Chương 36: Gặp lại

Bộ phim kết thúc nhanh chóng và không đáng sợ gì mấy khi tôi ngồi cạnh hắn, được hắn nắm tay như vậy. Tất nhiên thầy Thiên và chúng tôi cũng chẳng nhận ra nhau, cho nên hôm nay là một buổi tối vui vẻ. Thu lại hai ly nước tôi và hắn lục đục chuẩn bị ra ngoài, tuy không nhận ra nhau nhưng cũng nên ra sớm sớm một tí lúc đèn vẫn chưa bật, phòng bệnh hơn chữa bệnh.


"Ê Khải ra kia chụp hình với chị đi, chỗ tấm gương á" - Tôi nhoi nhoi chỉ vào chỗ tấm gương được trang trí đèn hoa lòe loẹt gần đó.
"Thôi." - Hắn từ chối thẳng thừng.
"Đi mà, một bức thôi." - Tôi năn nỉ - "Lâu lâu mới đi coi phim một lần mà, nha."


Sau nỗ lực mè nheo của tôi, thì cuối cùng hắn cũng khuất phục, chỉ biết cười bất lực khi bị tôi lôi đi xềnh xệch. Lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tôi chọn ngay app chụp hình mới tải, phải chụp một bức lung thị linh mới được. Dù nói rằng chỉ chụp một bức nhưng tôi vẫn ăn gian chụp hơn chục bức và hắn thì đương nhiên chẳng thể phản đối :v Cơ mà trong đống hình đó thì chụp lén hắn chiếm hơn nửa rồi, nói thật thì dù chụp ở góc nào dù bị chụp lén thì hắn vẫn cứ đẹp ngời ngợi, chiếc mũi cao, đôi mắt hẹp với cặp lông mi dài, đôi môi mỏng quyến rũ, cha mẹ ơi đúng là muốn giết ch.ết trái tim thiếu nữ mà. Chụp hình đã đời rồi, tôi liền nắm tay hắn hướng về phía tiệm Pizza gần đó, nãy giờ quả thật là rất đói nga.


Vừa hay ngay lúc tôi vừa quay đầu lại thì tôi lại bắt gặp một bóng người khá quen, một người phụ nữ trung niên, là người phụ nữ lúc tôi mua áo sơ mi cho hắn đã thấy. Người phụ nữ giống hắn. Cô ấy làm gì ở đây nhỉ? Đi với gia đình à. Do tò mò nên tôi liền dừng lại để quan sát người đó, nhưng hành động của tôi lại làm hắn giật mình, va trúng tôi. Thấy vai hơi đau tôi theo quán tính đưa tay lên xoa xoa vai rồi lườm quýt tên thủ phạm một cái. Chỉ trong mấy giây đó khi tôi quay lại thì người phụ nữ kia đã mất hút đâu rồi. Ơ hay, sao mà đi như bay thế, tôi lia mắt khắp nơi nhìn xung quanh nhưng rạp phim quá đông người nên đành bỏ cuộc.


___________________________________________________________________________________________________________________________________________
"Hồi nãy chị nhìn cái gì vậy?" - Ngồi đợi pizza mang ra, hắn chống tay xuống bàn nhìn tôi hỏi.


"À hồi nãy chị mới thấy một người phụ nữ cỡ bằng tuổi mẹ á, người mà chị nói giống cậu đó." - Tôi bị hỏi bất ngờ nên hơi đơ một chút, sau khi định hình được câu hỏi của hắn thì liền nhiều chuyện. - "Không biết cô ấy làm gì ở chỗ rạp phim nhỉ? Mà tiếc thật cậu không được thấy, cậu chắc chắn rất bất ngờ luôn á, giống cậu lắm. Hồi nãy mà cậu không tông vô vai chị thì chị chỉ cậu được rồi." - Tôi xịu mặt nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.


available on google playdownload on app store


"Ai bảo chị dừng lại bất ngờ quá làm chi, ngốc." - Hắn búng mũi tôi một cái.
"Á đau." - Tôi ôm mũi, cái tên này, nếu mà là ở nhà thì tôi sẽ oánh ch.ết hắn.


Hắn cười ha hả nhìn mũi tôi ngày càng đỏ lên vì bị sưng. Tại ai hả, tại ai hả cái tên này? Tôi giơ nắm đấm đe dọa hắn cho đỡ tức dù biết rằng có đánh nhau thì tôi còn lâu mới đánh lại hắn.


Cuối cùng thì chiếc bánh pizza thơm ngon, nóng hổi cũng đã được mang lên, ôi cái bụng đang kêu gào của tôi được an ủi rồi. Hai mắt tôi sáng rực, bỏ qua cái tên đáng ghét kia, với tay lấy dĩa, nĩa, dao, tương, vân vân và mây mây những thứ cần thiết rồi bắt đầu vào công cuộc "chén tất, chén sạch, chén không chừa miếng nào". Hắn nhìn tôi, nhịn không được đành bậc cười thành tiếng, hứ kệ người ta, tôi trước giờ không có hình tượng thục nữ.


Tuy là miệng cười sỉ nhục tôi, nhưng tay hắn vẫn liên tục cắt pizza đưa vào dĩa cho tôi, nhìn cái khung cảnh này chẳng ai nghĩ rằng tôi lớn tuổi hơn đâu. Phải diễn tả sao ta... mẹ hiền chăm sóc đứa con tội nghiệp à :v Đang ăn nửa chừng, cánh cửa ra vào của quán bỗng kêu leng keng báo có khách, như một thói quen tôi, liếc mắt nhìn ra cửa, và suýt nữa thì nghẹn ch.ết. Là người phụ nữ đó kìa, sao có duyên thế, tưởng là không gặp lại được nữa chứ.


"Ờm, ê, mmm, Khải, nhòm nhòm..." - Tôi cật lực lấy ngón tay dính đầy tương chọt chọt vào tay hắn rồi chỉ về phía người phụ nữ đó. Miệng ắp đầy thức ăn kêu hắn, cơ mà đến tôi còn nghe không hiểu huống hồ chi là hắn.


Nhưng điều không nằm trong dự đoán của tôi là, người tôi cần kêu thì chả thèm quan tâm, còn mấy người thực khách xung quanh thì lại nhìn tôi như "thú lạ". Ta nói, cái nết "thục nữ" nó không có duyên với tôi. Eo ôi biết giấu mặt chỗ nào giờ. Sau khi cố gắng nuốt cho hết, tôi mới thử lại lần nữa, dù sao người phụ nữ đó vẫn còn ở đây, hơn nữa là ngồi ở bàn đối diện bàn tôi.


"Nè, Khải." - Tôi kêu hắn, lần này thì hắn đã chịu ngước mặt lên rồi.
Nhưng mà lập tức hắn liền nhíu mày lại, ơ sao vậy, đang ăn mà bị tôi làm phiền nên khó chịu à. Nhưng mà tôi chỉ muốn chỉ cho hắn cái cô đó thôi,...


"Ăn gì mà để tương dính đầy mặt thế kia?" - Hắn giật tờ khăn giấy, đưa lên lau đi vết tương trên môi tôi.


Cử chỉ hắn rất nhẹ nhàng từ tốn, ơ sao hôm nay dịu dàng thế? Tôi bị bất ngờ thành ra, mặt không khỏi đỏ lên. Aizaaa hoàn cảnh này rất giống trong phim Hàn Quốc nha, bộ hắn luyện phim quá bị liệu hả? Sau khi lau xong hắn vò giấy lại rồi vất vô sọt rác, làm xong hết mọi thứ rồi hắn mới hỏi:


"Kêu tôi có gì không?" - Lại cái điệu bộ ch.ết người đó. Nhìn thế nào cũng không ra hắn nhỏ hơn tôi 2 tuổi.
"À cái cô, cái cô mà chị bảo giống cậu á, ngồi bên kia kìa." - Tôi định thần, chồm người lên nói khẽ với hắn, tay chỉ chỉ một cách kín đáo.


Hắn nghe xong không nói không rằng lách người sang một bên nhìn qua bàn đối diện. Tôi có phần hơi ngạc nhiên, vì bình thường hắn chẳng bao giờ hứng thú với mấy chuyện mà tôi phát hiện ra, không nói tôi nhiều chuyện cũng mắng tôi tầm phào. Thế mà hôm nay sao hắn lại sốt sắng thế nhỉ? Hắn nhìn chằm chằm cô đó, ánh mắt sâu hun hút, ánh lên mấy tia nguy hiểm lạnh lùng, vẻ mặt này của hắn thật quá xa lạ đi. Tôi đưa tay ra trước mặt hắn quơ quơ mấy cái, hắn định nhìn người ta đến bao giờ.


"Này này, giống không?" - Sau khi hắn thu lại ánh mắt đó và nhìn tôi, tôi mới cười hỏi.
"Không!" - Hình như lúc nãy tôi lầm rồi, cái tên này vẫn thích làm tôi cụt hứng.
"Vậy sao nhìn người ta dữ vậy?" - Tôi nhướn mày nhìn hắn.
"Thì cô đó đẹp thì nhìn thôi." - Hắn nhún vui.


Á à, nói dối mà cũng dỏm như vậy. Xời ơi, giống thì nói giống đại đi, lại cứ chối đây đẩy tỏ ra ta không quan tâm. Tôi cười nham hiểm nhìn hắn rồi lại cuối xuống tiếp tục ăn. Nhưng mà chưa kịp bỏ miếng pizza vào miệng thì cửa tiệm lại kêu leng keng thêm một lần nữa. Tôi lại liếc mắt nhìn và tàn tan tôi cảm thấy bản thân thật may mắn khi chưa ăn, nếu không thì tôi sẽ bị sặc đến ch.ết.


Ông trời ơi, người ta có câu "Trời đánh tránh bữa ăn mà", sao ông trời cứ chọn lúc con đang ăn là có biến vậy. Ngoài cửa, thầy Thiên và cô bé kia đang tiến vào, ánh mắt của họ giao với ánh mắt của tôi, và họ đã nhận ra tôi. Tưởng lúc nãy ở rạp phim là thoát được rồi chứ. Tôi cười hề hề nhìn thầy Thiên và cô bé đó, thầy cũng có vẻ rất bất ngờ khi thấy tôi ở đây, biểu cảm khuôn mặt không khỏi ngây ngốc mấy phần.


"Chào thầy." - Tôi nói. Hắn cũng bị lời nói của tôi thu hút, ngước lên nhìn về phía họ.
"Chào em." - Thầy Thiên cũng nhanh chóng đáp lại, rồi tiến lại gần bàn tôi đang ngồi. - "Em cũng ăn ở đây à?"
"Vâng ạ. Oa thầy đi với ai thế?" - Tôi cười giả tạo, nhìn qua cô bé bên cạnh.


"À thầy đi với mẹ cùng em gái." - Thầy đáp. Ngay chữ "em gái" thầy liền chỉ vào cô bé ấy.
"Cái gì mà em gái..." - Cô bé kia ngay tắp lự ngước lên nhìn thầy, ánh mắt khó chịu cực kỳ nhưng nhanh chóng thu lại.


Ồ thì ra là em gái, vậy sao Dĩnh Vy lại nói thầy là con một nhỉ? Thì ra mật thám nhà cô nàng không chính xác 100% như cô nàng đã chém nhể. Với lại cái thái độ của cô bé đó là sao? Kiểu như không chấp nhận thân phận em gái ấy. Tôi tuy thắc mắc nhưng chẳng dám hỏi liền giả vờ không biết hỏi tiếp:


"Thì ra đây là em gái thầy. Vậy còn mẹ thầy đâu?"
"Đằng sau em này." - Thầy cười rồi chỉ ra bàn đối diện nơi cô ấy đang ngồi.


Lời thầy nói như sét đánh ngang tai, tôi trợn mắt nhìn thầy rồi quay qua nhìn cô ấy. Hắn cũng bị bất ngờ không kém, hành động uống nước cũng bị khựng lại. Ôi mẹ ơi hôm nay nhiều chuyện bất ngờ quá, tâm hồn nhỏ bé của con đang bị sốc nặng.
"Còn em đến đây với..." - Thầy ngập ngừng hỏi.


"Là em trai em." - Tôi trả lời. Không phải là tôi muốn giấu hắn là bạn trai mình nhưng mà cái này chúng tôi đã thống nhất rồi.
"À. Vậy em ăn ngon ha, thầy qua bàn mẹ thầy đây." - Thầy nói rồi đi qua bàn kia, cô bé đó cũng đi theo, không quên liếc hắn một cái, chắc nhận ra bạn cùng bàn rồi chứ gì.


"Vâng. Thầy ăn ngon." - Tôi cũng cười đáp lại.
"Chị ăn xong chưa, chúng ta về thôi." - Giọng hắn lạnh lùng đến ghê người.
"À, còn một miếng nữa thôi." - Tôi không dám hỏi gì nhiều, liền nhanh gọn lẹ xử lí xong miếng pizza.
Tự dưng không khí sao có phần gượng gạo, khó chịu thế nhỉ?


Tính tiền xong, tôi và hắn đi ngang qua bàn của ba người kia chào tạm biệt như một phép lịch sự rồi ra về. Nhưng trước khi rời khỏi tôi vô tình nghe được đoạn nói chuyện của họ.


"Sao con lại nói Trinh là em gái, dù sao hai đứa cũng đính ước rồi mà." - Tiếng người phụ nữ đó vang lên tuy rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe được.
"Tạm thời cho em nó học đi. Còn quá sớm." - Thầy đáp giọng không khỏi khó chịu.
"Em không còn nhỏ nữa." - Cô bé kia thốt lên, giọng tức giận.


"Đi thôi" - Hắn nắm tay tôi kéo đi.


Do nãy giờ vì muốn nhiều chuyện mà tôi đi với vận tốc rùa bò nên bị hắn bỏ lại một khúc xa, lúc hắn phát hiện ra thì liền quay lại lôi tôi đi. Tôi liền nhanh chóng đi theo hắn. Thật sự thì cái chuyện hồi nãy tôi vô tình nghe thấy là thật sao? Rốt cuộc là sao? Cái gì mà em gái mà còn đính hôn gì chứ? Dĩnh Vy có biết chuyện này không?


________________________________________________________________________________________________________________________________






Truyện liên quan