Chương 4
Thấm thoát thì những ngày hè cuối cùng cũng đã kết thúc. Chắc chắn một điều là cô đã giành được một suất học bổng ở ngôi trường danh tiếng ấy.
Số tiền cô tích góp được trong 3 tháng hè làm thêm đã phải đổ vào bộ đồng phục học sinh. Cũng như ngôi trường ấy, giá tiền của bộ đồng phục cũng không hề rẻ chút nào. Nếu tính hết luôn một set đồ cô mặc trong một năm thì cũng đã gần 6 triệu đồng. Tính ra cô vẫn còn dư một ít đủ để mua sách vở.
Buổi sáng hôm ấy, Mộ Thiên Du dậy cực kì đúng giờ. Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô thay bộ đồng phục học sinh.
Bộ đồng phục mang đậm phong cách phương Tây, áo sơ mi trắng bên trong kết hợp với với chiếc váy màu vàng đất nổi bật. Khoác bên ngoài là áo vest màu tím đen với logo của trường ở bên ngực trái. Và cuối cùng, điểm nhấn của bộ đồng phục chính là chiếc nơ nhỏ cùng màu với chiếc váy ở trước ngực, làm toát lên hết vẻ nữ tính.
Ngay cả bản thân của Mộ Thiên Du, khi đứng trước gương, ngắm nhìn lại nhan sắc của mình cũng cảm thấy cực kì hài lòng.
Đội chiếc mũ lưỡi trai và mang chiếc balo nặng trịch lên vai, Mộ Thiên Du đi ra khỏi nhà, bắt chuyến xe buýt gần nhất và đi tới trường học.
Đây là lần thứ hai cô có mặt ở ngôi trường này, đứng trước cổng trường nhưng cô không thể nào không cảm thấy choáng ngợp trước vẻ ngoài đồ sộ của nó.
Bỗng một đám con gái từ trong trường chạy ùa ra như bày ong vỡ tổ. Họ coi cô như sinh vật vô hình mà chạy hướng về phía cô. Trong đầu vẫn đang suy nghĩ có chuyện gì đang xảy ra thì mình đã bị đẩy ngã xuống dưới đất. Một cô gái quay lại rủa cô.
- Mắt mù à?
Cô không nói gì, chỉ ngơ đôi mắt ra nhìn họ, cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ đi qua khỏi cô, cô cũng tò mò quay đầu lại nhìn về hướng họ. Từ xa một chiếc BMW đang nhẹ nhàng lăng bánh tới trước cổng trường. Người bước xuống xe chính là Trương Lôi Vĩ, điều này làm cô rất bất ngờ. Cũng đúng thôi, con nhà giàu tất nhiên phải học trong ngôi trường danh tiếng.
Sau 3 tháng hè kể từ lần ở quán cà phê, cô không nhận thấy sự khác biệt gì ở cậu ta, vẫn hào hoa, phóng đãng như thế.
Xung quanh cậu ta lúc này toàn là các nữ sinh quay quanh.
Bỗng một bàn tay to lớn nắm láy cánh tay cô và kéo cô đứng dậy.
- " A ". - Mộ Thiên Du la lên, sau đó lại ngồi bịch lại xuống đất
- Chân của cậu chảy máu như thế này còn ngồi đó sao, đúng là lũ con gái. - Hà Tử Đông hằng học nhìn cô.
- Tớ không biết nó chảy máu khi nào. - Cô trả lời.
Hà Tử Đông không trả lời, cậu nắm hai cánh tay cô, từ từ kéo cô đứng dậy. Tìm trong túi áo mình một chiếc khắn tay, Hà Tử Đông nhẹ nhàng lau đất cát trên vết thương của cô. Mộ Thiên Du lúc này chỉ biết im lặng nhìn từng động tác của cậu ta, bỗng cảm thấy cậu ta thật dịu dàng, không giống như những gì mà cô đã từng nghĩ.
- Cảm ơn nhé. - Mộ Thiên Du cười tươi.
Hà Tử Đông khôi phục lại trạng thái lạnh lùng của mình, cất chiếc khăn tay đã bị bẫn còn vương chút vết máu của cô vào túi quần, sau đó không nói lời nào mà lặng lẽ đi vào trường.
Mộ Thiên Du cũng không để ý gì nhiều. Cô vào trường tìm tới phòng y tế để xử lí vết thương. Đôi chân láng bóng của cô bây giờ lại có thêm một miếng bông trắng nổi bật trên nền da màu bánh mật của cô.
Đi tới phòng giáo viên, cô định lên tiếng xin hỏi về giáo viên chủ nhiệm của mình thì người phụ nữ trung niên trước đây đã từng phỏng vấn cô đã kịp nhận ra cô.
- Em là Mộ Thiên Du?
- Dạ đúng ạ.
- Chào mừng em đến với ngôi trường của chúng tôi, tôi chính là giáo viên chủ nhiệm của em. Tên tôi là Đan Lạc Trà, em có thể gọi tôi là cô Đan. Em ngồi phía bên kia đợi tôi, khi chuông reo, tôi sẽ đưa em vào lớp
- Dạ cảm ơn cô.
Cô xoay người, đi đến chiếc ghế ngay cửa ra vào. Quan sát căn phòng của giáo viên, quả thật là rất rộng lớn. Có đến gần 100 người giáo viên ở đây, mỗi giáo viên đều có một khu vực riêng biệt cho mình.
Cuối cùng, tiếng chuông vào trường cũng reo lên. Đan Lạc Trà rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi đến chỗ của Mộ Thiên Du.
- Chúng ta đi nào. - Cô cười vui vẻ với Mộ Thiên Du.
Đi ngang qua các phòng học lòng cô lại có cảm giác hồi hộp khó tả. Nhìn vào cửa kính trong suốt cô có thể thấy được mỗi phòng đều có rất nhiều học sinh. Cứ mỗi lần đi ngang qua một phòng như thế, tim cô lại đập mạnh một nhịp và đưa ra câu hỏi cho mình: Đây là lớp mình sao?
Và cuối cùng, cô và Đan Lạc Trà cũng dừng lại trước cửa một phòng học. Lần này thì tim cô đập rất nhanh, có vẻ như nó đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Đan Lạc Trà bước vào lớp, mọi âm thanh hỗn tạp không ai nhắc đều đồng loạt tắt.
- Chào mừng các em lại bước vào năm học mới. - Đan Lạc Trà phát biểu.
Đáp lại cô giáo không phải là những niềm vui mà lại là tiếng thở dài, la ó của tụi học sinh.
- Tôi biết các em đã học với nhau được một năm, đã rất thân quen nhau. Vì vậy hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn cùng mới gia nhập với đại gia đình của chúng ta. - Đan Lạc Trà tiếp tục.
Mộ Thiên Du hít sâu một hơi, bắt đầu phát biểu.
- Xin chào các bạn, mình là Mộ Thiên Du, mình từ thành phố khác chuyển đến.
Vừa nói cô vừa phóng tầm mắt mình nhìn mọi người ở dưới lớp, quả nhiên là những gương mặt cực kì quen thuộc, cô đã từng thấy họ quán cà phê và còn có cả Hà Tử Đông, Trương Lôi Vĩ.
Bỗng có một bạn nam ở dưới lớp nói vọng lên.
- Không phải là cái bạn phục vụ ở quán cà phê sao?
- Chính là tôi. - Cô đáp.
Sau màn chào hỏi, cuối cùng Mộ Thiên Du cũng được giáo viên cho di chuyển về chỗ ngồi của mình.