Quyển 2 - Chương 90: Ai tra tấn ai
Tử Điệp lạnh lùng nhìn Phong Lạc Hiên, đột nhiên cảm thấy rất mỏi mệt lại một lần nữa nằm trở lại trên ghế.
“Hoàng Thượng sao ngài lại ở chỗ này, yên tâm đi, ngài không cần đến thăm ta, ta không ch.ết được” Tử Điệp thản nhiên nói.
“Trẫm… Trẫm đứng ở bên ngoài nhìn thấy ngươi đang ngủ nên tới xem, không nghĩ tới lại đánh thức ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi, Trẫm đi trở về” Phong Lạc Hiên đau thương nói.
Phong Lạc Hiên nghe Tử Điệp nói như vậy cước bộ đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Tử Điệp, Tử Điệp nhắm mắt lại, trên mặt không có một chút biểu tình.
“Ngươi khẩn cấp muốn rời khỏi Trẫm như vậy ?” Phong Lạc Hiên âm trầm nói.
“Hoàng Thượng nói quá lời, hoàng cung không phải nhà thần, đương nhiên thần phải về nhà “ Tử Điệp lời ít mà ý nhiều nói.
Nhìn Tử Điệp, Phong Lạc Hiên bỗng ngửa mặt lên trời cười to, cười đến nỗi nước mắt cũng rơi ra, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Phong Lạc Hiên hữu lực nói:
“Lam Tử Điệp, đừng quên Trẫm từng nói, Trẫm sẽ không thả cho ngươi đi, từ giờ trở đi về sau ngươi sẽ ở nơi này, chuyện của ngươi Trẫm sẽ cùng Lam Thừa tướng nói qua, tin tưởng hắn không có dị nghị gì, ngươi chỉ cần ở trong này dưỡng thân thể khỏe lên là được” .
Tử Điệp quay đầu nhìn Phong Lạc Hiên, buồn bã cười, nụ cười kia làm cho người ta đau đớn từ tâm linh bắt lan tràn ra bên ngoài.
“Hoàng Thượng thật khẩn cấp ép buộc đem thần thu vào hậu cung sao ? Hoàng Thượng hẳn là còn nhớ, Lạc Hàn còn chưa có ch.ết trận đâu, Thái Hậu còn chờ tứ hôn cho chúng ta, Hoàng Thượng không sợ tiếng người đời đàm tiếu sao” Tử Điệp nhẹ nhàng nói ra.
“Ngươi… , yên tâm, Trẫm sẽ giải quyết viên mãn chuyện này” Phong Lạc Hiên tức giận nói.
Lời nói của Tử Điệp quả thật chạm đến chỗ đau của Phong Lạc Hiên, hắn cũng biết lúc này không nên làm như vậy, tất cả mọi người trong cung đều biết Lạc Hàn cùng Tử Điệp là một đôi, nhưng hắn cũng không thể nhìn Tử Điệp ở bên Lạc Hàn như vậy, nhìn Tử Điệp hắn thật muốn ôm lấy Tử Điệp vào lòng hảo hảo yêu, nhưng Tử Điệp sẽ không cho hắn cơ hội này.
Mỗi khi nhìn Tử Điệp tưởng niệm Lạc Hàn, Phong Lạc Hiên ghen tị đến nổi điên, Phong Lạc Hiên một lần một lần nói cho chính mình phải khống chế, nhưng cuối cùng vần không thể khống chế được, một lần lại một lần nói cho mình phải kiên nhẫn, nhưng lúc nào cũng hoàn toàn ngược lại, cuối cùng vẫn không kiên nhẫn được, nay kết cục đã lưỡng bại câu thương, đúng vậy, Phong Lạc Hiên làm Tử Điệp tổn thương nhưng chính hắn cũng mình đầy thương tích.
Tử Điệp nói xong nhắm mắt lại không hề nhìn Phong Lạc Hiên, giống như hắn không hề tồn tại.
Phong Lạc Hiên chịu không nổi nhất chính là sự coi thường này của Tử Điệp, như vậy so với việc cùng hắn đối địch càng làm cho hắn phẫn nộ không chịu nổi. Phong Lạc Hiên xoay người đến bên cạnh Tử Điệp, lấy tay giữ cằm Tử Điệp, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nói cho Trẫm, phải làm thế nào thì ngươi mới có thể liếc mắt nhìn Trẫm một cái” !
“Buông tay” Tử Điệp đơn giản hai từ nói.
Phong Lạc Hiên hắn không ngờ Tử Điệp sẽ vô cùng đơn giản nói ra hai chữ buông tay, chỉ là hiện tại nếu buông tay ra có nghĩa là hắn sẽ hoàn toàn ‘buông tay’, điều đó hắn làm không được.
“Buông tay có thể, buông ngươi làm không được” Phong Lạc Hiên nói.
Tử Điệp mở hai mắt sương mù nhìn Phong Lạc Hiên, khi nào mới có thể thoát khỏi gông xiềng của hắn, khi nào mới có thể cùng Lạc Hàn diện mạo tư thủ, khi nào mới có thể thoát khỏi nhà giam này đi đến cuộc sống đơn giản của bọn họ, Phong Lạc Hiên sẽ không buông tha cho mình, như vậy ta nên làm thế nào mới có thể thành công đào thoát khỏi tay hắn đây, đi tiền tuyến cùng Lạc Hàn hội hợp, lưu lạc thiên nhai không bao giờ trở về nữa, nhưng có thể dễ dàng giải thoát như vậy sao? Tử Điệp trong lòng không có đáp án.