Quyển 2 - Chương 113: Mù (19)
A……….sáng sớm một tiếng a từ Tử Điệp các vang vọng ra bốn phía, Tử Điệp với đầu tóc hỗn độn ngồi trên giường, Lan nhi nghe tiếng nhanh chóng chạy tới.
“Tiểu thư làm sao vậy, gặp ác mộng “ Lan nhi quan tâm hỏi.
Tử Điệp vừa nghe thanh âm của Lan nhi, ôm cổ Lan nhi bi thương khóc to lên.
“Lan nhi, ta nên làm cái gì bây giờ a… Ô ô…” Tử Điệp khóc nói.
“Tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đừng dọa Lan nhi” Lan nhi nhìn bộ dạng Tử Điệp, kích động nói.
Tử Điệp nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, thê thảm cười, nước mắt từ trong tiếng cười chảy xuống.
“Tiểu thư…” Lan nhi rất muốn biết là chuyện gì xảy ra, mở to hai mắt không thể tin được hỏi.
“Lan nhi… Ánh mắt… Ánh mắt ta vẫn không nhìn thấy… Ngày hôm qua Ngưu Thái y không phải nói hôm nay có thể nhìn thấy sao? Vì sao vẫn không nhìn thấy, vì sao cho ta hy vọng lại làm cho ta thất vọng…” Tử Điệp dùng chăn che lấy mặt khóc nói.
Lan nhi vừa nghe Tử Điệp nói như vậy cũng nóng nảy, dường như không thể tin được lấy tay lung lay trước mặt Tử Điệp.
“Vô dụng Lan nhi, ta căn bản không nhìn thấy” Tử Điệp nói .
“Tiểu thư, có thể ngươi nóng vội quá hay không, Thái y nói là hôm nay, không chừng buổi chiều mới có thể nhìn thấy” Lan nhi không biết nói gì, chỉ có thể an ủi Tử Điệp.
Phong Lạc Hiên chắp tay sau lưng đi qua đi lại, nhòm Thái y quỳ xuống người người kinh hồn táng đảm, như ngồi trong hầm băng.
“Một đám thùng cơm, không phải thề son sắt nói có thể trị được sao, như vậy hiện tại người người đều không nói, tiếp tục nói xem, các ngươi người người thật to gan, ngay cả trẫm cũng đều dám lừa! Trị không khỏi, các ngươi đều sung quân đi biên cương cho trẫm” Phong Lạc Hiên trong cơn giận dữ nói.
Tử Điệp tựa như không nghe thấy, như một con rối gỗ ngồi ở một bên, nghe Phong Lạc Hiên răn dạy cùng thanh âm nhóm Thái y rùng mình.
“Bẩm Hoàng Thượng, thần đã giúp tiểu thư xem qua mạch, quả thật đã không có vấn đề gì, mạch tượng ổn trọng, hữu lực, tụ huyết cũng không còn, không có nguyên do gì mà vẫn không nhìn thấy” một Thái y cả gan nói.
“Đều xem trẫm là ngốc tử à, dùng những lời này để qua loa tắc trách, mạch tượng ổn trọng, như vậy sao còn không nhìn thấy, vấn đề còn tr.a không được, trẫm lưu các ngươi thì có lợi ích gì, người tới, đem bọn họ đi chém” Phong Lạc Hiên lớn tiếng nói.
Nhóm Thái y vừa nghe lời này đều trợn tròn mắt, vài người nhát gan thế nhưng đã hôn mê bất tỉnh, còn lại vài người cũng đỗ mồ hôi lạnh nhỏ giọt, thường thường đem ánh mắt xin giúp đỡ phiêu hướng Tử Điệp.
“Hoàng Thượng, tử hình thì xin miễn đi, Tử Điệp không muốn bị người nói nhảm, để cho bọn họ ngẫm lại xem, xem thử có còn biện pháp khác hay không” Tử Điệp nói.
“Ai dám nói nhảm, trẫm liền chém kẻ đó” Phong Lạc Hiên khí phách nói.
“Hoàng Thượng…” Nhất thời nghẹn lời, Tử Điệp không biết nên nói cái gì cho phải.
Phong Lạc Hiên nhìn bộ dạng Tử Điệp, nhất thời mềm lòng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn.
“Nếu Tử Điệp đều giúp các ngươi cầu tình , mệnh các ngươi trẫm tạm thời lưu trữ, nếu trẫm vẫn không nhìn thấy hiệu quả, giết không cần hỏi, ai cầu tình cũng vô dụng” !
Nhóm Thái y người người dập đầu tạ ơn, cũng đem ánh mắt cảm kích hướng Tử Điệp, chỉ là Tử Điệp không nhìn thấy.
“Tiểu thư, thân thể còn có chỗ nào không thoải mái hay không? Nếu có thì nói ra, lão phu mới có thể đúng bệnh hốt thuốc” Ngưu Thái y không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
“Thực xin lỗi, làm cho Ngưu Thái y khó xử , ta cũng không biết sao lại thế này, trừ bỏ vẫn nhìn không thấy thì thân thể cũng không có gì không thoải mái” Tử Điệp đáp.
“Tiểu thư có thể là có tâm lý chướng ngại không, mới làm cho không nhìn thấy, lão thần cũng xem qua mạch, thân thể tiểu thư không có gì khác thường, theo lý mà nói thì hẳn có thể nhìn thấy rồi chứ” Ngưu Thái y buồn bực nói.
Tử Điệp nhất thời nghẹn lời, cũng không biết nên giải thích như thế nào với Ngưu Thái y.
“Nếu tâm lý chướng ngại còn làm phiền Thái y ngẫm lại xem có biện pháp nào cứu trị không” Tử Điệp nói.
“Tâm bệnh vô dược khả y, chỉ có thể dựa vào thời gian, khi nào nghĩ thông suốt thì bệnh cũng tốt lên” Ngưu Thái y đáp.
“Tâm bệnh? . Thời gian mới là liều thuốc tốt nhất “ Tử Điệp thì thào nói.