đông Thiên Vân ‘hử’ một tiếng, thần sắc bình thản hơi cong ngón tay lên, hút hồn châu từ Bích Vũ Hoà vào trong lòng bàn tay, thuận thế bóp, lúc mở bàn tay ra, hồn phách và Huyền Thiên Trọng Thủy đã tách ra, nhìn ánh sáng màu xanh biếc của hồn phách lượn lờ dao động trong lòng bàn tay chàng, hết sức quyến rũ. Không đợi Viêm Cập cùng Kim Trản kinh ngạc kêu lên, Đông Thiên Vân không nhanh không chậm cắn ngón trỏ bàn tay kia, nhỏ linh huyết lên hồn quang, lập tức mây tía bao quanh, nhất thời mọi người cũng không nhìn rõ mọi vật xung quanh.
Kim Trản không khỏi than nhẹ một tiếng, cái gọi là duyên phận, không có gì hơn cái này. Đang bùi ngùi xúc động, chỉ nghe Đông Thiên Vân ‘a’ lên một tiếng trầm thấp, có lẽ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Thế nào?” Kim Trản cùng Viêm Cập đều cực kỳ gấp gáp, sợ lại có biến cố gì, gắng sức quạt đi mây tía.
Đông Thiên Vân lạnh lùng nhìn đứa bé trong tay của mình – thật sự mà một đứa bé, mũm mĩm trần truồng, đại khái giống như đứa trẻ con mới ba bốn tháng tuổi của người phàm. Đông Thiên Vân tựa hồ cũng không ngờ, nét mặt cổ quái, vừa rồi thiếu chút nữa chàng đã quăng cục thịt nhỏ này xuống đất, lần trước chàng dùng linh huyết tạo người…… Nhưng là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ.
Biểu hiện ngơ ngác của đứa trẻ càng đặc biệt đáng yêu, bé nhìn chằm chằm Đông Thiên Vân, không hề có phản ứng gì.
Xích Lâm lúc nãy vẫn không nói chuyện, nhịn không được cau mày nói: “Sao lại có thể như vậy?”
Nét mặt của Đông Thiên Vân không hề thay đổi, ném đứa trẻ và cả hồn châu cho Viêm Cập,“Con của ngươi, trả lại cho ngươi.”
Viêm Cập cũng ngây ngốc, ngơ ngác nhận lấy, trừng mắt nhìn đứa trẻ trong lòng, nhất thời mất đi phản ứng.
“Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?” Kim Trản cũng bất chấp Xích Lâm ở bên cạnh, cất cao giọng quát hỏi.
Đông Thiên Vân lạnh lùng nhìn hắn, giống như không thể hiểu nổi sự tức giận của hắn,“Bây giờ ta là nửa tiên nửa ma, pháp lực không thuần, có lẽ đã che đi phần linh thức của Mộc Linh.” Dừng lại một chút, có lẽ cuối cùng cũng có đôi chút áy náy,“Chờ ta khôi phục tiên thể, đương nhiên sẽ giúp con bé cởi bỏ phong ấn.” Chàng an ủi nhìn vào mắt Viêm Cập,“Không cần phải gấp, con bé sẽ từ từ lớn lên,”
Viêm Cập đã tức giận đến mức không hề có cảm xúc, lạnh lùng nhìn chàng.
“Bích Vũ Hòa dùng xong rồi chứ gì, đưa cho ta.” Đông Thiên Vân gây họa, so với ai khác càng làm như không có việc gì, vẫn là sắc mặt kiêu ngạo giống như ai cũng thiếu nợ chàng, Kim Trản nhìn thấy, cảm thấy Hương Tô giả kia làm rất đúng, chọn Lang Chuẩn cũng không có gì sai. Chàng mới vừa xoay người, đứa trẻ nhỏ trong lòng Viêm Cập đột nhiên oa oa khóc lớn, Viêm Cập ngơ ngác ôm bé, dỗ hoài vẫn dỗ không được.
“Đi đi.” Rõ ràng Đông Thiên Vân cảm thấy tiếng đứa bé khóc rất phiền, xem như chẳng có liên quan gì đến chàng mà gọi Xích Lâm rời khỏi.
Xích Lâm nhếch khóe môi, vui sướng khi người gặp họa nhìn Viêm Cập và Kim Trản đang ngơ ngác nhìn nhau chẳng biết làm sao với đứa trẻ đang khóc to.
Thấy Đông Thiên Vân và Xích Lâm đi ra cửa chính, đứa trẻ nhỏ càng khóc đến kinh thiên động địa, vừa khóc vừa đưa tay về hướng Đông Thiên Vân đang rời đi, Kim Trản liền hiểu ra, vội vàng cởi ngoại bào bao chặt đứa trẻ lại, đây là lần thứ hai hắn lấy áo khoác để che cho Hương Tô, kỳ thật rất đáng bùi ngùi xúc động, nhưng căn bản hắn chẳng quan tâm, bước nhanh đuổi theo ra tới ngoài điện.
“Đông Thiên Vân!” Kim Trản cũng rất vội vàng, gọi luôn cả tên của chàng, đứa bé được nhét vào trong lòng chàng,“Ngươi đã tạo ra bé, nên ngươi phải chăm sóc bé!”
Nhắc tới cũng kỳ, đứa trẻ vừa rồi còn khóc đến trời đất u ám khi đặt trong lòng Đông Thiên Vân lại lập tức ngưng bặt.
Khóe miệng Đông Thiên Vân giật giật, chàng tạo bé…… Cách nói này kỳ lạ như thế nào ấy? Cục thịt nhỏ trong ngực rất mềm mại ngọt thơm, đột nhiên chàng có cảm giác không nỡ chạm vào, rất mỏng manh cũng rất dễ thương, chàng không biết nên làm gì bây giờ.
“Hay là để ta.” Xích Lâm không sao vui mừng nổi mà cất tiếng, duỗi tay ôm đứa trẻ, dù cho chỉ là một đứa trẻ con, hành vi ỷ lại Đông Thiên Vân rõ ràng như vậy khiến cho nàng rất không vui. Nàng cũng không có kinh nghiệm bế trẻ con, động tác duỗi tay ra ôm đứa bé rất vụng về, lại có chút dùng lực không đúng. Đứa trẻ rõ ràng không thích Xích Lâm, thừa dịp nàng ta tới gần, cái chân trần đạp vào mắt nàng ta, cú đá kia khiến cho Xích Lâm thét chói tai một tiếng.
Xích Lâm nào chịu bị sỉ nhục như vậy, khi nổi giận lên chẳng quản đó chỉ là một đứa nhỏ, thuận tay đẩy ra, nhưng bởi vì Đông Thiên Vân chỉ đang ôm hờ đứa bé trong lòng nên làm cho bé rơi xuống đất.
Đông Thiên Vân vội vàng xoay người chụp lại, cuối cùng cũng ôm được bé trở về trên khuỷu tay mình, Kim Trản và Viêm Cập mới vừa chạy đến đều bị hù dọa đến mồ hôi đầy đầu.
Ba nam nhân trầm mặc một hồi, hiển nhiên đều cho rằng Xích Lâm tuyệt đối không phải người được lựa chọn để nuôi dưỡng đứa bé.
“Nhìn xem, con bé nhận ngươi làm phụ thân.” Viêm Cập có chút cảm giác không có hứng thú gì lại có chút vui mừng nói.
Sau khi Đông Thiên Vân nghe hết thì cho rằng đây là câu nói để đùng đẩy trách nhiệm, hồn châu là của hắn, đứa trẻ đương nhiên cũng là của hắn, chàng dùng ánh biểu đạt đầy đủ ý tứ này, Viêm Cập xoay mặt đi chống cực đến cùng.
Kim Trản nhìn đứa trẻ, đứa trẻ cũng đang nhìn hắn, rõ ràng có điều thỉnh cầu. Kim Trản càng xác định, linh thức của Hương Tô vẫn còn, khổ nỗi bởi vì cơ thể quá nhỏ, đành không có cách nào biểu đạt.“Chúng ta cho…… cho đứa trẻ quyết định đi.” Kim Trản nói lắp một chút, rất làm gương mà ôm lấy Hương Tô ra khỏi lòng của Đông Thiên Vân, Hương Tô lập tức phối hợp gào khóc, Viêm Cập cũng tới ôm, Hương Tô khóc càng lớn tiếng.
Đông Thiên Vân tái mặt lắc lư đứa trẻ một chút, lên giọng dữ tợn căn dặn bé: “Ngậm miệng, không được khóc nữa!” Thế giới quả nhiên an tĩnh.
Viêm Cập cùng Kim Trản đều nheo mắt trừng chàng, khác nào đồng thanh biểu đạt: Chính là ngươi !
Sắc mặt Đông Thiên Vân lạnh như nước, bế đứa trẻ quay đầu bước đi, nhìn phương hướng là đi tìm Thanh Tuế, Xích Lâm đương nhiên cũng chạy theo sau, Kim Trản cùng Viêm Cập không yên tâm cũng đuổi theo, một nhóm người hùng dũng sát khí đi về hướng cung thất mà Thanh Tuế đang ở tạm.
Tâm trạng Thanh Tuế không tốt, đang ngồi ngây ngẩn trước gương, thấy một đám người xông tới, đứng dậy vừa muốn hỏi, liền có một đứa bé bị nhét vào trong lòng mình.
Đông Thiên Vân nói vô cùng rõ ràng chuẩn xác: “Tiểu Mộc Linh này, cho ngươi mang đi!” Chàng còn đặc biệt nhấn mạnh từ “Mộc Linh”.
Thanh Tuế cúi đầu nhìn đứa trẻ, Hương Tô nhìn thấy Thanh Tuế tỷ tỷ có chút kích động, lộ ra vẻ mặt thân mật, đột nhiên nghĩ ra Quân Thượng tính đưa nàng cho Thanh Tuế tỷ tỷ nuôi dưỡng, lập tức lại hắng giọng phát tác.
Thanh Tuế sợ tới mức chân tay luống cuống, ôm đứa trẻ không biết làm sao cho tốt, cũng không biết dùng sức khiến cho đứa trẻ từ trong lòng nàng trượt xuống dưới,“Đây là gì a? Đây là gì a?” Thanh Tuế cũng vội nhảy dựng lên.
Tất cả mọi người cũng không nói gì mà nhìn nàng, cho dù nàng không phải là Tư Mộc Đế Quân dầu gì cũng là nữ tiên, cái dáng vẻ tinh thần rối loạn của nàng còn tệ hơn so với Xích Lâm.
“Đây là đứa bé lấy ra từ hạt châu Trọng Thủy của Viêm Cập.” Kim Trản bị tiếng khóc ra sức gào thét của Hương Tô làm cho đầu óc rối loạn, kỳ thật hắn muốn nói là đứa trẻ mà Đông Thiên Vân tạo thành từ hồn phách lấy ra khỏi Trọng Thủy.
Thanh Tuế luống cuống tay chân, đã sớm quên mất chuyện hồn châu, lộn xộn nói: “Cái gì? Con của Viêm Cập?”
Viêm Cập trừng mắt muốn phản bác, Đông Thiên Vân giành trước một bước chân nói: “Đúng! Chính là con của Viêm Cập, nhanh chóng mang nó đi đi.” Nói xong giống như sợ bị quỷ đuổi theo, cho dù đứa trẻ khóc thế nào, cũng quay đầu bỏ đi.
Viêm Cập và Kim Trản cũng đi đến gọn gàng nhanh nhẹn, đợi Thanh Tuế phản ứng kịp, trong gian phòng chỉ còn lại nàng và đứa bé đang khóc to tiếng.
Hương Tô có chút không nhẫn tâm, kỳ thật nàng cũng không muốn đày đọa Thanh Tuế tỷ tỷ, nhưng một khi mà nàng thỏa hiệp, tuyệt đối sẽ bị Quân Thượng thuận gió đẩy thuyền giao cho Thanh Tuế tỷ tỷ, sự vô sỉ của chàng, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Thật không dễ dàng lại trở về bên cạnh chàng, nàng tuyệt đối không muốn chia cách dù chỉ là nửa bước.
Tiếng khó trẻ con quanh quẩn cả tòa Cửu U cung, nhóm Thổ Linh thi thuật mới đầu còn buồn bực bất an từ từ cũng tập mãi thành quen, đợi đến khi hoàn thành hết mời Đông Thiên Vân tới xem xét, còn có một cái Mộc Linh không quen nghiêng tai nghe một chút, nói: “Sao mà đứa trẻ ngừng khóc rồi?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng, cuối cùng Thanh Tuế đã dạy được đứa trẻ.
Cửu U cung chính thức hoàn công, đề tên trên bức hoành phi là chuyện lớn, lúc mọi người đến thư phòng mới của Đông Thiên Vân, phát hiện đứa trẻ đã khóc đến không thở nổi nằm ở trên bàn án thư.
“Thanh Tuế!” Đông Thiên Vân nghiến răng nghiến lợi, rất rõ ràng, gặp phải khốn cảnh liền chuồn đi chính là phong cách từ xưa đến nay của Thanh Tuế! Chàng cả ngày trốn tránh không trở về chính điện, cục thịt nhỏ này liền ở chỗ đây bất lực khóc thét lâu như vậy!
Viêm Cập còn rất khoa trương thăm dò hơi thở của đứa trẻ, may quá, còn sống.
Vẻ mặt Kim Trản tức giận, cũng lòng đau, tiến lên ôm đứa trẻ đã ngất đi, mặt của bé vốn hồng hào tròn như quả trứng giờ trắng bệch một mảnh.
“Có phải nên cho uống một chút sữa không?” Viêm Cập là người duy nhất đến từ nhân gian, cuối cùng đã nghĩ ra vấn đề ăn uống.
Kim Trản ‘hừ’ lạnh một tiếng, ôm đứa trẻ đi ra ngoài, rõ ràng là đi “tìm sữa”, Viêm Cập chần chờ một chút, cuối cùng đuổi theo Kim Trản nói: “Ta cùng đi với ngươi.”