Chương 32

Hạ Tiểu Nguyên cùng Mục Thần sau hai tiếng đồng hồ cũng tới nơi, cô dảo mắt nhìn khung cảnh  nghèo nàn nơi đây mà xót xa.Những đứa trẻ đen nhẻm gầy guộc,trên người mặc những bộ quần áo không biết có bao nhiêu miếng vá.Cuộc sống nơi này vẫn còn chật vật,thiếu thốn đến vô cùng. 


Hai tháng ở bản Mạc,Hạ Tiểu Nguyên cùng Mục Thần làm công tác tình nguyện cho dân làng,cô lên lớp dạy cho các em nhỏ trong bản đọc chữ,đánh vần.Thi thoảng nhớ gia đình, Mục Thần trở cô ra chợ,nơi duy nhất bắt được sóng điện thoại.Gọi điện về cho mẹ Hạ,cô lưỡng lự muốn hỏi nhưng lại thôi.Nhìn người con trai đang chờ cô trên chiếc xe máy Dream cũ kĩ mượn được của trưởng bản,cô thở dài bỏ đi ý định gọi điện cho ai đó bên nước Anh xa xôi. 


“Mình về thôi anh,chắc mấy đứa trẻ hóng em lắm ấy” 
“Nhanh thật,cũng sắp hết hai tháng ở nơi này rồi, em có thấy lưu luyến họ không “ 
“Có chứ,bọn trẻ rất đáng yêu anh ạ,nơi này còn nghèo quá.Em mong sao nhà nước sẽ chú ý hơn đến những vùng sâu vùng xa này”. 


Trở về nhà trưởng bản,Hạ Tiểu Nguyên nhìn thấy mấy đứa trẻ khuôn mặt lem luốc, đứng đó từ lúc nào.Trên tay cầm bó hoa dại đủ màu sắc,chúng chạy vòng quanh cô mà hát “Happy birthday “.Khuôn mặt nghẹn ngào không kìm được cảm xúc,tuổi hai mươi, cô đón sinh nhật trên một vùng núi cao vắng vẻ, chẳng có anh bên cạnh.Ngày hôm nay,anh cùng người con gái ấy bước vào lễ đường. 


******    **†****   ***** 


Hôm nay là sinh nhật người con gái ấy,cũng là ngày anh phải khoác lên mình cái mác con rể nhà họ Lại.Hoàng Minh Vũ ngồi trong căn phòng tối om không một chút ánh sáng,chiếc áo vest cài hoa đắt tiền vẫn được đặt trên giường, ánh mắt anh đau lòng nhìn những tấm hình được gửi tới. Cô vẫn thế sau hai tháng không gặp, nụ cười tỏa nắng không vướng bận ưu phiền,bên cạnh cô là một người đàn ông mặc áo blu trắng. Bọn họ cùng nhau nô đùa giữa bọn trẻ,cùng nhau giúp đỡ một bà cụ qua suối, cùng nhau nấu cơm trong ngôi bếp khói rạ. 


available on google playdownload on app store


Hoàng Minh Vũ đưa tay lên sờ vào nụ cười ấy,cô gái của anh,người anh yêu lại là con của kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình anh.Anh làm sao có thể đối mặt được với sự thật này,anh nhớ cô phát điên lên rồi.Nhiều lúc yếu đuối chỉ muốn chạy ngay về Việt Nam thăm người con gái đó,nhưng lại chùn bước, chẳng phải cô đang rất hạnh phúc sao,chẳng phải cô đang cùng người mới vui vẻ sao. 


“Vũ,đến giờ rồi con.Xuống dưới đi,khách khứa họ đến hết cả rồi “,mẹ Hoàng vỗ vai anh dặn dò.Bà sợ không dám nhìn thẳng vào mắt cô gái trong ảnh, nó như bóc trần trụi sự độc ác của bà. 


Hôm nay là lễ đính hôn của hai nhà Hoàng-Lại,khách khứa được mời tới đều là những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh.Hoàng Minh Vũ khoác lên người bộ quần áo được đặt may sẵn,khuôn mặt anh lạnh lùng, không còn ấm áp như xưa.Bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lại Minh Nguyệt,anh không nhìn thẳng vào cô nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay của người đấy.Một lễ đính hôn không tình yêu,anh tự chế giễu cuộc đời mình sao mờ mịt và nhạt nhẽo đến vậy. 


“Anh Minh Vũ, anh làm em đau quá”,Lại Minh Nguyệt bị cái bóp chặt của Hoàn Minh Vũ mà kêu la. 
“Anh xin lỗi, mình xuống dưới thôi” 


Mạnh Cường cùng Loan cũng được mời đến trong buổi lễ đính hôn,mặc cho người yêu mình niềm nở thì cô lại khác,cô căm ghét cái tên Hoàng Minh Vũ kia.Hạ Tiểu Nguyên là đứa em gái cô vô cùng thích,con bé giản dị lại đáng yêu,nhưng năm lần bảy lượt đều bị tên khốn này xoay vòng.Cô nhớ lại cái cuộc gọi cách đây hơn hai tháng trước,chắc con bé buồn và đau đớn lắm.Tạp chí rầm rộ đưa tin,cô đã từng lo lắng gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Nguyên rất nhiều lần nhưng đều không thể liên lạc được. 


“Chúc mừng em nhé,hôm nay trông em thật đẹp”,Mạnh Cường đưa ly rượu lên cụng với Lại Minh Nguyệt. 
“Cảm ơn anh,vợ sắp cưới của anh cũng thế,em thật hâm mộ hai người “ 


“Đúng rồi, chỉ những người yêu thương nhau thật lòng thì mới được hạnh phúc đến cuối đời thôi.Còn cái kiểu mà đi cướp của người khác thì không bao giờ có đâu,em gái ạ”,Loan mỉm cười đá xéo. 


“Loan,ăn nói lung tung gì thế”,Mạnh Cường gắt nhẹ người yêu,anh cười giả lả xin lỗi Lại Minh Nguyệt. 
Hoàng Minh Vũ siết chặt ly rượu vang đỏ trên tay,khuôn mặt cứng đờ vô vàn cảm xúc,ánh mắt buồn bã rất nhanh trở lại như thường,anh cầm tay vị hôn thê mỉm cười. 


“Cảm ơn ý tốt của chị,chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc như chị và Mạnh Cường “ 


Buổi lễ đính hôn cứ như vậy diễn ra,hình ảnh cô dâu chú rể hiện đầy trên các trang tạp chí kinh tế,báo mạng,facebook. Diệp Khanh đứng ở một góc tối trong phòng,ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.Anh đã buông tay để cho cô vui vẻ với lựa chọn của mình, nhưng trước mắt anh đây là cái gì. Người đàn ông cô yêu đang tay trong tay với vị hôn thê,trao nhau lời thề trước chúa,vậy còn cô,cô ở đâu. 


Anh đã về Việt Nam tìm cô khắp nơi thậm chí về cả quê Lạng Sơn cô ở,nhưng cô không có ở đó.Gặp ba mẹ cô họ chỉ nói với anh rằng cô đã hai tháng nay không về nhà,không biết con bé đi đâu.Mặc dù hoài nghi nhưng anh vẫn phải tin khi một tuần liên tiếp sau đó cô đều biệt tăm.Đi thẳng về phía đôi trai gái đang vui vẻ tươi cười,Diệp Khanh chúc mừng. 


“Chúc cháu cuối cùng cũng tìm được người thích hợp với mình, ráng sống hạnh phúc cùng nhau nhé” 
Hoàng Minh Vũ sựng người lại,nhưng rất nhanh anh mỉm cười đối thoại lại với cậu của mình. 
“Cậu,cậu cũng nên tìm mợ cho cháu đi thôi.Biết đâu chúng ta sẽ tổ chức cùng một ngày” 


“Thật tiếc,cô ấy trốn kĩ quá,cậu chưa tìm được,nếu tìm thấy nhất định sẽ không buông tay”. 
Hai ánh mắt nhìn nhau rực lửa,Diệp Khanh cười khẩy rồi quay người đi về phía sảnh,anh thật chán ghét cái không khí này,người thì đang vui vẻ,người thì cô đơn không biết đang ở ơi nào. 


****    ******     ***** 


Hạ Tiểu Nguyên ngồi ch.ết lặng trước màn hình tivi 24inch của gia đình trưởng bản,cô cố gắng không để cho nước mắt giàn ra.Hình ảnh một đôi nam nữ khoác tay nhau mỉm cười chúc rượu quan khách khiến trái tim cô vỡ vụn.Đã rất nhiều đêm cô giật mình tỉnh giấc vì nhớ anh đến cồn cào,cô tự an ủi bản thân chắc là có hiểu lầm gì đó.Anh trên tivi trông rất bảnh,hào quang phát ra khiến người xung quanh ngưỡng mộ,tay cầm lấy tay vị hôn thê xinh đẹp.Anh đập tan những giấc mộng họ đã mơ,những lời hứa hẹn đã có. 


Mục Thần ôm vai cô dẫn ra ngoài,bầu trời hôm nay nhiều sao quá,cô cứ ngẩng mà đếm hết một trăm rồi lại hai trăm.Hai hàng nước mắt nhòe đi khiến cô không thể tiếp tục,giữa những núi cao trùng trùng điệp điệp,tiếng người con gái khóc thê lương vang vọng trong tiếng gió.Mục Thần ngả cô vào vai mình,đôi tay rắn chắc lau đi những dòng lệ kia,tim anh thắt lại.Có ai hiểu được nỗi lòng của một người đàn ông đơn phương như anh. 


“Nguyên,chuyện gì bế tắc rồi cũng sẽ tìm ra lối,em hãy khóc đi,khóc cho vơi hết những đau buồn mà em phải chịu đựng.Ngày mai mặt trời lên,em hãy là một cô gái hoàn toàn khác,em lụy tình như vậy, ba mẹ em sẽ rất đau lòng”,Mục Thần vỗ vai người con gái ấy,anh an ủi cô cũng như anh tự an ủi mình. 


“Tại sao.. Tại sao anh ấy lại lừa dối em.. Tại sao lại lấy cô gái đó.. Đã hứa cùng nhau vượt qua tất cả..tại sao chứ...”,cô nấc nghẹn trong tiếng khóc của mình. 
Ngày hôm nay là sinh nhật cô,cũng là ngày anh đến bên người con gái khác,bọn họ cứ thế đánh mất nhau trong những sai lầm của người lớn. 


Anh Nhã cùng chồng là Hạ Vân đang ngồi ăn cơm cùng nhau thì tivi chuyển sang kênh khác,gọng nói của biên tập viên lọt vào tai khiến đôi đũa đang gắp thức ăn khựng lại “Lễ đính hôn của hai người thừa kế tập đoàn xuyên quốc gia AT và Star,Lại Minh Nguyệt và Hoàng Minh Vũ gây chấn động nền kinh tế thế giới “.Hạ Vân nhìn sang vợ,ông ngập ngừng. 


“Con bé Nguyên, không biết có nó biết tin này không nữa “ 


“Biết thì càng tốt chứ sao,thà để chúng nó khổ sở một lần còn hơn biết được cái điều không nên biết ấy”,mẹ Hạ vừa xới cơm vừa quay ra nói với chồng bằng giọng nghiêm túc “Rồi con bé sẽ quên được thôi,ông đừng lo lắng quá” 


Hai tháng tình nguyện trôi đi,hôm nay Hạ Tiểu Nguyên cùng Mục Thần và đoàn tình nguyện cùng nhau ra về.Cô quay lại nhìn nơi đây khi chiếc xe càng xa dần,hi vọng một ngày nào đó cô quay lại,nơi này sẽ không còn nghèo khó như bây giờ nữa. Các em nhỏ sẽ được đến trường, bản làng sẽ không còn những chiếc nhà lợp rơm.


“ Nguyên,về đến nhà rồi em” 
“Nhanh vậy sao anh,anh vào nhà chơi chút rồi dùng bữa luôn.Trời cũng đã gần tối rồi “ 


Hạ Tiểu Nguyên cùng Mục Thần sóng vai đi trên con đường làng rải rác những cọng rơm phơi của những hộ gia đình gần đó.Ở một góc khuất không xa,hình bóng thê lương của một chàng trai in dài dưới bóng hoàng hôn chiều. 






Truyện liên quan