Chương 71

 
Edit: Hạnh

Lúc ấy, ánh mắt của Giang Thừa như mưa giông sắp ập tới, nhưng cuối cùng anh lại lẳng lặng chẳng nói gì cả, trừ việc nói cô sợ mình ra, Giang Thừa vẫn bình thản, ngay cả lúc sắp về, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ chúc cô ngủ ngon, bỏ lại cô một mình, ngờ nghệch không hiểu suy nghĩ của anh.


Ôn Giản còn tưởng chuyện này qua rồi, nhưng Giang Thừa lại không nghĩ thế.
“Sao…” Cô lén nhìn vẻ mặt anh: “Sao tự dưng anh lại nói chuyện này?”


Giang Thừa không đáp, bỏ cánh tay đang khoanh trước ngực lại, anh đút tay vào túi, tay khác cầm điện thoại, đi tới bàn làm việc, vừa đi vừa điềm nhiên bảo: “Có lẽ chuyện này nhắm vào em rồi, nếu bên phía camera có vấn đề thì những camera khác cũng không điều tr.a được gì đâu.”


Đột nhiên anh nói tới chuyện chính sự làm Ôn Giản hoàn hồn, cô nhìn Giang Thừa, gật đầu bảo: “Em biết.”


Giang Thừa đứng ở bàn, anh đặt điện thoại xuống, ấn điện thoại bàn, cầm ống nghe lên, ấn số đường dây nội bộ tới văn phòng trợ lý: “Bảo phòng bảo vệ làm nhanh lên, đưa video trích ra mang tới văn phòng cho tôi.”


Nói xong, Giang Thừa cúp máy, ngẩng đầu thì thấy Ôn Giản đang nhìn mình, vẫn là đôi mắt vô tội to tròn bình tĩnh như nhiều năm trước, anh chợt nhớ tới lúc bé cô trốn trong tủ quần áo của mình, rõ ràng khi ấy, Ôn Giản rất sợ hãi nhưng cũng rất dũng cảm.
Trái tim anh dịu lại, vẫy tay về phía cô.


available on google playdownload on app store


“Lại đây.” Giang Thừa nói.
“…” Ôn Giản tới gần anh, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Giang Thừa không nói gì, chờ tới khi cô đứng gần anh, anh thản nhiên đặt tay lên đầu cô.
Người Ôn Giản cứng lại, cô ngẩng đầu, bàn tay trên đầu cô hơi dùng sức, Giang Thừa kéo cô vào lòng mình.


“Em đừng lo.” Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, Ôn Giản đang định tránh anh thì lại dừng lại.
“Giang Thừa, thấy bảo anh dẫn Lâm Giản Giản…” Giọng điệu hớt hải của Hà Thiệu truyền tới từ ngoài cửa, anh ta vừa nói vừa đẩy cửa ra.


Ôn Giản vội vàng tránh sang một bên, lùi lại rồi quay sang nhìn cửa ra vào.
Giang Thừa nhìn Ôn Giản rồi lại nhìn theo ánh mắt cô.
Hà Thiệu cầm tay nắm cửa, anh ta khựng người lại, sờ mặt mình, “Sao… sao thế?”
Sao ai cũng nhìn anh ta nhìn thấy ma ý nhỉ?


“Đáng ra tôi mới là người hỏi cậu mới đúng.” Giang Thừa đáp. Anh buông tay xuống, đút trong túi quần, nghiêng đầu nhìn Hà Thiệu, “Sao trông cậu lo lắng thế?”
Hà Thiệu nhớ tới chuyện quan trọng, anh ta nhìn Ôn Giản, mặt cô hồng hồng, nhưng mắt không đỏ, không bị Giang Thừa mắng phát khóc.


Anh ta yên tâm hẳn, lén nhìn Giang Thừa, khẽ ho một tiếng, đóng cửa lại rồi bảo: “Em nghe nói Lâm Giản Giản có chuyện, anh quát cậu ấy trước mặt mọi người, còn bị gọi vào văn phòng dạy dỗ một trận nữa chứ.”
Giang Thừa: “Cậu vội vàng chạy tới đây định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”


Hà Thiệu cười đáp: “Đều là bạn bè mà, anh đừng nghiêm khắc như thế.”
Giang Thừa: “Cô ấy làm sai chẳng lẽ tôi không nói 1-2 câu được à?”


“Làm sai bị mắng là đúng, không được tái phạm nữa, em chỉ lo là…” Hà Thiệu dừng lại, ánh mắt ẩn ý nhìn Ôn Giản, “Có người nào đó mượn cớ để bắt nạt cậu ấy thôi.”
“…” Giang Thừa ngẩng đầu, hết nhìn Hà Thiệu rồi lại nhìn Ôn Giản.


Đột nhiên Ôn Giản bị lôi vào, cô bảo: “Giang… Giang tổng không làm khó tôi đâu, chỉ hỏi cụ thể chuyện này là thế nào thôi.”
Hà Thiệu: “Bạn bè cả mà, Giang tổng cái gì cứ, nghe xa lạ lắm.”


Anh ta bước tới, hỏi: “Thế rốt cuộc chuyện này là sao? Đang yên đang lành thì sao lại mất? Có phải cậu để quên ở nhà không? Đã tìm chưa?”


“Sổ sách kế toán không được mang về nhà, đây là yêu cầu cơ bản, cô ấy không ngốc đến nỗi tới chuyện này cũng không biết.” Giang Thừa nhìn Hà Thiệu: “Cậu tới đúng lúc lắm, mau giục phía bảo vệ làm nhanh lên, với cả trấn an ba cậu đi, ba cậu là người muốn đối chiếu sổ sách đấy.”


Hà Thiệu giơ tay bảo OK, nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho phòng bảo vệ rồi gọi cho thư ký của Hà Kiến Ly thông báo sơ qua, tạm thời bên phía ông ta không nói gì cả.
Bảo vệ vội vàng mang video tới, trừ camera trong văn phòng tài vụ bị hỏng không quay được ra thì các camera khác vẫn bình thường.


Trong video, từ khi Ôn Giản về thì không có ai tới phòng tài vụ nữa, khu vực làm việc cũng không có ai cả.
“ch.ết tiệt.” Hà Thiệu lẩm bẩm, “Không ai vào văn phòng thì sao lại mất được nhỉ?”
Anh ta nhìn Ôn Giản: “Hay là cậu nhớ nhầm?”


“Không.” Ôn Giản không ngẩng đầu, vừa trả lời vừa xem video chằm chằm.


Góc quay của camera là hành lang đối diện cửa ra vào của phòng tài vụ, đèn ngoài hành lang không bật, cũng không có ai cả, trong phòng chỉ có ánh sáng mơ hồ từ đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào, không gian im lắng lặng thinh, mọi thứ đều bình thường.


Cả đám xem video giám sát từ lúc hơn 8 giờ khi Ôn Giản tan làm, không thấy ai khả nghi.
“Đi ăn cơm đã.” Giang Thừa nhìn đồng hồ dưới góc phải màn hình, anh vừa nói vừa tạm dừng video.
Bây giờ vẫn chưa tới 12 giờ, ít nhân viên đi ăn trưa.
Đi qua cửa nhà ăn, Ôn Giản vô thức nhìn vào trong.


Căn tin tối hơn bên ngoài, ánh đèn chiếu lên vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Giản, cô nhìn gương mặt mình trong gương, bỗng nhiên dừng chân lại.
Giang Thừa đi cạnh cô cùng dừng lại theo.
Trên cửa kính, ánh mắt hai người nhìn nhau, cùng quay lại nhìn về phía khu vực phòng tài vụ rồi lại nhìn đối phương.


“Hà Thiệu.” Giang Thừa gọi Hà Thiệu: “Cậu cứ ăn trước đi, tôi còn có chút việc.”
Hà Thiệu mờ mịt hỏi: “Sao thế?”
Nhưng không ai trả lời anh ta.
Giang Thừa và Ôn Giản rảo bước về văn phòng, ngồi trước màn hình laptop. Giang Thừa di chuyển con trỏ chuột, nhanh chóng phát lại video.


Hà Thiệu mơ màng chạy theo, anh ta thấy hình ảnh thu được vẫn giống như lúc nãy đã xem, lại nhìn vẻ mặt căng thẳng của Gang Thừa, anh chăm chú nhìn màn hình, video kéo dài tới rạng sáng lúc 1 giờ 58 phút, tay Giang Thừa khựng lại, quay lại mấy giây, phóng to màn hình lên.


Hà Thiệu không thấy gì khác, anh ta nhìn Giang Thừa: “Có cái gì không giống à?”
“Bóng người trên cửa kính đi.” Ôn Giản đáp.


Hà Thiệu dí sát mắt vào màn hình một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra manh mối, trên cửa kính có bóng người chuyển động nhưng không rõ lắm, nhìn kĩ mới thấy dáng người mơ hồ.
Hà Thiệu lẩm bẩm: “Đm.”


Anh ta đi theo Giang Thừa và Ôn Giản xuống lầu, mới tới cửa phòng Tài Vụ thì thấy Hoàng Tử Thần, Điền Giai Mạn và những người khác vừa đi ăn về.
Hà Kỳ nhìn Ôn Giản, chào Giang Thừa và Hà Thiệu trước rồi dè dặt đi tới đứng cạnh Ôn Giản, nhỏ giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”


Ôn Giản còn chưa kịp trả lời thì Hà Kỳ nói với Giang Thừa: “Tổng giám đốc, Ôn Giản không cố tình làm mất đồ đâu, nếu không tìm lại được thì phải bồi thường thế nào?”


Điền Giai Mạn cười khẩy, lạnh lùng bảo: “Có quan hệ với cấp trên đúng là tốt thật, dù sao người chịu trách nhiệm vẫn là tôi với Tạ tổng thôi.”
Vẻ mặt của những người khác cũng thay đổi.


Giang Thừa nhìn Điền Giai Mạn, “Cô Điền, đây là công ty, ai làm sai thì đều giống nhau cả, công ty có cơ chế xử phạt riêng, không có chuyện ai bao che cho ai. Nếu chưa có đầy đủ chứng cứ thì đừng vội vàng kết tội, đừng để ảnh hưởng tới người khác.”


“Đồng thời, công ty cũng nghiêm cấm hành vi vu oan hãm hại, vô cớ chửi bới người khác, nếu có, công ty sẽ giao cho cảnh sát xử lý, đều là người trưởng thành rồi, hy vọng mọi người sẽ có trách nhiệm cho từng hành vi của mình.”
Dứt lời, Giang Thừa đi vào phòng Tài Vụ, lẳng lặng nhìn cửa sổ đối diện.


Ngoài cửa sổ là khu rừng cây, có đường đi hình vòng cung và bãi cỏ lớn, đối diện bãi cỏ là hàng rào bao vây, qua hàng rào kia là một công ty khác.
Hàng rào cao khoảng 2 mét, ở đúng ngã rẽ, vừa vặn là điểm mù.


Thấy Giang Thừa đi tới, giám đốc phòng Tài vụ tươi cười chào đón, đang định nói chuyện thì Giang Thừa nhìn anh ta, “Tạ tổng, anh đã báo cảnh sát chưa?”
Anh ta sửng sốt, lo lắng nhìn Ôn Giản: “Nhất định phải báo cảnh sát ư?”


Giang Thừa: “Để tránh thiên vị làm loạn kỷ cương công ty thì cứ để cảnh sát xử lý đi.”
Nói xong, anh nhìn Ôn Giản: “Làm sai cũng được, bị oan cũng được, phải cho tôi một kết quả.”
Giang Thừa đã nói thế, Tạ tổng đành phải báo cảnh sát.


Tới chiều, cảnh sát khu vực tới điều ra, Ôn Giản đi lấy khẩu cung, phòng bảo vệ giao video trích ra từ camera cho cảnh sát. Đến khi sắp tan làm, cảnh sát đưa ra kết luận bước đầu, xác định đây là vụ án trộm cắp, chưa tìm được nghi phạm, phải điều tr.a thêm.


Nghe thế, Hà Kỳ hậm hực bảo Điền Giai Mạn: “Chị Điền, có phải chị nên xin lỗi Ôn Giản không? Cô ấy cũng là người bị hại đấy.”
Điền Giai Mạn lạnh mặt không nói gì, cầm túi xách đi về.
Hà Kỳ lè lưỡi với cô ta, khịt mũi bảo: “Kiêu căng ngạo mạn cái gì không biết.”


Ôn Giản ngẩng đầu nhìn Điền Giai Mạn rồi lại cúi đầu đóng ngăn kéo lại, cô cũng không nói gì cả.
Cô không chắc mình bị vu oan hay chỉ là trộm đồ thôi, cũng có thể là một mũi tên trúng hai đích, vừa đánh cắp giấy tờ quan trọng vừa lợi dụng cơ hội này để đuổi việc cô.


Nhưng sao lại nhắm vào mình cô?
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt dòng suy nghĩ của Ôn Giản.
Giang Thừa gọi tới.
Ôn Giản ấn nút nghe, tay kia tắt máy tính, cầm túi đi ra ngoài.
“Em tan làm chưa?” Giang Thừa hỏi.
Ôn Giản: “Em vừa mới về.”
Giang Thừa: “Em đứng đợi anh ở cửa sau nhé, anh tới ngay.”


Ôn Giản: “Vâng.” Cô đứng đợi tầm 2 phút thì Giang Thừa tới.
“Tối nay em rảnh không?” Ôn Giản ngồi ở ghế phụ, Giang Thừa nghiêng đầu hỏi cô.
Ôn Giản lắc đầu: “Hứa Nhiễm hẹn em đi ăn cơm, sao thế?”
Giang Thừa cau mày, “Lại có hẹn?”
Ôn Giản: “…”


Trừ tối qua ra thì cô có hẹn ai bao giờ đâu.
“Có chuyện gì à?” Cô hỏi.
Giang Thừa nhìn cô, lắc đầu đáp: “Không.”
Anh lại hỏi: “Em hẹn Hứa Nhiễm ăn ở đâu?”
Ôn Giản: “Quanh trung tâm thương mại Vạn Tinh thôi, nhưng bọn em chưa tính đi ăn ở quán nào cả.”


Cô hỏi: “Anh rảnh không? Hay bọn mình đi ăn chung nhé?”
Giang Thừa: “Để hôm khác đi, tối nay anh bận rồi.”
Giang Thừa lái xe đưa Ôn Giản tới Vạn Tinh.
Anh dừng lại trước trung tâm thương mại, Giang Thừa nhìn ra cửa sổ lại lại nhìn cô: “Ăn xong thì gọi cho anh, anh cũng ở gần đây, tiện đường đưa em về.”


“Vâng.” Ôn Giản đang định xuống xe, cô nghĩ ngợi rồi quay lại nhìn Giang Thừa, “Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhiều nhé.”
Giang Thừa ngồi im nhìn cô: “Chỉ có hai chữ cảm ơn thôi à?”
~
 
------oOo------
 






Truyện liên quan