Chương 77
Edit: Hạnh
—
Trong chợ đêm có rất nhiều người, ven đường là quầy hàng bán quần áo, giày dép, trang sức nhỏ xinh, phụ kiện điện thoại, sạp hàng buôn bán đủ loại chiếm gần hết lòng đường.
Ôn Giản chật vật đi giữa dòng người.
Giang Thừa đi bên cạnh Ôn Giản, một tay để trên vai cô, che chở không để Ôn Giản va phải người khác.
Tựa như Giang Thừa ôm Ôn Giản vào lòng, quanh người cô đều là hơi thở của anh, trông rất thân mật.
“Em từng đi chơi ở chợ đêm chưa?” Giang Thừa ôm chặt Ôn Giản, nghiêng đầu hỏi cô.
Ôn Giản gật đầu: “Em đi rồi, ở cổng sau trường em có chợ đêm, cũng giống như chỗ này, thỉnh thoảng cuối tuần em sẽ ra đó chơi.”
Giang Thừa: “Em đi một mình à?”
Ôn Giản: “Vâng.”
Giang Thừa: “Người ta hay đi với người yêu, sao em không kiếm lấy một anh?”
Ôn Giản quay sang nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa cũng nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh như đang nói chuyện phiếm.
Ôn Giản khẽ cười.
“Chắc là…” Giọng cô nhỏ dần: “Bọn họ không phải là anh.”
Giang Thừa cũng cười theo, anh không nói gì, chỉ xoa tóc cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Anh thì sao? Anh đã từng tới chợ đêm chưa?” Cô hỏi.
Giang Thừa: “Anh không đến những nơi thế này.”
Anh nhìn qua đôi học sinh yêu nhau đứng ở quầy bán oden: “Tới đây thì sẽ tiếc lắm.”
Ôn Giản nhìn theo ánh mắt anh, bạn nữ cầm xiên thịt đút cho bạn nam ăn, gương mặt cô bé non nớt, đôi mắt cong cong, ánh mắt sáng ngời.
Ôn Giản bật cười.
Giang Thừa dẫn cô tới quán nướng ngoài trời.
Nhân viên phục vụ vội vàng bưng nước và menu tới.
Ôn Giản gọi mấy xiên nướng, cô đặt menu xuống, nhìn Giang Thừa: “Hôm nay anh dẫn em tới đây không phải để tìm lại thanh xuân đúng không?”
Giang Thừa nhìn cô: “Ừ.”
Ôn Giản cau mày, cô không biết đáp án này là thật hay giả.
Giang Thừa cầm ca nước, đặt cốc nước tới trước mặt cô: “Ôn Giản, thanh xuân này là em nợ anh.”
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”
Giang Thừa nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh bật cười, nghiêng người dịch sát gần Ôn Giản, xoa tóc cô, anh lẳng lặng nhìn Ôn Giản.
Ánh mắt Giang Thừa quá chăm chú làm Ôn Giản không tự nhiên lắm, cô đổi chủ đề: “Em còn tưởng anh không thích tới đây, hồi cấp 3 em muốn rủ anh đi dạo mấy lần nhưng lại sợ anh hiểu lầm nên cứ ngại mãi, không rủ nữa.”
Giang Thừa: “Anh nhớ hồi bé em có xấu hổ bao giờ đâu, suốt ngày gọi anh ơi anh à.”
Ôn Giản mím môi, đôi mắt long lanh nhìn anh, tựa như khi còn nhỏ, cô khẽ gọi: “Anh ơi?”
Cô vừa dứt lời thì bị Giang Thừa gõ vào đầu một cái.
Giang Thừa lườm cô: “Anh nào?”
Ôn Giản phồng má, xoa chỗ anh gõ đầu mình, không đáp.
Giang Thừa nhìn phía sau cô, anh cũng không nói gì.
Ôn Giản nhìn anh: “Anh còn chưa nói rõ ràng đâu.”
Giang Thừa vẫn nhìn sau cô, anh đáp: “Bên phải em, hướng 11 giờ.”
Ôn Giản định quay đầu lại, bỗng nhiên Giang Thừa cúi đầu dựa sát vào cô, anh để tay lên đầu Ôn Giản, dựa trán mình vào trán cô, tay khác cầm điện thoại, giơ về phía Ôn Giản.
Ôn Giản nhìn điện thoại, gương mặt cô lọt vào ống kính, hiện lên trên màn hình,
Giang Thừa bật camera trước, Ôn Giản nhìn đằng sau mình, cô thấy Tào Bảng, ở cạnh ông ta còn có hai gã đàn ông khác, vừa ăn xiên nướng vừa nói gì đó.
Ôn Giản nhìn Giang Thừa.
Anh khẽ nói: “Em có nhớ anh từng nói Trần Chí cần thêm hàng để kiểm soát thị trường khác không?”
Ôn Giản gật đầu, sau khi Ngô Văn Nhã và Trương Mâu bị bắt, Giang Thừa từng nói chuyện này với cô, anh hỏi có phải Tào Bảng rục rịch định làm gì không, khi ấy Uông Tư Vũ nói Tào Bảng không có động tĩnh gì cả. Nhưng Giang Thừa lại nghi ngờ đàn em của Tào Bảng không chỉ có Trương Mâu và Ngô Văn Nhã mà còn có người khác nữa. Cũng có thể ngoài Trần Chí ra, còn có người kiểm soát việc buôn lậu ma túy ở Tùng Thành.
Giang Thừa xoa tóc Ôn Giản, anh chuyển camera sang một bên khác, chạm mặt mình vào má cô, Giang Thừa lấy nét, chụp lại một tấm.
Anh nói: “Phía 3 giờ.”
Ôn Giản nhìn theo hướng anh chỉ, có một cô gái mảnh khảnh đang ăn que nướng, trông rất quen.
Giang Thừa nhắc cô: “Hôm đó em và Hạ Chi Viễn đi mua quần áo, va phải một cô gái, người đó chính là cô ta.”
Giang Thừa xoa tóc cô, tựa như thú vui của các cặp yêu nhau, giọng anh trầm trầm nhưng lại rất bình tĩnh: “Để ý cô ta và Tào Bảng đi.”
Ôn Giản nhìn màn hình, hai người họ mang hai chiếc túi xách màu đen giống y đúc.
Giang Thừa: “Tào Bảng là người cẩn thận, lần trước dựng lên màn kịch cảnh sát bắt người tránh rút dây động rừng, có lẽ anh ta vẫn còn nghi ngờ đấy, cũng đoán được cảnh sát đang theo dõi mình, giao dịch ở chỗ đông người thế này là an toàn nhất.”
Giang Thừa cúi đầu hôn tai cô: “Tí nữa bọn họ đi ngang qua đây, em tìm cách nào làm mọi thứ hỗn loạn lên nhé.”
Ôn Giản khẽ gật đầu, giả vờ sợ nhột, nghiêng người tránh nụ hôn của anh.
Giang Thừa thấy cô tránh mình, anh khẽ cười.
Nhân viên phục vụ mang xiên nướng tới, thấy hai người vờn nhau, anh ta mỉm cười, nói: “Của hai người đây” rồi rời đi.
Giang Thừa nhìn anh ta rồi lại nhìn Tào Bảng, gã ta vẫn đang ăn thịt nướng.
Tới hơn 10 giờ, có người đã về nhưng chợ đêm vẫn rất náo nhiệt.
Tào Bảng ăn xong, đứng dậy trả tiền, cô gái kia cũng thanh toán rồi rời đi.
Giang Thừa gọi phục vụ tới, anh trả tiền rồi ôm Ôn Giản đi ra chỗ khác.
~
------oOo------