Quyển 1 - Chương 40: Ôm nhau hạnh phúc gần như vậy
Trong mắt người khác Phong Lạc Hàn vẫn yên tĩnh đạm bạc tựa hồ mọi sự tình gì đối với hắn đều là việc nhỏ, vĩnh viễn là một bộ dạng đàng hoàng định liệu trước, nhưng Tử Điệp biết ở sau lưng đạm bạc đó Lạc Hàn có một nội tâm rất mẫn cảm, buổi tối Tử Điệp cùng Lạc Hàn sẽ ngụ trong một lữ điếm ở trấn trên, nhà lữ điếm này là do mã phu của Lạc Hàn khẩn cầu lâu lắm mới cho vào ở tạm , bởi vì Lạc Hàn không muốn để cho người khác biết hắn là Vương gia thân phận hiển hách, thiếu chút nữa là không có nơi trụ.
Trong cái trầm tĩnh của ban đêm, Tử Điệp ngủ không được mặc quần áo lặng lẽ mở cửa nghĩ ra bên ngoài đứng một chút, vừa mở cửa ra Tử Điệp liền thấy thân ảnh Lạc Hàn đã đứng ở bên ngoài, trên người không có khoát nhiều quần áo ở trong bóng đêm có chút đơn bạc cùng tịch liêu, giờ phút này u buồn trong ánh mắt biểu lộ hoàn toàn, tâm Tử Điệp hung hăng bị co rút một chút, nàng không rõ với địa vị ở trong cung của Lạc Hàn làm sao có người gây ưu thương được cho hắn, trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho hắn không thể hóa giải, mặc dù rất nhiều nghi vấn nhưng Tử Điệp chưa bao giờ đi hỏi Lạc Hàn, bởi vì nàng tin tưởng có một ngày Lạc Hàn sẽ nói cho nàng biết.
Tử Điệp xoay người vào lại trong phòng lấy ra một chiếc áo khoát lặng lẽ đến sau lưng phủ thêm cho Lạc Hàn, sau đó liền trầm mặc đứng ở đàng kia, Lạc Hàn cảm nhận được ấm áp trên người truyền đến, u buồn trong ánh mắt nhất thời bị một chút nhu tình thay thế, xoay người nhìn Tử Điệp nói:
“Đã trễ thế này, như thế nào còn không chịu nghỉ ngơi? Ngươi mệt mỏi một ngày rồi mau nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có rất nhiều việc cần xử lý” .
“Ngươi chẳng phải cũng không chịu nghỉ ngơi, không có việc gì, ngươi có thể tiếp tục đứng đây, còn ta đứng ở chỗ này không nói lời nào chie đứng cùng ngươi thì được rồi, ta không cần ngươi một người cô linh, ngốc ” Tử Điệp nhẹ nhàng tựa vào lưng Lạc Hàn nói.
“Như vậy đi, chúng ta đi vào trong phòng, thân thể ngươi không tốt không thể cảm lạnh, ngươi ngồi ở trên giường, ta ở bên cạnh chúng ta nói chuyện, liên luỵ ngươi ở bên trong phòng ngủ, ta đứng bên cách vách phòng, có thể chứ” Lạc Hàn hỏi Tử Điệp.
Tử Điệp gật gật đầu tùy Lạc Hàn trở lại trong phòng, Tử Điệp tuy rằng không có phong kiến như cổ nhân vậy, nhưng là căn phòng to như vậy chỉ có nàng cùng Lạc Hàn vẫn có một chút xấu hổ, Tử Điệp chỉ có thể làm bộ dường như không có việc gì bộ đến trên giường cái chăn bán nằm, nhìn thấy bộ dạng Tử Điệp thẹn thùng trong lòng Lạc Hàn cũng là một trận rung động, mặt ngoài thì trang một bộ đạm bạc, trong phòng có chút không khí ái muội bắt đầu khởi động, vì đánh vỡ loại không khí không được tự nhiên này, Tử Điệp dẫn đầu bình tĩnh vội hỏi nói:
“Lạc Hàn, ngày mai ngươi tính xử trí đám thương nhân này như thế nào?”
“Cầm tặc trước cầm vương, đám thương nhân cầu lợi trung gian khẳng định có một thế lực lớn chỉ đạo, không có hắn lên tiếng nhóm tiểu thương này cũng không có lá gan lớn mà dám làm như vậy, ngày mai trước cấp nhóm tiểu tốt cảnh báo để cho chính bọn họ nói ra kẻ đứng sau thao túng, nghiêm trọng nghiêm trị không tha, tịch thu tất cả dược phẩm của bọn họ phát cho những bệnh nhân ở đây hi vọng có thể thoát khỏi tình hình khẩn cấp, về phần nhóm tiểu thương liền làm cho bọn họ tự động mở gia môn ra giúp người cần giúp, chuyện này trong vòng hai ngày nhất định phải xử lý thỏa đáng, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là tìm ra nguyên nhân,chuyện xem bệnh để cho nhóm ngự y cùng lang trung làm tốt ” Lạc Hàn khụ khụ cổ họng ra vẻ trấn định nói.
“Ân, xem ra ngày mai đại môn của nhóm thương nhân này đã muốn đổ , đụng vào Hàn Vương gia của chúng ta không tử cũng phải lột da” Tử Điệp vui sướng khi người gặp họa nói.
“Ta có như ngươi nói độc ác như vậy sao” Lạc Hàn ra vẻ tức giận nói.
“Không có, ngươi là công thần, ta sẽ không quên lịch sử sẽ không quên ngươi” Tử Điệp khoa trương nói.
“Cái gì công thần ta không hiếm lạ, ta chỉ cần con dân sống tốt, trong nước hiện nay thoạt nhìn phồn vinh hưng thịnh kỳ thật là loạn trong giặc ngoài, nội có ôn dịch ngoại có ngoại tộc biên cương như hổ rình mồi, trên biên cương không nghĩ sẽ khơi mào chiến loạn, tai ương vẫn là bình dân vô tội, chờ ngày nào đó thật sự ổn định , Tử Điệp ngươi gả cho ta, ta cũng không làm cái gì Vương gia, chúng ta tìm một chỗ u tĩnh sinh sống, cuộc sống hạnh phúc dưỡng một đám đứa nhỏ, cuộc sống chỉ cần uyên ương không cầu cuộc sống thần tiên, ngươi xem được không” Lạc Hàn vẻ mặt hướng tới nhìn Tử Điệp nói.
“Ân, đến lúc đó chúng ta không bao giờ xa nhau nữa, ta chính là cái đuôi nhỏ của ngươi ,ngươi đến đâu ta liền theo đến đó” Tử Điệp làm nũng ôm tay Lạc Hàn nói.
“Được, ngươi liền làm cái đuôi nhỏ của ta, không còn sớm ,mau ngủ đi, ta ở đây chờ ngươi ngủ ta mới đi ra” Lạc Hàn thay Tử Điệp sửa lại chăn nói.
Tử Điệp ngay tại lúc Lạc Hàn nói chờ đợi nhắm mắt lại chỉ chốc lát liền ngủ say, Lạc Hàn nhìn dung nhan Tử Điệp ngủ say trong mắt nhu tình có thể xuất thủy, giờ phút này Lạc Hàn thật muốn cứ chờ đợi như vậy, chờ đợi người trong lòng tình cảm thật chân thành, nhưng là Lạc Hàn biết cho dù lần này xử lý tốt ôn dịch trở lại kinh thành xong thì chuyện thú Tử Điệp cũng không phải dễ dàng, Lạc Hàn biết Phong Lạc Hiên là cánh cửa mà hắn khó có thể qua được, Lạc Hàn nhẹ nhàng cúi xuống bên môi Tử Điệp nhẹ nhàng in lại, sau đó vuốt ve tóc Tử Điệp thì thào nói:
“Ai cũng không thể ngăn trở chúng ta cùng một chỗ, ta sẽ không đem ngươi tặng cho bất luận kẻ nào, cho dù là hoàng huynh ta kính trọng cũng không ngoại lệ, Tử Điệp vì ta, hảo hảo trân trọng chính mình” .
Nói xong Lạc Hàn đứng dậy trở lại căn phòng cách vách, ngay tại lúc Lạc Hàn đem cửa phòng đóng lại trong nháy mắt Tử Điệp mở mắt, bên miệng có mỉm cười thản nhiên trong mắt cũng có chút sầu bi.