Quyển 2 - Chương 97: Mù (3)
Đoàn người Phong Lạc Hiên vừa đi tiến vào Tử Điệp các, chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm.
“Trời tối thành như vậy rồi vì sao không đốt đèn? Có phải Hoàng Thượng bảo các ngươi làm như vậy hay không ? Biết ta sợ bóng tối cho nên cố ý không đốt đèn có phải không ?” Tử Điệp tức giận cả người phát run hỏi.
Không ai trả lời vấn đề Tử Điệp, Phong Lạc Hiên đã đi vào bên ngoài phòng ngủ, nghe Tử Điệp chất vấn, trong lòng từng đợt đau đớn, nguyên lai Tử Điệp nghĩ hắn như vậy , hận hắn như vậy, cố gắng lâu như vậy một chút thay đổi cũng không có!
“Các ngươi còn không chịu thắp có phải hay không? Được, ta tự mình đứng lên đi thắp” Tử Điệp nói xong nhấc chăn lên xuống giường sờ soạng về phía trước.
“Tiểu thư…” Lan nhi nhịn không được hô.
“Lan nhi đã trở lại, thật là, lấy cái đá đánh lửa về cũng lâu như vậy sao” Tử Điệp quyệt miệng oán giận nói.
“Mau thắp đèn lên” Tử Điệp khẩn cấp nói.
Lan nhi quay đầu nhìn Phong Lạc Hiên, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Phong Lạc Hiên đi lên phía trước nhìn Tử Điệp, hai tròng mắt tựa thu thủy ngày xưa giờ phút này lại vô hồn không xác định, mặc kệ vừa rồi Tử Điệp nói cái gì, lúc này vẫn dùng hai tay đau thương vuốt ve khuôn mặt Tử Điệp, chân Tử Điệp lập tức lui về sau, không dám tin hô:
“Hoàng Thượng” ?
Phong Lạc Hiên không nói gì mà chỉ đem Tử Điệp gắt gao ôm vào trong lòng mình, sau đó dùng thanh âm rất nhỏ nói:
“Tử Điệp, Trẫm nhất định sẽ trị khỏi cho ngươi, cho nên bất luận gặp được việc gì đều không cần kích động, Trẫm sẽ vẫn ở bên ngươi” .
“Hoàng Thượng nói lời này là có ý gì, Tử Điệp không có gì không thoải mái” Tử Điệp một bên ý đồ muốn tránh khỏi ôm ấp của Phong Lạc Hiên, vừa nói.
“Ngọn nến đã sớm được thắp tất cả các ngõ ngách trong phòng” Phong Lạc Hiên không đành lòng nói cho Tử Điệp sự thức tàn nhẫn này, nhưng cuối cùng giấy cũng không bọc được lửa , Phong Lạc Hiên vẫn bình tĩnh đem sự thực tàn nhẫn này nói cho Tử Điệp.
Tử Điệp thông minh sao không hiểu, lời nói của Phong Lạc Hiên vừa rồi còn không chưa nói xong Tử Điệp cũng đã biết Phong Lạc Hiên muốn nói cái gì, chỉ là nàng không dám đối mặt với sự thực này thôi, trong lòng tồn tại một tia hy vọng xa vời, hy vọng cuối cùng vỡ tan.
“Hoàng Thượng ý tứ là nói mắt ta không còn nhìn thấy được nữa, phải không ?” Tử Điệp phi thường im lặng hỏi.
“Trẫm sẽ tìm thầy thuốc tốt nhất thiên hạ trị khỏi cho ngươi” Phong Lạc Hiên kiên định nói.
“Không cần… Không… , điều này làm sao có thể, chỉ là ngủ một giấc như thế nào tỉnh lại liền không còn nhìn thấy, làm sao có thể như vậy ! “ Tử Điệp ngã vào lòng Phong Lạc Hiên khóc nói.
Phong Lạc Hiên lúc này cũng không biết nên an ủi Tử Điệp như thế nào, đành phải gắt gao ôm chặt lấy Tử Điệp, để cho nàng ở trong lòng mình tận tình phát tiết nỗi sợ hãi bóng tối trong lòng.
“Buông, các ngươi đều gạt ta, là các ngươi không chịu thắp nến cố ý lừa gạt ta, ta không cho các ngươi làm như vậy, mau nhanh đi đem tất cả các ngọn nến thắp lên” Tử Điệp hô to.
“Tử Điệp, bình tĩnh một chút, sẽ tốt lên thôi, nói không chừng ngày mai vừa tỉnh lại ngươi lại có thể nhìn thấy , lời nói của Trẫm là nhất ngôn cửu đỉnh, nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi” Phong Lạc Hiên an ủi Tử Điệp nói.
“Lan nhi đi tuyên Thái y, bảo bọn họ lập tức đến Tử Điệp các, chậm trễ giết không cần hỏi” Phong Lạc Hiên hung hăng nói.
Lan nhi không nói hai lời nhanh chân hướng ngự y quán chạy tới, mưa rơi sau lưng Lan nhi nở rộ đóa đóa bọt nước vỡ tan.
“Buông! Ngươi buông!” Tử Điệp muốn nhanh thoát khỏi ôm ấp của Phong Lạc Hiên vội nói.
Không lay chuyển được Tử Điệp Phong Lạc Hiên đành phải buông ra nàng, vừa thoát khỏi Phong Lạc Hiên Tử Điệp lập tức hướng ra phía ngoài chạy tới, vừa chạy từng bước đã bị làn váy dưới chân làm sẫy ngã trên mặt đất, Tử Điệp đứng lên tiếp tục đi về phía trước, đi không được vài bước lại ngã sấp xuống, trải qua bao cố gắng, Tử Điệp suy sụp té trên mặt đất thương tâm khóc lên.
Phong Lạc Hiên trơ mắt nhìn Tử Điệp nghiêng ngả lảo đảo rời đi, tâm như bị Tử Điệp hung hăng giẫm lên, một chút đau thương thoát ra, rơi lệ thành sông chỉ vì chưa hết duyên phận.