Chương 18: Em cũng muốn làm nũng >"

Căn hộ của Việt Thần và Tử Khiêm được một cô giúp việc dọn dẹp sạch sẽ trong khoảng thời gian hai người đi vắng hoặc bận việc. Cả hai người đều không thạo nấu nướng nên mọi việc đều nhờ cả vào cô, hôm nay chủ nhật bọn họ được nghỉ. Việt Thần cầm tờ báo cùng tách coffee ngồi trên sofa, liếc nhìn hỏi cậu:


-Anh thấy không bằng em tự động làm việc nhà thì hơn, dạo này trông béo ra.
-Béo á? Thật hở?
- Ừ.
-Béo thì anh giúp em “vận động” là được mà.
Việt Thần suýt sặc ngụm coffee chưa kịp nuốt xuống, bật cười đáp:
-Ừ vậy để anh giúp em
-Mơ đi.


Tử Khiêm lè lưỡi trêu anh, cậu vẫn phải đóng đinh một chỗ tại bàn làm việc vì bài dịch thuật khá nhiều, thỉnh thoảng còn phải xem xét lại bài của cấp dưới nữa. Ngày nghỉ vẫn phải siêng năng làm việc, bản thân bận muốn ch.ết vậy mà cũng 1 tuần / 2 cử như bình thường. Nay thì khác nhé, Tử Khiêm kiếm đề tài vòng vo, sau khi hoàn tất công việc lúc đó đã xế chiều, cậu nhảy tót lên sofa ôm anh nũng nịu:


-Lâu rồi không hẹn hò, anh dắt em đi hẹn hò đi.
-Tại sao phải hẹn hò?
-Từ ngày quen anh hơn một năm rồi, chúng ta hẹn hò chưa quá 10 lần đó.
-Nhưng anh thấy không cần thiết, hẹn hò là gì chứ?
-Em muốn đi coi film.
-Film? Nhà có TV, lap em tự bật xem đi.
-Anh… là muốn ra rạp coi.
-Anh không muốn.


-Đi mà… đi mà… ông xã ah~
-Không thích.
Anh gạt tay cậu đang níu lấy áo mình, thẳng thừng trừng mắt rồi bỏ vô phòng ngủ. Tử Khiêm tuyệt nhiên không chịu thua, không dùng ngọt ngào kế được thì chuyển sang giận dữ kế, cậu hậm hực mở cửa phòng hò hét:


-Anh mà không dắt em đi, em sẽ không thèm ngủ với anh nữa.
-…
-Anh được lắm, rõ ràng anh không thương em.
-…
-Anh… là anh có người khác rồi?
-…
-Anh khinh thường em! Một câu cũng không thèm nghe, anh anh anh…


available on google playdownload on app store


Mặc cậu lải nhải, Việt Thần vẫn điềm tĩnh nhắm mắt không quan tâm, tự bản thân thiết nghĩ bắt đầu từ khi nào mà Tử Khiêm hệt đàn bà con gái thế này, từ bao giờ mà nhõng nhẽo kinh khủng thế kia cơ chứ =.=!


Rốt cuộc sau một hồi độc thoại một mình, cậu quyết định không thèm nói nữa, bực bội bỏ qua phòng khách xem TV, mặt mếu máo không nhịn được bật khóc. Được khoảng nửa canh giờ thì quăn điều khiển TV sang một bên, bước vào phòng ngủ lay lay Việt Thần nói:


-Anh chỉ cần đi với em hôm nay thôi, anh muốn gì cũng được. Thật sự trong rạp có chiếu film rất hay, em muốn đi coi T.T
Anh trừng mắt nhìn cậu, đáp:
-Vậy tuần sau xác định khỏi lếch ra giường?
-Em còn phải đi làm, anh nhẹ tay một chút được không?
-Không!
-Đi mà…


-Vậy trong một tháng, anh muốn lúc nào cũng được?
-Ừ…
-Thành giao!


Anh nhéo má cậu cười, sau đó quay lưng lại tiếp tục ngủ! Tử Khiêm trơ mắt ra, quả là bị lừa nhanh chóng thật. Tối hôm đó cậu mặc một chiếc áo thun hình Pikachu cùng quần sọt ngắn, nói chung hình tượng của Tử Khiêm vốn dĩ là nam sinh cute, baby, đáng yêu rồi, vừa vào rạp chiếu film một lúc là nhiều người trầm trồ. Việt Thần thì tuyệt nhiên gấp ngàn lần cậu, đây là lần đầu tiên anh đi coi film trong rạp, cảm giác không thoải mái lắm, đeo cặp kính đen, gương mặt lạnh lùng cùng dáng vẻ tuấn mỹ kia làm không biết bao nhiêu người trong rạp film háo hức, còn chụp ảnh, xin anh email này nọ. Đa phần là con gái, từ các em nhỏ đến các chị lớn tuổi, thật sự bị sắc của Việt Thần ca mê hoặc điên đảo mà…!


Tử Khiêm cảm thấy các mối đe dọa lớn khắp nơi tràn về, bản thân hơi lo sợ một chút, bước vào mua vé. Một bạn nữ trạc mười mấy tuổi hồ hởi hỏi:
-Anh nha! Em là hủ là hủ đó, anh chụp với em một tấm đi.
-Hả? Anh…


-Chụp hình có một tấm thôi mà, chồng anh là soái ca, chút nữa anh xin chữ kí hộ em với.
-Cái gì? Bọn anh không phải diễn viên mà…
-Thì mặc kệ, em nói hai anh còn đẹp hơn cả mấy anh diễn viên ca sĩ đó.
-Hả?


Tử Khiêm ngạc nhiên, tay cầm 2 cái vé phim cô bạn nhỏ đưa cho, bồi thêm cho cậu mấy câu đại khái như:
-Em tặng hai anh vé coi film luôn, chỉ cần cho em chụp hình với xin chữ kí là được.
-Không được … mà
-Sao lại không, đi thôi.


Cô bạn kéo cậu lại chỗ Việt Thần đang đứng, mặt lạnh tanh, khí chất lan tỏa, ám khí quét từ người của Tử Khiêm sang cô bạn nhỏ, anh lạnh lùng hỏi:
-Ai đây?
-Em là fan mới của hai anh, có thể cho em chụp ảnh với xin chữ kí được không ạ?


Tới lượt Việt Thần ngạc nhiên nhíu mày, một lúc sau thì cũng hoàn tất thủ tục cho cô bạn nhỏ vì tới giờ chiếu phim, cô bạn mới buông tha. Không quên dặn dò hai người bọn họ:
-Rất nhanh sẽ có fanpage, hai anh nhớ cập nhật trò chuyện với bọn em thường xuyên nha. Em là A Tử, tạm biệt ạ… Hehe


Cô bé phấn khởi cầm điện thoại cùng chữ ký của hai người rời khỏi rạp chiếu phim, vẻ mặt đắc ý hiện rõ trên mặt. Lúc sau, hai người ổn định trên ghế ngồi, Việt Thần phán một câu xanh rờn:
-Sẽ không có lần sau đi xem!
-Ơ… thôi được rồi.


Bản thân cậu thậm chí không biết đi xem film lại khiến anh gặp nhiều rắc rối, khó chịu như vậy, sau sẽ tự đi một mình không thèm rủ con người đáng ghét bên cạnh. Chủ đề film cậu còn chưa kịp chọn thì cô bé kia đã cho sẵn vé, thế nên trong bụng định xem film nhẹ nhàng tình cảm một chút thì giờ phải xem Mission: Impossible – Rogue Nation, chẹp, film không hề tệ nha, pha hành động nào cũng hay mà còn rất tức cười nữa. Xem film xong cảm thấy thỏa mãn dễ sợ, lúc trước đã thích diễn viên Tom Cruise nay còn thích anh hơn, Việt Thần thì chả có gì hứng thú, xem film xong liền ra khỏi rạp đi thẳng ra parking để cậu vất vả đuổi theo sau lưng anh.


-Anh có cần phải đối xử với em như thế không?


Cậu đuổi theo kịp anh, không ngừng thở dốc mệt muốn đứt hơi, bực mình hỏi anh. Việt Thần liếc cậu, không trả lời đi thẳng vào xe ngồi bất máy lạnh lên, anh cũng nóng sắp bức người, máu trong người không khéo phụt hết ra vì cậu. Từ nhỏ đến lớn chả bao giờ đi cái nơi đông người mệt mõi này, thậm chí không phải người nổi tiếng cũng bị có fans? Mà không đúng, anh là người nổi tiếng thật… Nhưng mà trên cơ bản những nơi này đâu phải dành cho doanh nghiệp mà biết được, đây là fan trẻ em mới đáng sợ @@~ …


Cuối cùng thì anh lái xe mang cậu đến một nơi vắng vẻ, dừng xe lại bắt đầu hỏi:
-Em có biết anh rất khó chịu không?
-Em biết… nhưng mà nếu anh đã đồng ý đi với em thì ít nhất cũng diễn cho giống một chút.
-Diễn gì? Chúng ta hẹn hò em bảo diễn?


-Vì thực tế anh không muốn đi còn gì, cái này do em sai, em ép buộc anh đi.
Khóe mắt cậu bắt đầu sắp rưng rưng tới nơi, khuôn mặt ửng hồng vì kiềm nén cảm xúc, Việt Thần lắc đầu thở dài hỏi:


-Em từ bao giờ cứ như con gái thế hả? Anh thiệt không hiểu thời gian qua chúng ta đâu cần những thứ này cũng có thể vui vẻ bên nhau được mà. Học đòi làm gì cho cực khổ vậy?
-Học đòi cái mắt anh, em chỉ là muốn có thể như những cặp tình nhân bình thường khác thôi.


Cậu mở cửa xe, giận dỗi bước ra ngoài, lúc này đã tầm tối, lại còn đi một mình ra đường, Việt Thần lắc đầu không đuổi theo cậu, anh nghĩ bụng cho tên nhóc này giận cho đã đi rồi về nhà, anh không phải là bảo mẫu lúc nào cũng theo dỗ ngọt cho trẻ con được. Huống hồ Tử Khiêm lại lớn như vậy rồi, chẳng hiểu sao mấy hôm nay lại làm nũng như vậy.


Màn đêm buông xuống… Đâu đó tâm tình của hai người không được vui…!






Truyện liên quan