Quyển 2 - Chương 107: Mù (13)

Tiểu Như che giấu Tử Điệp về chân tướng sự tình, nhìn tính huống hiện tại của Tử Điệp tiểu Như thật sự cũng không có dũng khí nói ra, nguyên tính muốn hỏi Tử Điệp nên xử lý vấn đề này thế nào, hiện tại chỉ có thể tự mình đi làm, tiểu Như hạ quyết tâm chuyện này nhất định phải xử lý viên mãn, chờ một ngày kia Tử Điệp hồi phục thị lực lại cho nàng một kinh hỉ ngoài ý muốn.


Trong mật thất, một loạt người sắp xếp đứng chỉnh tề cùng đợi mệnh lệnh, bọn họ người người tinh thần quắc thước, thân thủ bất phàm, những người này là người mà Đông Phương khách sạn bí mật đào tạo.


“Vừa rồi ta cũng đã nói cho các ngươi chuyện về chủ nhân, hiện tại các ngươi nhớ kỹ, nhanh đi biên cương hội hợp, bên kia có người của chúng ta sẽ tiếp ứng các ngươi, nhiệm vụ lần này của các ngươi chính là, lấy danh nghĩa nhập ngũ bảo hộ Hàn Vương gia, lần này nhất định phải bảo đảm thân hắn an toàn, không được có gì sai lầm, cho dù là bị thương hại đến tánh mạng cũng phải bảo vệ cho tốt, nếu muốn hồi báo ân tình của chủ nhân, liền hoàn thành chu toàn nhiệm vụ lần này!” Tiểu Như gằn từng tiếng nói.


“Dạ, nhất định không cô phụ thánh ân của chủ nhân “ một đám người lớn tiếng nói.


“Tốt, chủ nhân sẽ chờ các ngươi trở về, chú ý tình bí ẩn của sự tình, không cần đàng hoàng, nhiệm vụ của các ngươi chính là bảo hộ Vương gia an toàn, việc khác có thể không đáng để ý tới, quan trọng là không cần tiết lộ thân phận, vạn nhất ngoài ý đừng liên lụy chủ nhân” tiểu Như thận trọng nói.


“Yên tâm đi, bọn thuộc hạ biết phải làm sao” .
“Tốt, trời tối liền xuất phát” tiểu Như nói.


available on google playdownload on app store


Cái mật thất này ở Đông Phương khách sạn là tầng hầm ngầm, trừ bỏ vài người không ai biết mật thất tồn tại, toàn bộ khách điếm chỉ có mật thất dưới đất này mới là quan trọng nhất, Tử Điệp không muốn để chuyện này xảy ra trên mặt, dù sao chuyện này cũng không phải việc nhỏ, đầu tiên Phong Lạc Hiên sẽ không cho phép dưới mí mắt hắn còn có một đám người cường hãn như vậy.


Chủ nhân ! tiểu Như làm như vậy hy vọng ngươi sẽ không tức giận , mệnh tiểu Như là do ngươi cứu , ta không thể mặc kệ việc của ngươi, nếu Vương gia quan trọng như vậy, dù là việc nhỏ ta cũng sẽ liều mạng bảo hộ hắn.
Đoàn người khi trời tối thần không biết quỷ không hay ra khỏi thành, lặng yên xuất phát.


Tiểu Như trở lại sương phòng của mình cũng nhanh thu thập bọc hành lý chuẩn bị đêm khuya xuất phát.


“Tiểu nhị, ta có việc muốn đi ra ngoài một đoạn thời gian, khách sạn ngươi tạm thời thay ta để ý, gặp chuyện không thể xử lý chờ ta trở lại xử lý, chuyện khẩn cấp phải đi tìm Lý tẩu, nàng sẽ xử lý , nơi này có một phong thư, chờ ta rời đi, nếu nữ tử lần trước tới tìm ta liền đem phong thư cho nàng, chưa tới liền thay ta bảo quản tốt, biết không ?” tiểu Như đem những việc cần thiết nói ra.


“Đã biết chưởng quầy , ngài cứ yên tâm đi làm chuyện của ngài đi, tiểu nhị nhất định sẽ chiếu cố khách điếm tốt” tiểu nhị khách điếm nói, trên mặt có một cỗ chất phác.


“Như vậy thì ta an tâm, ta sẽ rất mau trở lại , xử lý xong việc lập tức trở về, vất vả ngươi “ tiểu Như tự đáy lòng nói.
Trong Tử Điệp các Ngưu Thái y đang giúp Tử Điệp bắt mạch, mỗi ngày vào giờ này đều đến chữa trị.


“Ngưu Thái y, không có gì đáng ngại đi” Tử Điệp tràn ngập hy vọng nói.
“Theo mạch tượng thì hiện tại có thể khẳng định không có vấn đề gì, hiện tại ngươi kiên nhẫn chờ đợi, vượt qua đợt chữa trị lần này tiểu thư có thể một lần nữa hồi phục thị lực” Ngưu Thái y trấn an nói.


“Thật tốt quá, Tử Điệp nhất định sẽ làm theo lời nói của Ngưu Thái y, chỉ cần có thể nhìn thấy, Thái y bảo ta làm gì ta đều nghe lời ngươi” Tử Điệp hưng phấn nói.


“Ha ha, lão phu lại khai cho ngươi vài phương thuốc làm cho người ta tiên phục, tin tưởng dùng không bao lâu sẽ khỏi” Ngưu Thái y nhìn phương thuốc nói.
“Mỗi ngày làm phiền Thái y Tử Điệp thật băn khoăn” Tử Điệp chân thành nói.


“Khám bệnh cứu người là chức trách của thầy thuốc, tiểu thư đừng nói như vậy, chữa khỏi cho ngươi mới thể hiện năng lực của lão phu, lão phu cũng không muốn ngươi cứ như vậy mà bị hủy đi, nhất định sẽ đem hết toàn lực cứu trị” Ngưu Thái y nói.


“Cám ơn… Ngưu Thái y” Tử Điệp ánh mắt có chút ướt át, nghẹn ngào nói.
“Đừng khóc, như vậy đối với mắt không tốt” Ngưu Thái y vừa thấy Tử Điệp thâm tình nhất thời nóng nảy.


Tử Điệp cố nén đem nước mắt nuốt trở về, trên mặt hiện ra một chút mỉm cười gượng ép, giống như gió thu, thanh nhã lại làm cho người ta đau lòng.






Truyện liên quan