Quyển 1 - Chương 9: Xuyên qua, hoàn lại tình trái
ừ trên miếu trở về Tử Điệp đều thực im lăng , người trong phủ đều nói tiểu thư lại trở về bộ dáng trước kia, nằm trên giường không dậy nổi cũng không nói chuyện, Tiểu Nhị lại sốt ruột, thông qua vài ngày ở chung nàng biết tiểu thư là có biến hóa , nhưng vì sao một lần trên núi trở về liền biến thành bộ dáng trước kia, nàng tuyệt không thích tiểu thư im lặng, càng thích như mấy ngày hôm trước tinh thần phấn chấn bồng bột , Tiểu Nhị thầm nghĩ nhất định là tiểu thư gặp được chuyện gì không vui mới biến thành như vậy , nói không chừng qua vài ngày sẽ tốt. Tử Điệp trong lòng bây giờ còn nghĩ đến lời nói của vị tăng nhân kia, hội ngộ gặp một người ,hơn nữa còn yêu thượng người đó, nghe ý tứ hắn nói còn không phải thuận buồm xuôi gió, trong lòng không khỏi phiền muộn, nàng biết mình là một người đơn giản, không muốn sống phức tạp, nếu như yêu khổ như vậy chẳng thà không thương, gặp người nhưng ta không đi ra ngoài thì làm sao gặp , đúng rồi, liền như vậy cứ ở trong nhà thế nào cũng không đi ra ngoài, không cho mình cơ hội đi yêu người.
Ở Lam phủ một chỗ khác , cha cùng nương Tử Điệp đều đang sốt ruột đi qua đi lại .
“Lão gia, ngươi nói Tử Điệp có phải không thoải mái hay không, sợ chúng ta lo lắng cho nên chịu đựng không nói cho chúng ta biết” Lam mẫu lo lắng hỏi.
“Đừng ở chỗ này phiền ta! Ta cũng không biết, Tử Điệp cũng sắp 18 tuổi , ta đang lo lắng có thể hay không giống như vị tăng nhân trước kia nói sống không đến 18″ lam phụ nhìn sắc trời nói.
“Sẽ không , sẽ không , mấy ngày hôm trước đại sư nói Tử Điệp về sau sẽ có một phen chuyện tình, cho nên không có khả năng …” Lam mẫu khóc lẩm bẩm nói.
“Chỉ mong như vậy” lam phụ thở dài một hơi.
Mà vào lúc này bầu trời cũng như lòng người, hạ khởi vũ đến, tí tách tiếng mưa rơi càng làm cho lòng người thêm phiền, Tử Điệp đứng lăng trước cửa sổ, thời tiết như vậy càng làm cho tâm càng thêm sầu, chính mình đến thời không này đã được vài ngày , cũng không biết thân thể kia của mình thế nào , Điệp Y hiện tại có thương tâm khi mất đi vị bạn tốt này, mà ba mẹ bọn họ sẽ phải đối mặt như thế nào với những ngày không có mình bên cạnh, chính mình vì sao lại tới nơi này, chẳng lẽ là vì cái giấc mộng kia sao, vẫn là mình thật sự thiếu nợ tình của người nên đến nơi này hoàn lại, tương lai hội ngộ đến cái dạng gì khó khăn mình còn có thể kiên trì ở lại đây sao, Tử Điệp trong lòng loạn loạn nghĩ.
Thật muốn để cho mưa xối lên người mình, để cho mưa tẩy đi những phiền não trong người, Tử Điệp nghĩ liền làm , không mang đồ che mưa bước đi tiến vào trong mưa, xuyên qua núi giả vòng quá hồ nước trực tiếp đi đến nơi hoa đào đang nở rộ, trong mưa hoa đào nở rộ càng phát ra kiều diễm, bị vũ ướt nhẹp gió thổi lạc từng cánh hoa phiến phiến theo trên cây phiêu rơi xuống trên người Tử Điệp , Tử Điệp ngửa đầu nhìn hoa đào rơi xuống, phiến phiến bay tán loạn, tình cảnh như vậy làm cho nàng nghĩ tới một khung cảnh lãng mạn dưới tán cây hoa đào. Tử Điệp đứng đấy hồi lâu, suy nghĩ thiệt nhiều, ý nghĩ cũng thanh tỉnh rất nhiều, hiện tại nàng hoàn toàn nghĩ thông, tăng nhân nói nàng đến nơi này là vì còn một đoạn tình, tình chặt đứt tự nhiên sẽ trở về, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, nếu thay đổi không được kết quả như vậy đi hoàn thiện quá trình đi, cho dù về sau trở về cũng sẽ không tiếc nuối, nghĩ đến đây, Tử Điệp đối với hoa đào triển khai mỉm cười xinh đẹp nhất, này tươi cười ngay cả hoa đào cũng ngượng ngùng bả đầu cúi hạ, Tử Điệp sẽ không biết chính mình cười có bao nhiêu mỹ.
Mãn viện hoa đào, hẹn ước kiếp trước kiếp này đến hoàn lại, lại làm cho nàng nhớ tới một bài hát của Vương Dung 《 tam sinh tam thế 》 vừa hợp với cảnh này, vì thế Tử Điệp thân thủ theo trên cây hái được một đóa hoa đào, nhắm mắt lại nhẹ nhàng xướng lên: Kiếp trước chàng là một nhành hoa đào Che khuất đi những ngày thiếp nhớ đến chàng Trong chốn hồng trần thiếp nhìn không thấu Đó là ánh mắt đã từng nhung nhớ thiếp của chàng Kiếp sau thiếp là một nhánh hoa đào Đã từng rụng rơi trên cánh tay của chàng Nghe những lời than vãn trong chốn hồng trần của chàng Hoa rơi làm tiều tụy dung nhan của chàng Kiếp trước nàng là một nhánh hoa đào Trong chốn hồng trần nở rộ trong cô đơn Nhớ nàng ta lưu luyến trong vườn hoa Niệm nhung nhớ làm tiều tụy trong ánh trăng lạnh Kiếp sau ta là một nhánh hoa đào Trên cánh hoa ghi rõ nhân duyên của ta và nàng Người thương hoa không thể hiểu được ẩn ý bên trong nó Làm mối tình duyên này khó có thể hoàn thành **************** Ta dùng ba kiếp tình đổi lấy một kiếp duyên cùng nàng Chỉ vì không muốn lại phải cầu nguyện cho chúng ta gặp lại ở kiếp sau Ta dùng ba kiếp tình duyên để đổi lấy một kiếp duyên bên nàng Chỉ vì tìm kiếm nàng khá lâu nhưng bên nhau lại quá ngắn ngủi Ta dùng ba kiếp tình duyên để đổi lấy một kiếp duyên bên nàng Chỉ vì không muốn bỏ qua mỗi ngày chúng ta bên nhau…………..
Vài giọt nước mắt theo khéo mắt Tử Điệp chảy xuống, “Chẳng lẽ tình duyên của mình cũng sẽ khó khăn như vậy sao” Tử Điệp thì thào nói.