Quyển 2 - Chương 73: Phải cam đoan Lạc Hàn vạn vô nhất thất
Tiểu Như cùng Tử Điệp đi vào một gian phòng liền đem cừa đóng lại, gian sương phòng này là Tiểu Như để lại cho Tử Điệp vào ở nhưng mà Tử Điệp chưa từng tiến vào ở qua, Tử Điệp đi xung quanh gian phòng nhìn qua một lần mới ngồi xuống nói:
“Tiểu Như, xem ra khách điếm này giao cho ngươi thật đúng là không giao nhầm người, kinh doanh rất tốt, gian sương phòng này bố trí rất có cách điệu” .
“Gian sương phòng này là Tiểu Như bố trí giành cho chủ nhân, không biết người thích kiểu gì nên chỉ đoán bố trí thử, chủ nhân thích là tốt rồi” Tiểu Như ngại ngùng nói.
Nhìn thấy bộ dáng ngại ngùng của Tiểu Như Tử Điệp thật muốn cười to, có ai có thể nghĩ lão bản khách điếm này sẽ do một người hay ngại ngùng cai quản, chỉ có lúc này Tiểu Như mới có chút kiều thái nữ nhi nhà người ta, trong mắt người ở bên ngoài Tiểu Như chính là một chưởng quầy có tài năng kinh doanh khách điếm, chỉ có Tử Điệp mới biết được Tiểu Như như ngày hôm nay cần rất nhiều dũng khí.
“Tiểu Như vất vả cho ngươi” Tử Điệp tự đáy lòng nói.
“Chủ nhân đừng khách khí, Tiểu Như tự nguyện , thật sự, nhờ chủ nhân tốt cứu giúp Tiểu Như mới có hôm nay, cho nên Tiểu Như rất cảm tạ người, về sau chủ nhân đừng nói vất vả linh tinh gì, Tiểu Như không dám nhận” Tiểu Như vội vàng nói
“Ngươi như vậy thực không dễ thương tí nào” Tử Điệp cười nói.
Nói xong câu đó Tử Điệp không cười nữa, trực giác Tiểu Như cảm thấy chủ nhân lần này tìm nàng khẳng định có việc đại sự, bởi vậy Tiểu Như cũng không có vội vàng hỏi Tử Điệp mà là lẳng lặng chờ Tử Điệp mở miệng nói cho nàng, quả nhiên không bao lâu Tử Điệp đã nói:
“Tiểu Như, lần này ta thật sự có việc, vốn ta định để cho tổ chức bí mật của chúng ta thật lâu sau mới dùng đến, nhưng thật không ngờ hiện tại phải dùng đến rồi” .
“Xảy ra việc gì lớn sao” Tiểu Như hỏi.
Tiểu Như biết nếu không phải chuyện gì trọng đại chủ nhân sẽ không vận dụng nó , dù sao đây cũng là một cái vương triều không cho phép tồn tại lực lượng bí mật, điểm này Tử Điệp ngay từ đầu đã nói cho bọn họ, cho nên bọn họ mới bí ẩn hầu như không ai biết bọn họ tồn tại.
“Ừm, biết Thiệu Dương Hàn Vương gia không ?” Tử Điệp hỏi.
“Người này ai chẳng biết a, quân sư nổi danh Thiệu Dương quốc chúng ta, nghe nói người này là thiên tài” Tiểu Như trả lời.
“Hắn, hiện tại đang trên đường đi chiến tuyến tiền phương, chỉ sợ sẽ có người đối với hắn bất lợi, cho nên chúng ta cần phải theo dọc đường đi bảo hộ hắn an toàn, không thể có gì sơ xuất, dọc theo đường đi ngộ quỷ sát quỷ, gặp thần trảm thần, chặt chẽ chú ý tất cả động tĩnh trong cung, đặc biệt trong lúc này trừ bỏ Hàn Vương gia còn có người nào đi ra tiền tuyến, đã làm cái gì, mặt khác còn phải chú ý thu thập tin tức chiến sự tiền phương, có động tĩnh gì lập tức nói cho ta biết, phương thức liên lạc của chúng ta vẫn như trước đây, phải bảo đảm hắn an toàn trở lại Thiệu Dương” Tử Điệp bình tĩnh nói.
“Được, chủ nhân yên tâm, nhất định sẽ dựa theo phân phó của người đi làm, nhất định làm cho Hàn Vương gia không tổn hao một cọng lông sợi tóc nào trở về bình an” Tiểu Như nhìn Tử Điệp nói.
“Đừng cho bọn họ gây động tĩnh quá lớn miễn bị hoài nghi, ta phân phó ngươi cho bọn họ luyện tập như thế nào , ở thời điểm mấu chốt không thể ra xảy ra sai lầm, sai lầm tương đương đổi với sinh mạng” Tử Điệp nghiêm khắc nói.
“Bọn họ đều theo mệnh luyện tập các loại bản lĩnh, vì không để cho người khác hoài nghi, đại đa số bọn họ đều vào ban đêm mới rèn luyện , ban ngày thì là một tiểu nhị bình thường” Tiểu Như nói.
“Vậy là tốt rồi, ta sẽ không đi gặp bọn họ , đem những lời ta nói nói cho bọn họ là được, chú ý nhất cử nhất động của người trong khách điếm có cái gì khả nghi chặt chẽ quan sát, nhưng đừng bại lộ chính mình, một khi bại lộ ta sẽ không bảo vệ các ngươi, cho nên tất cả phải dựa vào an toàn là trên hết, chuyện bảo hộ Hàn Vương gia chỉ giới hạn vài người biết, không cần quá thân cận, đồng sự chú ý quan sát chung quanh mình có người ở theo dõi hay không, có phải có những người khác cũng đang theo dõi Hàn Vương gia hay không, đã hiểu chưa, tất cả phải cẩn thận” Tử Điệp dặn dò nói.
“Yên tâm đi, ta sẽ dặn dò bọn họ cẩn thận , còn có cái gì muốn phân phó không” Tiểu Như hỏi.
“Bây nhiêu thôi, cứ như vậy đi, khi đó nếu ta lo lắng ta sẽ tự mình đi một chuyến ” Tử Điệp nhẹ giọng nói.
“Chủ nhân nếu muốn đi phải đem Tiểu Như đi theo làm bạn cùng người, Hàn Vương gia thực quan trọng đến nỗi chủ nhân phải tự mình đi một chuyến ư ?” Tiểu Như khiếp đảm hỏi.
“Hắn đối Thiệu Dương đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng ta không biết, ta chỉ biết là hắn đối với một người rất rất quan trọng” Tử Điệp thở dài nói.
Tiểu Như không tiếp tục hỏi nữa, nàng ẩn ẩn cảm thấy chủ nhân nói người nào đó chính là chính nàng.