Chương 107

 
Edit: Hạnh – Beta: Duyn, Hạnh

Ôn Giản bồn chồn ngồi trong phòng cả buổi chiều.


Cô không biết Chung Ngọc Minh có nhận ra cô hay không, chiều nay vẫn giống mọi hôm, sóng yên biển lặng, không có gì khác thường, thậm chí còn chẳng có ai đi qua văn phòng của cô nhưng lại giống như bình yên trước bão. Hạ Chi Viễn ngồi trong phòng cả chiều không ra ngoài, thỉnh thoảng Ôn Giản nghe thấy tiếng đồ vật bị ném đi, chắc chắn tâm trạng anh ta không tốt chút nào.


Ôn Giản đoán chuyện ma túy bị mất tích có liên quan tới Điền Giai Mạn nhưng cô không rõ cụ thể chuyện này là thế nào, sao lúc nói chuyện điện thoại Hạ Chi Viễn lại tức giận, Giang Thừa đã nghe được những gì, Ôn Giản không có cơ hội nói chuyện với anh, cô không biết gì cả. Nhưng Chung Ngọc Minh ở công ty, Hạ Chi Viễn không ra ngoài là vì anh ta không biết hay là giả vờ không biết?


Vậy Điền Giai Mạn thì sao?


Ôn Giản nhớ Giang Thừa từng kể, Điền Giai Mạn nói chắc chắn Chung Ngọc Minh vẫn ở Thái Lan, không có dấu hiệu về Trung Quốc, nhưng bây giờ Chung Ngọc Minh đang ở công ty, còn đóng giả làm nhân viên lao công, Điền Giai Mạn không biết thật hay là đang dè chừng Giang Thừa? Có phải Giang Thừa bị bại lộ rồi không?


Bao nhiêu câu hỏi quanh quẩn trong đầu Ôn Giản làm lòng dạ cô ngổn ngang không thôi.


available on google playdownload on app store


Cô để ý tình hình bên ngoài, không thấy Điền Giai Mạn lên lầu 4, cô thấy Chung Ngọc Minh vào phòng Hạ Kiến Ly, cũng thấy Giang Thừa và Hà Thiệu lần lượt đi vào rồi lại cùng rời đi, Giang Thừa vẫn bình tĩnh làm Ôn Giản không tìm ra manh mối nào từ gương mặt anh, không biết sau khi Chung Ngọc Minh nhìn thấy anh thì sẽ thế nào.


Từ khi Giang Thừa cố ý để lộ chuyện mình là Edwiin với Hạ Chi Viễn, để Hạ Chi Viễn nghĩ cô là người Giang Thừa cài vào bên cạnh anh ta, từ sau hôm đó cô không dám tùy tiện nói chuyện hay nhắn tin với Giang Thừa ở công ty nữa, bây giờ Chung Ngọc Minh lại xuất hiện làm cô lại không dám tiếp xúc với anh hơn, Ôn Giản lo lắng không thôi, chỉ chờ tới giờ tan làm.


Tới lúc tan làm Chung Ngọc Minh mới đi ra khỏi phòng Hạ Kiến Ly, ông ta vẫn cầm cây lau nhà, giẻ lau, thùng đồ như vừa nãy, trông như mới dọn dẹp văn phòng chủ tịch xong.
Ông ta đi tới phòng để đồ vừa nãy mới va phải Ôn Giản.
Cô lao công đang lau dọn hành lang, gọi ông ta lại cùng giúp mình một tay.


Ôn Giản đứng dậy đi tới cửa máy in, tầm nhìn thoáng đãng. Từ lúc Chung Ngọc Minh bước ra ngoài, cô lấy cớ in báo cáo đứng ở máy in, báo cáo đã được Hạ Chi Viễn kiểm tra, sau khi in xong thì giao cho Tạ tổng ở phòng tài vụ, đây không phải là văn kiện cần gấp nhưng bây giờ nộp vẫn là hợp tình hợp lý.


Cô thấy Chung Ngọc Minh khựng người lại, chắc chắn là muốn kháng cự nhưng lại sợ người khác để ý nên chỉ đành im lặng cầm giẻ lau đi tới lau lan can.


Ôn Giản vào đây làm cũng được một thời gian, từng nói chuyện với cô lao công vài lần, trong ấn tượng của cô, bà ấy là người ngay thẳng chính trực, làm việc nghiêm túc nhưng lại thích sai người khác, nhất là người mới.
Ôn Giản tính xem mất bao lâu mới lau xong, chắc khoảng nửa tiếng nữa.


Cô trầm ngâm, cầm đống báo cáo từ máy in ra, cố ý làm rơi mấy tờ xuống đất, ghim báo cáo lại, ngẩng đầu nói với Lâm Bằng Bằng: “Em xuống đưa báo cáo cho phòng tài vụ đây, có chuyện gì thì chị gọi cho em nhé.”
Lâm Bằng Bằng gật đầu: “OK, em cứ đi đi.”


Ôn Giản cầm báo cáo xuống phòng tài vụ.
Lâu rồi Hà Kỳ không gặp cô, thấy Ôn Giản đi tới, cô nàng nhiệt tình chào hỏi.
Ôn Giản mỉm cười chỉ phòng Tạ tổng: “Tôi nộp báo cáo cho Tạ tổng đã.”
Dứt lời cô bước vào đưa báo cáo cho anh ta xem.


Tạ tổng vừa nhận báo cáo vừa hỏi cô: “Hạ tổng đã xem chưa?”
Ôn Giản gật đầu: “Hạ tổng duyệt rồi ạ.”
Giám đốc phòng tài vụ: “Được, để tôi đọc lại đã nhé.”


“Vậy ngài cứ xem đi nhé, tôi ra ngoài một chút.” Ôn Giản chỉ Hà Kỳ đang vẫy tay với mình, “Có gì ngài cứ gọi tôi nhé.”
Tạ tổng gật đầu: “Đi đi.”


Ôn Giản đi tới chỗ Hà Kỳ, cô lẳng lặng nhìn Điền Giai Mạn bận bịu làm việc trước màn hình máy tính, cô tới chỗ bàn Hà Kỳ, thấy cốc trà sữa cô nàng vẫn chưa uống hết.


Hà Kỳ làm nũng với cô: “Giản Giản… Tôi nhớ cô gần ch.ết, từ hồi cô lên tầng 4 tới giờ bọn mình chưa uống trà sữa, chưa ăn cơm với nhau lần nào.”
Hà Kỳ vừa nói vừa cầm cốc trà sữa bên bàn.


Ôn Giản đi tới nơi, mỉm cười đáp: “Tôi làm việc trên kia cũng chán lắm, để mấy hôm sau tôi xin xem có về đây làm được không.”
Hoàng Tử Thần ngồi cạnh Hà Kỳ, nghe thấy thế, anh ta nghiêng đầu nhìn cô: “Về sớm nhá.”


Nói xong, anh ta lại quay ghế sang bảo Hà Kỳ: “Cô đấy, dù gì cũng là thiên kim đại tiểu thư, sao không đi cửa sau xin cho Ôn Giản đi.”
Động tác quá mạnh làm chiếc ghế dịch ra khỏi chỗ cũ.


Ôn Giản giả vờ không để ý, ‘vô tình’ đá chân vào ghế, cả người lảo đảo về phía Hà Kỳ, cô vừa hoảng sợ kêu lên vừa vội vàng vung tay hất cốc trà sữa của cô nàng.
Cốc trà sữa rơi xuống, trà sữa màu caramel và ống hút tung tóe trên sàn nhà.


Hà Kỳ nhanh chóng đỡ Ôn Giản: “Cô không sao chứ?”
Cô nàng lườm Hoàng Tử Thần: “Anh cố ý đúng không, anh không thấy Giản Giản ở đây à mà sao còn dịch ghế ra chắn ngang đường chứ?”
Ôn Giản vội vàng xin lỗi: “Tại tôi không để ý, không liên quan tới Hoàng Tử Thần đâu.”


“Tại tôi tại tôi.” Hoàng Từ Thần áy náy nhìn Ôn Giản: “Tại tôi lỗ mãng quá, vui vẻ không kìm được nên mới va phải cô.”
Anh ta lo lắng nhìn chân Ôn Giản: “Cô có bị thương không?”
“Tôi không sao đâu.”


Ôn Giản mỉm cười, cô lắc đầu, lại thấy trà sữa vung vãi trên sàn, cô cúi xuống định lau dọn nhưng Hà Kỳ ngăn cô lại.
“Bẩn lắm, cô đừng động vào, để tôi gọi cô lao công tới dọn cho.”
Hà Kỳ cầm điện thoại, nhìn số cô lao công dán ngoài cửa, gọi cho bà ấy.


Cô lao công nhanh chóng bắt máy.
Hà Kỳ nói: “Cô ơi, bọn cháu không cẩn thận làm rơi trà sữa xuống sàn nhà rồi, cô gọi người tới đây dọn nhé.”
Ôn Giản nghe thấy đối phương nói: “Để cô bảo ngay.” Hà Kỳ cúp điện thoại, Ôn Giản vô thức nắm chặt tay lại.


Cô không chắc người được sai xuống có phải là Chung Ngọc Minh hay không, cũng không dám chắc ông ta có tới thật hay không, nhưng cứ nghĩ tới chuyện có thể ông ta sẽ xuất hiện, cô nhớ tới ánh mắt ác độc lạnh như băng của ông ta, Ôn Giản rùng mình, may mà cô canh chuẩn thời gian, Tạ tổng đọc xong báo cáo, chắc cũng đã phát hiện ra có vấn đề, gọi Ôn Giản vào: “Ôn Giản, cô lại đây.”


Ôn Giản đi vào phòng anh ta.
Tạ tổng giở chỗ báo cáo còn thiếu, hỏi cô lý do tại sao.
Ôn Giản hoang mang cầm báo cáo: “Tôi in báo cáo Hạ tổng đã duyệt rồi mà.”


Vẻ mặt cô hoang mang làm Tạ tổng cũng không chắc chắn lắm, không biết số liệu ở trang giấy bị mất có quan trọng hay không nhưng nếu bỏ sót thì sẽ gây ra vấn đề lớn.
Nhưng Ôn Giản lại là người Hà Thiệu nhét vào công ty, Tạ tổng không dám làm khó cô, anh ta cầm báo cáo, cau mày bảo: “Sao lại thiếu trang…”


Anh ta ngẩng đầu nói với Ôn Giản: “Cô gọi cho Hạ tổng hỏi chuyện này là sao đi.”
Ôn Giản gật đầu, gọi cho Hạ Chi Viễn: “Hạ tổng, báo cáo anh bảo tôi đưa cho phòng tài vụ có vấn đề, Tạ tổng…”
“Cô tự xử lý đi.” Dứt lời, anh ta cúp máy ngay.


Tiếng tút tút trong máy Ôn Giản truyền tới tai Tạ tổng, gương mặt cô bối rối không biết làm sao.
Sắc mặt anh ta cũng không tốt lắm.
Ôn Giản lắp bắp: “Tôi… Để tôi hỏi lại.”


Sau khi Hạ Chi Viễn nghe máy, Ôn Giản vội vàng nói: “Hạ tổng, Tạ tổng bảo báo cáo có vấn đề, sợ nộp ngay cho chủ tịch sẽ bị quở trách, ngài có thể xuống đây đối chiếu không?”
“Vô dụng.” Hạ Chi Viễn không kiên nhẫn, ngắt lời cô, nói: “Để tôi xuống xem.”


Ôn Giản cúp máy, cô nhìn Tạ tổng: “Hạ tổng bảo sẽ xuống ngay.”
Dứt lời, cô nhìn cửa phòng tài vụ, dáng vẻ chờ đợi.
Ngoài cửa vắng vẻ không có ai, không thấy cô lao công, cũng không thấy người mà bà ấy nói sẽ gọi xuống dọn dẹp.


Ôn Giản nắm chặt điện thoại, tuy gương mặt vẫn bình tĩnh đợi Hạ Chi Viễn nhưng trong lòng bồn chồn chờ mong nhân viên lao công tới hơn, cô sợ là Chung Ngọc Minh, cũng sợ người đó không phải là ông ta.
Nhưng còn chưa thấy nhân viên lao công thì Hạ Chi Viễn tới trước.


Ôn Giản khéo léo đứng ở vị trí có thể nhìn thấy thang máy qua cửa kính trong suốt, nhưng cửa phòng Tạ tổng khép hờ, người ngoài sẽ không nhìn thấy cô.
Hạ Chi Viễn đang tức giận nên đi cũng nhanh, không nhìn xung quanh mà chỉ đen mặt rảo bước đi tới phòng tài vụ.


Ôn Giản nhìn ra ngoài, mọi sự chú ý của cô đều dồn lên người anh ta, không ngờ lúc Hạ Chi Viễn đi tới cửa phòng tài vụ thì dừng lại, cô nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất và cả giọng nói tức giận của Hạ Chi Viễn: “Không nhìn thấy người…”
Anh ta ngẩng đầu, câu quát mắng bỗng nhiên im bặt.


Ôn Giản nghiêng người nhìn sang, cô thấy Chung Ngọc Minh đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, bên cạnh là cây lau nhà và thùng nước.
Chắc là may mắn đứng về phía cô, Ôn Giản nghĩ.
Chung Ngọc Minh khom lưng, vâng vâng dạ dạ xin lỗi Hạ Chi Viễn.


Từ góc nhìn của Ôn Giản, cô không nhìn thấy gương mặt Chung Ngọc Minh nhưng nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hạ Chi Viễn.
Hoảng hốt, sợ hãi, không thể tin nổi… Cảm xúc xen kẽ thể hiện trên gương mặt anh ta, cuối cùng là dè dặt khiếp sợ, anh ta cũng cúi đầu xuống.


Ôn Giản liếc qua nhìn Điền Giai Mạn, chỗ ngồi của cô ta có thể nhìn thấy Chung Ngọc Minh, cô ta vô thức đứng dậy, cánh tay run run, vẻ mặt lạnh lùng nay lại hoảng sợ, lo lắng, không tin nổi, cô ta không đeo mặt nạ nữa, hiển nhiên là nhận ra Chung Ngọc Minh, không hề chuẩn bị tâm lý để đối mặt với ông ta.


Hạ Chi Viễn phản ứng trước, ngập ngừng định gọi chủ tịch Chung nhưng Chung Ngọc Minh nháy mắt bảo anh ta câm miệng lại, chỉ hạ giọng nói với ông ta: “Xin lỗi.”
Hạ Chi Viễn không vào phòng nữa, cầm điện thoại bên tai, lập tức rời đi.


Điền Giai Mạn hoàn hồn, ngồi xuống ghế, thẳng lưng nhìn máy tính, giả vờ bình tĩnh gõ bàn phím nhưng vẻ mặt căng thẳng và đôi tay run run chứng tỏ cô ta đang bất an.
Chung Ngọc Minh nghiêm túc lau dọn sàn nhà bị bẩn.
Khi ông ta bước vào phòng, Ôn Giản xoay người lẳng lặng nhìn ông ta rồi lại nhìn Điền Giai Mạn.


Gân xanh trên người cô ta nổi lên, đây là phản ứng của con người khi sợ hãi.
Tạ tổng không để ý động tác nhỏ của cô, chỉ thấy Hạ Chi Viễn vội vã bước ra ngoài, khó hiểu hỏi: “Sao Hạ tổng lại không vào?”


“Chắc là có việc gấp, nếu không…” Ôn Giản nhìn báo cáo Tạ tổng cầm, “Hay tôi cầm báo cáo về hỏi Hạ tổng rồi báo với ngài sau nhé?”
Không cần gặp Hạ Chi Viễn nên Tạ tổng cũng thoải mái hơn nhiều, vui vẻ gật đầu đồng ý.


Để tránh lặp lại sai lầm, Ôn Giản còn hỏi Tạ tổng những số liệu còn thiếu, tới khi bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, cô chắc chắn Chung Ngọc Minh không còn ở đó rồi mới ra ngoài.


Tới khi cô lên tới tầng 4 thì thấy Hạ Chi Viễn ra ngoài, anh ta cầm chìa khóa, tay kia cầm điện thoại, gương mặt vô cảm nhưng lại rất vội vàng.
Ôn Giản cúi đầu chào: “Hạ tổng.”
Hạ Chi Viễn không quan tâm lắm, tới khi cô đi qua anh ta, Hạ Chi Viễn khẽ nói: “Tôi muốn gặp Edwiin, càng nhanh càng tốt.”


Ôn Giản kinh ngạc nhìn anh ta.
Hạ Chi Viễn không thấy nét mặt cô, anh ta đi thẳng tới thang máy, điện thoại trong tay đổ chuông.
Hạ Chi Viễn nghe máy.
“Hạ tổng, tìm thấy rồi.”
Ôn Giản không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Hạ Chi Viễn khựng người lại, đáp: “Tôi tới đó ngay.”


Cô nhìn xuống dưới, Điền Giai Mạn cũng chuẩn bị về.
Ôn Giản nhìn điện thoại, tới giờ tan làm rồi, tan làm thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng Điền Giai Mạn hay ở lại tăng ca, hôm nay lại về đúng giờ, không bình thường chút nào.


Lâm Bằng Bằng thu dọn đồ đạc, đi tới chỗ Ôn Giản: “Giản Giản, về thôi, tan làm rồi.”
Ôn Giản không nhìn nữa: “Chị cứ về trước đi, em thu dọn rồi mới về.”
“Không sao đâu, chị chờ em.” Lâm Bằng Bằng cũng không vội: “Lát nữa cùng ăn tối nhé.”


Ôn Giản khó xử đáp: “Em có hẹn mất rồi.”
Lâm Bằng Bằng nhướng mày: “Với người yêu à?”
Ôn Giản cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Lâm Bằng Bằng cũng không giận, cười bảo: “Vậy thôi, để hôm khác nhé.”


Nhưng cô nàng vẫn đứng ngoài cửa chờ cô, không định về trước.
Ôn Giản cũng không giục, thản nhiên cất đồ vào túi xách rồi về.
Lâm Bằng Bằng cảm khái: “Không ngờ  thoáng cái mà đã 10 năm rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh quá.”
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”


“Nhưng mà hồi đó…” Lâm Bằng Bằng thở dài, nghiêng đầu nhìn Ôn Giản: “Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì thế, sao em lại không thi đại học… Sao đột nhiên lại mất tích?”
Ôn Giản lắc đầu, cười đáp: “Không có gì đâu chị, áp lực lớn quá thôi ạ.”


Cô đổi đề tài: “Chị đi gì về thế?”
“Chị đi ô tô.” Lâm Bằng Bằng lấy chìa khóa trong túi ra, “Em thì sao? Nếu thuận đường thì chị chở em một đoạn nhé?”


“Không cần đâu ạ, em book xe rồi.” Ôn Giản mỉm cười từ chối, đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, là tài xế gọi tới.
Ôn Giải giơ màn hình điện thoại cho Lâm Bằng Bằng: “Chắc là xe tới rồi.”
Dứt lời, cô nghe máy.
Lâm Bằng Bằng thấy cô nói chuyện xong, cũng không cưỡng cầu nữa.


“Vậy để hôm khác vậy.” Cô nàng sắp đi tới gara, lại nhớ tới một chuyện, “À, hai ngày nữa rạp hát ngoài biển có vở kịch, chị hẹn mấy bạn cấp 3 cùng đi xem, hôm đó em cũng tới nhé, có cả cô chủ nhiệm lớp luôn, nếu thấy em chắc cô vui lắm.”
“Vâng, để em xem.”


Ôn Giản thản nhiên đáp, cô tạm biệt Lâm Bằng Bằng, nhìn cô nàng xuống hầm gửi xe rồi mới xoay người đi, nụ cười cũng nhạt dần.
Cô cầm điện thoại, đang định gọi cho Lê Chỉ Tường thông báo chuyện hôm nay thì ông gọi cho cô trước.
“Hội nghị khẩn cấp.”
————


Ôn Giản tới chỗ hẹn, trong phòng chỉ có mình ông.
“Chung Ngọc Minh về nước rồi.” Thấy Lê Chỉ Tường, Ôn Giản nói thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Lê Chỉ Tường đáp: “Bác biết.”
Ôn Giản ngạc nhiên, cô không ngờ Lê Chỉ Tường lại có nguồn tin tức khác.


“Hôm nay bác gọi cháu tới là vì chuyện này.” Lê Chỉ Tường đứng dậy, “Nói chuyện chính trước, bác dẫn một người tới gặp cháu.”
Ôn Giản hoang mang nhìn ông, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng ông, cô nhìn qua, thấy Giang Thừa đi tới.
Giang Thừa mặc cảnh phục bước tới.
Ôn Giản sửng sốt.


Giang Thừa đứng trước mặt Ôn Giản, anh giơ tay ra, nói: “Xin chào, tôi là Giang Thừa – Cảnh sát đội phòng chống ma túy tỉnh K.”
Ôn Giản ngẩn ngơ nhìn đôi tay mảnh khảnh của Giang Thừa, hết nhìn tay rồi lại nhìn anh.
Giang Thừa cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm, đang đợi cô đáp lại.


Lê Chỉ Tường khẽ gọi: “Giản Giản?”
Ôn Giản hoàn hoàn, chần chừ bắt tay anh: “Xin chào, tôi là cảnh sát đội phòng chống ma túy Tùng Thành, Ôn Giản.”
Cô vừa chạm vào tay Giang Thừa thì anh nắm lấy tay cô, rất chặt.


Mũi Ôn Giản cay cay, cô không biết tại sao tự dưng lại muốn khóc, đôi mắt phiếm hồng nhưng lại cười với Giang Thừa, cô ngước mắt, ngẩn ngơ nhìn anh.
Giang Thừa cũng dịu dàng mỉm cười nhìn cô.
Lê Chỉ Tưởng nhìn Ôn Giản và Giang Thừa, bỗng nhiên lại thấy xót xa.


Ông ho một tiếng, muốn nói chuyện quan trọng để hoà hoãn không khí.
“Giang Thừa là người phụ trách đại án ngày 7 tháng 6 năm 2007.” Ông nói.
Đại án “ngày 7 tháng 6 năm 2007” là vụ án năm đó Ôn Giản và mẹ cô Ôn Tư Bình bị chém giết dã man vào lúc nửa đêm.
~
 
------oOo------
 






Truyện liên quan