Chương 54: Ngoại truyện 4: Làm cho em vui
Ở bên cạnh có cửa hàng bán đồ lướt sóng, Ưng Lê không biết lướt sóng, Úc Tranh thuê ván lướt sóng rồi đến chỗ có nước biển nông nông dạy cô.
“Trọng tâm dồn xuống phía dưới, giữ ổn định.”
Úc Tranh nắm tay Ưng Lê dạy cô.
Sau khi rơi xuống nước mấy lần, Ưng Lê bị uống thêm mấy ngụm nước biển, vị mặn ngập trong miệng, cô bám chặt cánh tay Úc Tranh, vẻ mặt không vui.
“A a a, em không học!!” Cô thấy mình cứ như vậy ở trước mặt Úc Tranh sẽ càng mất mặt, “Em không học được …..”
Úc Tranh ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt đau lòng mở miệng: “Vậy không học.”
Ưng Lê tê liệt ngồi trên bờ cát, cô vừa thở phì phì vừa vuốt tóc ở hai bên thái dương sang hai bên. Vì rơi xuống nước mấy lần nên tóc buộc đuôi ngựa của cô đã bị rối tung từ lâu, cô tháo hẳn dây buộc tóc xuống, đợi ánh mặt trời chiếu vào để tóc khô hơn.
Động tác Úc Tranh nhanh nhẹn dứt khoát, giống như tất cả khu vực biển đều là địa bàn vui chơi của anh, Ưng Lê ngồi ở kia nhìn không thể không cảm thán.
Ánh mặt trời, biển rộng cộng với người đàn ông này, đúng là bức tranh hoàn mỹ.
Vì không muốn lãng phí cảnh đẹp này, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh Úc Tranh đang chơi, chụp được rất nhiều tấm.
Úc Tranh chơi chưa được bao lâu đã đi vào bờ, anh đặt ván lướt sóng ở bên cạnh Ưng Lê, ngồi xuống cười hỏi: “Có phải lúc nãy em mới chụp lén anh không?”
“Chụp lén gì cơ.” Ưng Lê mở ảnh cho anh xem, lập tức phản bác, “Em quang minh chính đại chụp ảnh chồng mình!!!”
Úc Tranh mỉm cười khi nghe thấy hai chữ ‘chồng’, anh nhìn thoáng qua ảnh chụp, cũng không tệ lắm.
Úc Tranh ở trong ảnh đứng vững vàng trong những bọt sóng, dường như không thể đánh bại, bố cục cùng hình ảnh rất khá.
“Chụp khá đẹp nhỉ?” Ưng Lê cười tủm tỉm hỏi.
Úc Tranh mỉm cười gật đầu: “Đặt làm màn hình khóa của em được không?”
Ưng Lê lấy lại di động, nhưng không trả lời lại ngay luôn, ngược lại cười giảo hoạt: “Em cần thời gian để suy nghĩ.”
Úc Tranh bất lực, ánh mắt anh dừng lại trên tóc của Ưng Lê, vì phơi dưới ánh nắng mặt trời cho khô nên lúc này có hơi rối, anh tự tiến cử mình: “Anh giúp em buộc tóc.”
Ưng Lê gật đầu, đưa dây buộc tóc cho anh.
Tiến bộ hơn trước, động tác bây giờ của Úc Tranh thuận thục hơn nhiều, tuy rằng vẫn còn có chút không thuận lợi, nhưng kết quả sau khi buộc xong tốt hơn nhiều so với trước kia.
Ưng Lê nhìn tóc mình qua điện thoại di động, không thể không khen mấy câu: “A Tranh, không phải anh lén học trộm sau lưng em đấy chứ?”
Năng lực nấu ăn tiến bộ thì thôi đi, bây giờ ngay cả kỹ năng buộc tóc cũng có tiến bộ.
Úc Tranh híp mắt cười khẽ: “Không học mà bị sai chỗ nào đấy sẽ bị em ghét bỏ, về sau anh sẽ tranh thủ học nhiều hơn.”
***
Úc Tranh thuê hai chiếc xe đạp, cùng Ưng Lê đạp xe quanh hòn đảo.
Phong cảnh xung quanh rất đẹp, dọc theo đường đi Ưng Lê không ngừng biết thêm được nhiều thứ, trong di động không biết có bao nhiêu ảnh chụp.
Đại khái các fan biết tin bọn họ đi du lịch, ở trên Weibo gửi tin nhắn hy vọng Ưng Lê có thể đăng mấy bức ảnh trong lúc đi chơi.
Cô chọn hai bức ảnh, một bức của Úc Tranh một bức của cô, ảnh chụp cô đang nháy mắt đứng bên cạnh hoa, nhìn qua cực kỳ hoạt bát dí dỏm. Bức ảnh còn lại chụp bóng hình Úc Tranh đang đạp xe, bả vai sau lưng rộng lớn, vừa nhìn đã biết là loại để cho người khác dựa vào.
Úc Tranh thấy cô chọn hai bức này cười hỏi: “Không lẽ anh không xứng được lộ mặt trong ảnh?”
“Mặt là của em.” Ưng Lê khẽ hừ một tiếng, đăng hai bức ảnh này lên Weibo.
Thật ra Úc Tranh vì những lời đó của cô mà vui mừng rất lâu, cũng không yêu cầu được lộ mặt xuất hiện trên Weibo cô.
Weibo vừa mới đăng bài rất nhanh đã có rất nhiều fan và người qua đường vào để lại bình luận.
—— Bức ảnh này của chị do Úc tổng chụp đúng không, em nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua kính thủy tinh ở sau lưng.
—— Tôi thấy rồi, bức ảnh này chụp đẹp ghê
—— Mỗi người đều là kính hiển vi, các cô gái à!!
—— Tại sao Úc tổng chi lộ mỗi bóng lưng, có phải chị không nỡ không ha ha ha ha ….
—— Không được lộ mặt, do Úc tổng không xứng ư 23333
—— Tôi từng đến đây rồi!! Cảnh sắc đẹp lắm, không ngờ chị cũng đến chỗ này huhuhu
Ưng Lê thoát Weibo, trên màn hình điện thoại là bức ảnh chụp Úc Tranh đứng trên ván trượt lướt sóng, cô cất điện thoại bắt đầu cùng Úc Tranh đi về.
Lần này hai người sóng đôi đạp xe rất chậm, gió biển thổi qua rất thoải mái, khiến Ưng Lê có suy nghĩ không muốn rời đi trong chốc lát, nhưng hành trình du lịch sắp kết thúc, đã gần đến thời gian bọn họ phải quay về.
“A Tranh, lần sau có thời gian chúng ta lại đến chỗ này nữa đi.”
Úc Tranh cười gật đầu: “Nếu như em muốn đi, anh sẽ đi cùng em bất cứ lúc nào.”
***
Quay lại biệt thự, vì đã rất lâu rồi Ưng Lê không vận động như vừa rồi nên thấy mệt ch.ết mất, đi đến sô pha nằm tê liệt trên đó không muốn đứng dậy.
“Không đi tắm rửa sao?” Úc Tranh hỏi
Ưng Lê mệt mỏi khoát tay: “Anh tắm trước đi, em phải nghỉ ngơi thêm lúc nữa.”
Thấy thế Úc Tranh cười khẽ, đi đến sô pha cúi người bế cô lên: “Anh giúp em tắm.”
Ưng Lê sợ hãi ôm cổ anh, nghe anh nói vậy lại cố thể hiện mình không mệt mỏi, giãy dụa từ chối: “Không cần không cần, bây giờ em phải đi tắm, không cần anh giúp gì hết.”
Úc Tranh dừng bước chân, hôn khóe môi cô cười nói: “Anh rất vui khi được cống hiến sức lực.”
Ưng Lê: “…..”
Vừa mới vào nhà tắm Ưng Lê đã muốn chạy trốn, nhưng lại bị Úc Tranh lôi trở lại, cả người bị ép sát trên tường.
“Không phải em nói mình mệt sao?” Úc Tranh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, bên môi ẩn hiện nụ cười: “Nhìn qua thấy tinh lực của em vẫn tốt lắm.”
Ưng Lê mím môi, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, em mệt lắm…..”
Úc Tranh hơi nhíu lông mày: “Anh không tin.”
Tiếp đó chính là thời gian để thử nghiệm.
Mà Ưng Lê cũng chẳng nghĩ đến, lần tắm rửa này kéo dài tận hơn hai giờ mới kết thúc….
Tối nay hai người không chuẩn bị ăn cơm tại biệt thự mà đi đến nhà hàng cơm Tây sang trọng gần đó.
Ưng Lê thay một chiếc váy, cẩn thận trang điểm một chút vì bọn họ đang chuẩn bị đi ăn bữa tối dưới ánh nến.
Tiếng đàn dương cầm chậm rãi xuôi dòng, trong nhà hàng im lặng đến mức gần như chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy đôi tình nhân cúi đầu nói nhỏ riêng tư.
Úc Tranh cắt xong miếng thịt bò bít tết đưa đến trước mặt Ưng Lê, rồi lấy đĩa phần ăn của cô về chỗ mình.
Ưng Lê nói cảm ơn ngọt xớt, nhưng nghĩ đến việc trưa mai bọn họ đã phải rời đi, trong lòng thấy hơi hụt hẫng.
“Thật tình không muốn quay về như vậy.” Cô cảm thấy miếng thịt trong tay không còn mùi vị gì hết.
Úc Tranh đùa cô: “Hay chúng ta sẽ ở chỗ này luôn, không về nữa.”
Ưng Lê cắn miếng thịt bò, biết là anh cố ý trêu cô, hầm hừ: “Còn lâu em mới tin lời anh nói, anh đã mất chữ tín trong lòng em lâu rồi.”
Đợt này cô đã bị anh lừa bao nhiêu lần rồi!!
Nghĩ đến đây, suy nghĩ Ưng Lê lại xoay chuyển: “Chúng ta quay về đi, về nhà vẫn tốt hơn.”
Úc Tranh cười hỏi: “Sao em có thể thay đổi nhanh vậy?”
“Vì nhớ anh là kẻ lừa đảo đó.” Hai má Ưng Lê ửng đỏ trừng mắt nhìn anh, “Em không tin anh.”
Úc Tranh: “……”
***
Vì muốn lấy lại niềm tin từ chỗ Ưng Lê lần nữa, Úc Tranh dẫn cô đến một nơi.
“Chúng ta đi đâu?” Ưng Lê được Úc Tranh nắm tay, trong lòng đầy một bụng nghi ngờ.
Úc Tranh không trả lời, hai người đến một bãi biển rộng lớn, ở chỗ đó đã chuẩn bị sẵn cả lều cắm trại dã ngoại, anh đưa Ưng Lê đến ngồi xuống.
“Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.” Anh khẽ cười.
Ưng Lê chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đấy cô ngây ngẩn cả người. Trên đầu cô là một dải ngân hà lớn, sáng rực bao la hùng vĩ. Mà ở phía cuối nơi đó như đang tiếp nối cùng bờ biển xa xa, có cảm giác biển rộng cùng sao trời gắn bó lại thành một thể.
Cô không nhịn được ngạc nhiên kêu thành tiếng.
Cản tượng đẹp như này chắc chắn không thể nào nhìn thấy trong thành phố, chấn động như thế rồi lại đánh thẳng vào tâm hồn.
“Hôm nay trời nắng, ít mây, mặt trăng không được tròn lắm.” Hai tay Úc Tranh chống ở trên thảm ngửa đầu ngắm nhìn, “Nghĩ chắc hẳn sao đêm này sẽ đẹp lắm nên anh đưa em đến đây.”
Lúc này Ưng Lê mới hoàn hồn, nhìn lều trại và cả thảm được bày sẵn ở đằng sau hiểu ra: “Mấy thứ đó đều do anh chuẩn bị trước?”
Úc Tranh cười khẽ gật đầu: “Cũng không mất quá nhiều sức lực, tốn chút tiền là xong.”
Tiếng sóng biển xô vào bờ cát cùng tảng đá, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, cùng với biển rộng và bầu trời đầy sao, đúng là rất hoàn mỹ.
Ưng Lê chăm chú ngắm bầu trời sao không hề chớp mắt, tựa như muốn in sâu cảnh đẹp này vào trong đáy mắt.
“Đẹp không?” Úc Tranh cười hỏi.
Ưng Lê gật gật đầu, ngoái đầu nhìn lại anh: “Đây xem như anh chịu nhận lỗi đúng không?”
Úc Tranh hơi hơi cong môi: “Muốn làm cho em vui.”
Tim Ưng Lê đập thình thịch, cô lảng tránh ánh mắt, nếu không sẽ không chống đỡ được mất.
Vào đêm bên bờ biển có chút lạnh, Úc Tranh cầm một cái chăn ở trong lều trại phía sau đi ra, giúp Ưng Lê đắp chăn lên: “Sao và anh, em chọn ai?”
Ưng Lê dùng chăn quấn quanh mình thật chặt, cố ý nói: “Em chọn sao, ngắm sao rất thích.”
Úc Tranh cười cười bất lực: “Em đang mang thù đấy hả?”
Ưng Lê mím môi nở nụ cười, cô thấy hình như mình cũng đã phát tiết xong rồi, nhích lại gần đến cạnh Úc Tranh, nhìn anh nhân tiện nói: “Em chọn cùng anh ngắm sao, anh là người không thể thiếu.”
Úc Tranh đưa mắt nhìn cô, nhìn Ưng Lê thật lâu mới thở dài một hơi: “Cuối cùng anh vẫn thất bại trước em.”
“Anh bại bởi em lúc nào?” Ưng Lê nghi hoặc hỏi.
Úc Tranh cong môi nhưng không trả lời.
Nếu lúc trước không thấy cô vội vàng tránh né ánh mắt cũng sẽ không thấy cô lên nhầm xe của mình, cũng sẽ không vào ngày mưa hôm đó bảo cô lên xe đưa cô về nhà.
Lúc sau có tâm tư nhờ cô đóng giả làm bạn gái mình, đều vì anh đang không ngừng thua dưới tay cô, thua bởi tâm tư của chính mình.
Nhưng mà, anh nguyện ý thua Ưng Lê.