Quyển 2 - Chương 100: Mù (6)
Trên điện Phong Lạc Hiên ngồi trên long ỷ chuyên tâm nghe các đại thần hồi báo, ý nghĩ lại thường thường thất thần, mấy ngày nay vẫn bị Tử Điệp làm cho lao lực quá độ, hơn nữa thêm chuyện xảy ra vào tối hôm qua làm cho Phong Lạc Hiên muốn chuyên tâm cho quốc sự lại lòng có dư mà lực không đủ, luôn nghĩ phải nhanh xử lý quốc sự đi làm bạn với Tử Điệp, cũng không biết hiện tại Tử Điệp có tỉnh chưa, có chấp nhận được sự thực này chưa, hay là vẫn lạnh lùng như trước đây, Phong Lạc Hiên xuất thần nghĩ.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng” Lưu Tuyên ở bên cạnh nhỏ giọng hô.
Phong Lạc Hiên đột nhiên tỉnh táo lại, dùng ánh mắt đảo qua các vị đại thần phía dưới, phát hiện các đại thần đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, Phong Lạc Hiên thanh thanh yết hầu nói:
“Còn có chuyện gì muốn bẩm báo không” ?
“Bẩm Hoàng Thượng, có” một đại thần tiến lên từng bước nói.
“Chuyện gì, nói” Phong Lạc Hiên nói.
“Hộ bộ nhận được tin tức mới nhất, chiến sự nơi tiền phương tiến hành phi thường thuận lợi, Lam tướng quân cùng Hàn Vương gia đã muốn đem đám dị tộc đánh tới sông Hắc Thủy, vượt qua sông Hắc Thủy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, tin tưởng chiến sự này sẽ nhanh chóng kết thúc” đại thần tiếp tục nói.
“Được, tốt lắm, hai người bọn họ quả không cô phụ Trẫm, chờ bọn hắn khải hoàn trở về Trẫm nhất định sẽ khoản đãi bọn hắn, khao tam quân” Phong Lạc Hiên cao hứng nói, ngữ khí chỉ có chính hắn phát giác bên trong còn có một chút không cam lòng.
“Chỉ là… Hàn Vương gia…” Đại thần ấp a ấp úng nói.
“Chỉ là cái gì” Phong Lạc Hiên hỏi.
“Chính là Hàn Vương gia ở trong quân doanh bị người hạ độc, hiện tại đang tĩnh dưỡng, nếu không trận chiến này cũng đã sớm xong” đại thần chi tiết nói.
Nghe Lạc Hàn trúng độc, có hai người run lên, bọn họ chính là Phong Lạc Hiên cùng Lam Hoài Thêm, Phong Lạc Hiên tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra, chỉ là thật không ngờ bọn họ gan lớn đến thế,dám ở trong quân doanh hạ độc, may mắn không có gì trở ngại.
Nhưng Lam Hoài Thêm nghe được tin tức này lại cực kỳ lo lắng, hắn mơ hồ biết ai đối với Vương gia gây chỉ là không dám tiếp tục suy nghĩ thêm, Lam Hoài Thêm có chút suy nghĩ ngẩng đầu nhìn Phong Lạc Hiên, Phong Lạc Hiên cũng đang nhìn hắn, Lam Hoài Thêm trong lòng nhảy loạn cúi đầu xuống.
“Là ai có lá gan lớn như thế, muốn độc hại Vương gia, điều tr.a ra là người phương nào gây ra chưa? Vương gia hiện tại như thế nào ?” Phong Lạc Hiên quan tâm hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, Vương gia đã vượt qua trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian, về phần hung thủ đến nay còn chưa tìm ra, nghe nói là do người bên ngoài đánh choáng váng một sĩ binh thay quần áo lẻn vào, y phục đó được phát hiện ở nơi cách quân doanh mấy trăm dặm, người đã không thấy bóng dáng” đại thần nói.
“Việc này nhất định phải tr.a rõ ràng, mặt khác, lệnh cho bọn họ tăng mạnh cường độ phòng vệ, Vương gia nhất định phải chiếu cố tốt, nếu có chút sai lầm gì trẫm sẽ hỏi tội các ngươi” Phong Lạc Hiên nghiêm khắc nói.
“Dạ, thần sẽ sai người đưa truyền chỉ” đại thần cung kính nói.
“Còn có chuyện gì không? Không có việc gì thì hôm nay lâm triều đến đây” Phong Lạc Hiên nói.
Phong Lạc Hiên liếc mắt nhìn Lam Hoài Thêm một cái nói:
“Lam Thừa tướng lưu lại, Trẫm có việc trò chuyện với ngươi” .
Những người khác tất nhiên tự biết lui xuống rời đi, Lam Hoài Thêm bất vi sở động đứng xa xa chờ Phong Lạc Hiên.
Phong Lạc Hiên nhìn Lam Hoài Thêm do dự không biết có nên đem chuyện Tử Điệp nói cho hắn hay không, nếu nói cho hắn, đối mặt với chất vấn của Lam Hoài Thêm vì sao Tử Điệp bị mù khó bảo toàn hắn sẽ không chột dạ, nhưng nếu không nói cho hắn biết cũng không thích hợp.
Lam Hoài Thêm nhìn Phong Lạc Hiên phát hiện hắn giống như đang có chuyện gì rất khó nói, Lam Hoài Thêm nghĩ rằng sẽ không phải chuyện của Vương gia thực cùng Hoàng Thượng có liên quan chứ, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Phong Lạc Hiên, trong lòng Lam Hoài Thêm mồ hôi lạnh ứa ra.
Phong Lạc Hiên giống như đã hạ quyết tâm, đi theo từng bậc thang bước xuống, trực tiếp đến trước mặt Lam Hoài Thêm, vỗ bả vai Lam Hoài Thêm môt lúc lâu mới ngữ khí thâm trầm nói:
“Trẫm lưu ngươi ở đây là có một chuyện muốn nói cho ngươi, hy vọng ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt” .
Vừa nghe Phong Lạc Hiên nói như vậy, trong lòng Lam Hoài Thêm lại lộp bộp một chút, một lúc lâu mới nói:
“Có phải Vân Lỗi đã xảy ra chuyện gì” ?
Phong Lạc Hiên nghe xong lắc đầu, ý tứ không phải là chuyện của Vân Lỗi, Lam Hoài Thêm dùng ánh mắt hỏi hắn, vậy là chuyện gì.
Phong Lạc Hiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đó thì thào nói:
“Tử Điệp bị mù ! Muốn trị liệu cần một khoảng thời gian rất dài” .
Lam Hoài Thêm nghe Phong Lạc Hiên nói nhất thời hai mắt hơi mờ, chân lui về sau vài bước, mới run run hỏi:
“Hoàng Thượng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, còn tốt như vậy sao tự nhiện lại không nhìn thấy” ?
“Việc này một lời khó nói hết, về sau Trẫm sẽ tự mình hướng ngươi giải thích, bất quá ngươi yên tâm, Trẫm đã hỏi qua Thái y , có thể chữa khỏi, chỉ là cần thời gian, hôm nay Trẫm tưởng nói cho ngươi khoảng thời gian Tử Điệp trị liệu sẽ vẫn ở tại trong cung, Trẫm đã an bài nàng ở Tử Điệp các, có thời gian ngươi cùng phu nhân đến thăm nàng” Phong Lạc Hiên vỗ bả vai Lam Hoài Thêm nói.
“Được, thần theo ý của Hoàng Thượng “ Lam Hoài Thêm nói.
Phong Lạc Hiên gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Lam Hoài Thêm rồi đi ra bên ngoài, quay đầu nhìn Lam Hoài Thêm vẫn đứng ở tại chỗ như củ liền nói:
“Bồi Trẫm cùng đi thăm nàng đi” .
Lam Hoài Thêm nhắm mắt đuôi theo sau Phong Lạc Hiên, hai mắt đẫm lệ mang theo phẫn hận.