Chương 34: Mẹ mất tích

Sáng sớm ngày hôm sau, Ưng Lê nghe thấy bên ngoài có âm thanh nhỏ, tuy âm thành phát ra không quá lớn nhưng nó đủ làm cô không thể ngủ nữa.
Cô thức dậy đi ra ngoài xem, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn mới phát hiện đó là tiếng thím Ngô đang hướng dẫn Úc Tranh dùng máy ép trái cây.


“Anh đang làm gì đấy?” Ưng Lê cau mày hỏi, nhìn vào thấy rõ dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
Úc Tranh cẩn thận lấy nước trái cây đổ ra bình, sau rồi rót cho Ưng Lê một cốc đưa cho cô: “Uống đi, anh vừa mới ép, bổ sung vitamin.”
Vẻ mặt Ưng Lê mờ mịt, không biết anh đang diễn gì.


Lúc này thím Ngô ở cạnh mở lời cười nói: “Lần đầu tiên cậu chủ dùng máy ép trái cây, hoa quả không biết cắt nên tìm tôi trợ  giúp, nói là muốn làm nước ép trái cây cho cô chủ uống.”
Úc Tranh ho khan hai tiếng nhắc nhở, anh thấy không cần thiết phải nói hai câu trước ra.


“Anh phải đi công tác ở Định Hải ba ngày, một lát nữa sẽ đi.” Anh thản nhiên cười, “Nước ép trái cây có hơi nhiều, vừa đủ để cho em uống ba ngày.”
“Đi công tác?” Ưng Lê ngẩn người, “Sao đột nhiên lại phải đi công tác?”


“Dự án gặp phải mấy vấn đề, anh phải đi Định Hải xem thế nào.” Úc Tranh mím môi cười khẽ, “Chỉ ba ngày thôi, anh sẽ gọi điện cho em.”
Mặt Ưng Lê hơi đỏ, nói cứ như cô sẽ nhớ anh lắm không bằng.
“Coi như anh làm rất vất vả, em có thể uống một ngụm không?” Úc Tranh nhướn mày.


“Tôi còn chưa đánh răng đâu….” Ưng Lê vừa mới nói xong phát hiện mình không chỉ chưa đánh răng, còn chưa rửa mặt, hơn nữa dáng vẻ lúc này là khi mới rời giường vào sáng sớm.
Cô sờ sờ đầu tóc rối tung của mình, trong lòng nhảy dựng: “A a a a a! Hình tượng của tôi!!”


available on google playdownload on app store


Nói xong, Ưng Lê xoay người bỏ chạy, chạy vào phòng mình đóng cửa lại.
Úc Tranh nhìn theo bóng dáng của cô cười ra tiếng, nhưng không đuổi theo ở thời điểm cô đang rất xấu hổ.


Chưa được bao lâu, Ưng Lê nhận được tin nhắn Úc Tranh gửi đến, nói là mình phải ra sân bay, dặn cô nhớ phải uống hết nước ép trái cây tình yêu.
Cô lặng lẽ mở cửa ra, trong phòng khách chỉ có thím Ngô đang bận rộn.
“Cô chủ, cậu chủ bảo tôi phải nhìn cô uống hết cốc nước ép.”


Ưng Lê mỉm cười nhìn nước trái cây, trong lòng thoáng qua sự ngọt ngào: “Người này đúng là cố chấp.”
*** 
Buổi tối, như mọi ngày Ưng Lê tự nấu bữa cơm, sau khi làm xong cô mới phát hiện mình làm khẩu phần ăn cho hai người.


Bình thường Úc Tranh tan làm sẽ về nhà ăn cơm, cô có thói quen làm nhiều hơn một chút.
Nhìn phòng khách trống vắng Ưng Lê thở dài, có đôi khi thói quen là việc rất đáng sợ.


Một mình cô ngồi xuống bàn ăn cơm, hôm nay cô nấu cơm cà ri, món ăn có đầy đủ hương vị sắc màu, nhưng đột nhiên cô không có tâm trạng ăn uống.
Điện thoại Úc Tranh gọi đến đúng lúc, Ưng Lê chỉ liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình đã nhanh chóng nhận điện thoại.


“Anh vừa mới họp xong.” Úc Tranh cười mở miệng, “Em đang ăn cơm không à?”
Ưng Lê chọc chọc khoai tây trong cơm cà ri, ngay cả chính mình không nhận ra trong giọng nói có bao nhiêu sự vui vẻ, “Hôm nay có cơm cà ri, tiếc là anh không được ăn.”


“Tiếc thật đấy.” Úc Tranh khẽ thở dài, “Anh chỉ có thể ăn cơm khách sạn.”
“Vậy chắc chắn ngon hơn nhiều cơm cà ri tôi nấu.” Ưng Lê không cần nghĩ cũng biết khách sạn Úc Tranh ở thế nào.
Úc Tranh chậm rãi nói: “Không thể nào, cơm em nấu mới là ngon nhất.”


Mặc dù nghe tiếng Úc Tranh thông qua điện thoại nhưng Ưng Lê vẫn đỏ mặt, cô mím môi hỏi: “Chủ nhật khi nào anh về.”
“Nhớ anh à?” Úc Tranh hỏi ngược lại, giọng điệu trêu đùa.


Ưng Lê mạnh miệng trả lời: “Không nhớ, tôi chỉ muốn biết tối hôm đó có cần làm thêm phần cơm của anh hay không thôi.”
“Ba giờ chiều về đến Tân Thành, chắc kịp giờ cơm tối.” Úc Tranh nhẹ giọng cười, “Anh muốn ăn sườn muối tiêu.”


Ưng Lê hừ một tiếng: “Anh còn muốn tự mình chọn thực đơn nữa, ai nói tôi nhất định phải làm món này chứ.”
Nhưng sau khi cúp điện thoại, Ưng Lê nhớ lại một lượt các bước làm sườn muối tiêu ở trong đầu.
*** 
Sau khi tắm rửa, Quý Nghiên gọi điện thoại sang.


Biết được tin Úc Tranh đi công tác, cố ý trêu chọc cô: “Sao nào? Cảm giác ở nhà một mình trông nhà thế nào?”
“Rất thoải mái.” Ưng Lê vô cùng cứng miệng trả lời, “Mình không cần phải để ý hình tượng, cực kỳ thoải mái.”


“Tin cậu là quỷ.” Quý Nghiên cười ha ha, “Đúng rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau đi.”
“Sao đấy?” Ưng Lê khó hiểu hỏi.
Qúy Nghiên thẹn thùng cười: “Mình và A Thừa chính thức ở bên nhau rồi, đương nhiên muốn giới thiệu cho cậu biết.”


Ưng Lê mừng thay cho cô ấy, đồng ý ngay: “Chúc mừng nhé, hy vọng lần này có thể duy trì được lâu.”
“Mình thấy có thể đó.” Qúy Nghiên rất tự tin đáp.


Ưng Lê nghe xong mấy câu đó, cũng biết lần này Quý Nghiên chìm vào rất sâu, nếu đối phương là người tốt, vậy thì chưa chắc đã là chuyện xấu.
Livestream ngày thứ bảy, dưới Weibo của Ưng Lê và tài khoản dùng để phát trực tiếp có rất nhiều lời comment ác ý và khó nhìn.


Weibo cô không dùng nhiều, chỉ để xem tin tức với hóng chuyện, gần đây trong phần tin nhắn có rấy nhiều người đến mắng cô nghi ngờ cô, còn nhiều hơn cả trước đây.


“Chị, nhóm này lại post bài đăng lên.” Lộ Triều cho Ưng Lê xem bài post của nhóm cà chua: “Có lẽ lúc phát trực tiếp sẽ tiếp tục tràn vào.”
Ưng Lê nhíu nhíu mày, không hiểu sao những người này vẫn chưa chịu bỏ qua và chịu buông tha.


Quả nhiên như Lộ Triều đã nói lúc nãy, trong lúc livestream không biết chui từ đâu ra mấy tài khoản xông vào bới móc chọc mạch bôi đen chuyên môn của cô, khiến cả khu bình luận bị ô nhiễm.
Hẹn nhau ở quán cà phê hay đến, Quý Nghiên và Thẩm Lĩnh Thừa đã ngồi ở đó chờ từ sớm.


Ưng Lê đi vào áy náy: “Vì phải livestream nên mình đến muộn.”
“Không sao, mình đoán thế.” Qúy Nghiên cười cười, giới thiệu hai người quen biết nhau, “Đây là bạn trai mình – Thẩm Lĩnh Thừa, Ưng Lê là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.”
“Xin chào.”


Hai người gật đầu chào, ngồi xuống.
“Gọi trước cho cậu phần bánh mousse dâu tây cậu thích nhất, không cần cảm ơn.” Qúy Nghiên đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô.


Ưng Lê nhìn cô ấy cười cười: “Vẫn là cậu hiểu mình, hôm nay mình cần ít đồ ngọt để bổ sung năng lượng, vừa nãy trong lúc livestream thiếu chút nữa mình bị chọc cho tức ch.ết.”
“Sao vậy?” Qúy Nghiên quan tâm hỏi.


Ưng Lê kể mấy chuyện bị bịa đặt trong khoảng thời gian này cho cô ấy nghe: “Không biết người nào nhàm chán thế, nói mình gả cho một người đàn ông vừa già vừa xấu, chưa hết còn nói sau lưng mình có tư bản chống đỡ.”


Qúy Nghiên cười ha ha: “Nếu Úc Tranh biết mình bị nói thành người đàn ông vừa già vừa xấu, chắc chắn sắc mặt sẽ khó coi lắm mà xem. Không thì cậu để cho Úc Tranh lộ mặt đi, cam đoan mấy lời đồn đó tự sụp đổ.”


Ưng Lê lắc đầu: “Cảm giác không chỉ A Tranh lộ mặt là có thể giải quyết được mọi vấn đề, giống như có người cố ý muốn bôi đen mình. Để mình xem mấy lời linh tinh đó còn xuất hiện trong lúc livestream nữa không, nếu thật sự không được mình sẽ đi tìm người điều tr.a giúp.”


“Có một số người không muốn nhìn thấy người khác tốt hơn mình.” Qúy Nghiên chậc lưỡi, nhìn Thẩm Lĩnh Thừa, “Nếu cậu có chuyện gì, chắc chắn chị là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cậu.”


Bị Quý Nghiên nhìn chằm chằm, mặt Thẩm Lĩnh Thừa đỏ lên rất nhanh, không tự chủ được rủ mắt xuống, không dám đối diện với cô ấy.
“Đã nói chỉ được đỏ mặt trước một mình chị rồi mà.” Qúy Nghiên lại trách cậu, “Tối hôm trước cậu cũng nói như vậy.”


Thẩm Lĩnh Thừa gấp đến mức suýt muốn khóc: “Chị……”
Ưng Lê ở đối diện che kín mắt mình, ngàn vạn lần không nghĩ tới mình ra đây để ăn cơm chó.
*** 
Chủ nhật, Ưng Lê hẹn Thư Nhược Tình đến thăm bà.


Nhưng khi cô vừa đến viện điều dưỡng Tây Giang thì phát hiện hình như có chuyện gì đó, gần như tất cả bác sĩ và ý tá đang tham gia vào, giống như đang đi tìm ai đó.
Ưng Lê thấy dáng vẻ hoang mang rối loạn của Úc Tiện, trong lòng nhảy dựng, cô chạy nhanh lên trước hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”


“Mẹ tôi ra ngoài lâu rồi không thấy quay về, dì Giang nói chắc phải được một tiếng đồng hồ rồi không thấy người đâu.” Úc Tiện vội vàng luống cuống nói, “Tìm khắp bệnh viện một lượt từ trên xuống dưới nhưng không thấy bà ấy.”


Bỗng nhiên, Ưng Lê có dự cảm bất an, cô vội hỏi: “Chuyện này thông báo với A Tranh chưa?”
“Chưa.” Úc Tiện cười nhạo, “Tôi tự mình đi tìm.”
Thấy Úc Tiện gấp gáp chạy đi, Ưng Lê suy nghĩ vẫn nên gọi điện thoại cho Úc Tranh.


Đầu bên kia điện thoại không có người nhận, Ưng Lê nghĩ có thể anh đang họp, nên để điện thoại ở chế độ im lặng.
Nhưng cho dù có như vậy, Ưng Lê không chịu từ bỏ ý định, tiếp tục gọi đi.
Rốt cuộc sau rất nhiều lần gọi, điện thoại đã có người nhận.


Ưng Lê bất chấp chuyện khác, kể hết tình huống hiện giờ ở bệnh viện: “A Tranh, không thấy mẹ đâu, bệnh viện và Úc Tranh đã tìm xung quanh một lần nhưng không tìm được người.”


Bên chỗ Úc Tranh truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, giọng nói trầm thấp bình tĩnh trấn an Ưng Lê: “Em đừng gấp gáp, sức khỏe của bà ấy không tốt nên nếu đi bộ thì không thể đi xa được. Nếu không tìm thấy ở bệnh viện, chứng minh người không có ở đó.”


“Vậy thì ở đâu?” Ưng Lê nhìn xung quanh, tâm trạng lo lắng căng thẳng dần bình tình lại nhờ Úc Tranh.
Bên kia Úc Tranh suy nghĩ một lát: “Nhà cũ, chắc hẳn bà ấy về nhà. Em bảo Úc Tiện lái xe chở em sang đó, bây giờ anh về ngay.”
“Được.” Ưng Lê nhanh chóng gật đầu, “Vậy anh mau về đi!!”


Ưng Lê nói lại mấy lời Úc Tranh nói cho Úc Tiện nghe, Úc Tiện lập tức bảo người quản lý lái xe chở Ưng Lê và cậu về nhà cũ.


Đi trên đường phải mất hơn một giờ, Ưng Lê cũng đang rất suốt ruột, nhưng nhìn vẻ mặt bất an của Úc Tiên, cô cố gắng đè nén sự lo lắng, an ủi ngược lại thằng bé: “Em yên tâm đi, chắc chắn có thể tìm được.”
Úc Tiện mím chặt môi không nói lời nào.


Sau khi về đến nhà cũ, người giúp việc ở lại chỗ này ra mở cửa, nói bà chủ đã về nhà, bây giờ đang ở trong phòng.
Ưng Lê vui mừng, vội vàng theo chân Úc Tiện đi tìm Thư Nhược Tình.


Trong phòng im lặng, Thư Nhược Tình ngồi trước bàn sắp xếp lại ảnh chụp và thư từ trước kia, tất cả đều là hồi ức của bà ấy và Úc Tiện cùng Úc Tranh.
Bà mặc váy dài màu đỏ thẫm, tóc chải ngay ngắn, trên mặt có trang điểm nhưng không che được sắc mặt nhợt nhạt của người có bệnh.


Thấy Ưng Lê và Úc Tiện đến đây, Thư Nhược Tình không ngạc nhiên, chỉ cười nói: “Không ngờ hai đứa đến đây nhanh thế, A Tranh nói cho hai đứa biết phải không?


“Mẹ, sao mẹ không nói tiếng nào đã tự ý rời khỏi viện điều dưỡng, mẹ có biết con lo lắng cho mẹ thế nào không?” Úc Tiện mím môi, không vui nói.
Thư Nhược Tình dịu dàng nở nụ cười: “Chỉ là mẹ muốn quay về đây lần cuối nhìn lại mọi thứ lần nữa, một lát nữa sẽ về.”


Thấy vậy, Ưng Lê yên tâm hơn, cô nhanh chóng gửi tin nhắn thông báo cho Úc Tranh, sợ anh vẫn đang lo lắng.
Thư Nhược Tình ôm hộp, như ôm bảo bối: “Mấy thứ này đều phải mang đi.”
Úc Tiện đi đến ôm hộp đó, giúp bà nói: “Nếu mẹ muốn tìm đồ thì bảo con đến đây lấy là được.”


Thư Nhược Tình chỉ cười không nói.
Trong lòng Ưng Lê đang rất mong Úc Tranh nhanh nhanh trở về, bởi vì cô luôn có dự cảm bất an.
Cuối cùng Úc Tranh đã đến bệnh viện, anh đi rất vội, bước những bước lớn vào phòng bệnh.


Thư Nhược Tình thấy anh đi vào, đôi mắt ảm đạm phát ra ánh sáng sáng ngời: “Tiểu Tranh, mẹ muốn nói chuyện với con.”
Tất cả mọi người ra bên ngoài, chỉ có Úc Tranh ngồi trước mặt Thư Nhược Tình.


“Vì cuộc đời mẹ không hạnh phúc nên hại con phải chịu khổ theo, con phải nhớ kỹ luôn sống vì bản thân, chứ không phải vì người khác.” Thư Nhược Tình áy náy rồi lại vui mừng, “May là bây giờ con đang rất hạnh phúc, ở bên Tiểu Lê đến hết đời.”


Úc Tranh không thể duy trì được vẻ ngoài bình tĩnh, giọng nói run rẩy trả lời: “Con biết rồi.”
Ánh mắt Thư Nhược Tình khép lại, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi: “Mẹ xin lỗi, mẹ cũng muốn nghỉ ngơi.”
—————- 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Dbq, không để Úc tổng vui vẻ được mấy ngày…….
—————- 
Một số món ăn xuất hiện trong chương:



Cơm cà ri



Bánh mousse dâu tây



Sườn muối tiêu






Truyện liên quan