Chương 7: Chia ly
Lại 1 tháng trôi qua.
Lúc tôi trở về nhà thì cũng đã 2 giờ chiều.
Trưa nay tôi gọi Lâm Dao đi cùng cơm, ngồi kể lể cho cô ấy nghe chuyện của tôi và Tôn Hạo hiện giờ. Thật ra Tôn Hạo vẫn như vậy, như những ngày đầu tôi và anh kết hôn vậy, nhưng không hiểu sao giờ tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa. Tôi nói với Lâm Dao tôi khổ sở lắm, tôi không biết phải làm thế nào, tôi không biết cuộc hôn nhân này đối với tôi, đối với Tôn Hạo có thật sự hạnh phúc hay không.
Trong căn phòng kín ở nhà hàng ấy, tôi khóc ầm lên, Lâm Dao chỉ ôm tôi. Cô ấy bảo tôi nên nói rõ mọi thứ cho Tôn Hạo biết, nói cho anh tình cảm của tôi. Để xem lúc đấy anh nói thế nào.
Tôi nghe lời Lâm Dao không khóc nữa, định bụng đợi tối nay sẽ nói rõ mọi chuyện với Tôn Hạo xem thế nào.
Nhưng, mọi chuyện lại không đi theo ý mà tôi nghĩ.
……………………………..
Tôi đợi Tôn Hạo đến tận 8 giờ tối anh mới về. Tôi cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, lấy dũng khí nói:
- Hạo, thật ra em…
- Tử Lăng, để anh nói trước được không?
Tôi không nghĩ là Tôn Hạo lại chặn ngang lời nói của tôi như vậy. Nhưng trông anh hôm nay nghiêm túc quá, phải chăng là thật sự có chuyện gì đó muốn nói với tôi sao?
- Anh nói đi.
- Anh biết, để em phải kết hôn với anh, đối với em thật sự rất là bất công. Thời gian qua anh cũng đã thấy rõ mọi chuyện rồi, cũng suy nghĩ rất nhiều lần. Anh cảm thấy hôn nhân này như đang bó buộc em, khiến em cảm thấy không thoải mái, không hạnh phúc. Nếu như em đã không thoải mái và hạnh phúc khi ở bên anh, vậy thì chúng ta ly hôn đi.
Tôi đã từng nghe Tôn Hạo nói nhiều lời gây ngạc nhiên lắm, nhưng lời anh nói hôm nay thật sự khiến tôi kinh hoàng.
- Anh… muốn ly hôn?
- Phải, anh biết em không yêu anh, em lấy anh, lấy một người mà em không yêu thì em liệu có thể hạnh phúc được hay không? Vậy thế nên sau khi suy nghĩ, anh cho rằng chúng ta nên ly hôn thì hơn. Ly hôn rồi, cả em và cả anh nữa sẽ đều cảm thấy thoải mái hơn.
Những lời mà Tôn Hạo nói khiến nước mắt tôi cứ chảy xuống, ngăn mãi cũng không thể nào ngăn được. Thì ra trong 4 tháng qua anh không hề yêu tôi, chẳng hề rung động trước tôi. Tôi đã làm nhiều việc như thế mà anh vẫn không thể nào yêu tôi được. Tại sao lại như vậy chứ?
Khi đồng ý lấy anh, tôi biết là anh không hề yêu tôi, một chút cũng không. Anh lấy tôi là để hoàn thành di nguyện của mẹ, là để thay bố mẹ anh báo đáp ơn cứu mạng ngày trước của bố tôi. Tôi đã từng nghĩ, chúng tôi chung sống lâu ngày, tôi sẽ khiến cho anh yêu tôi. Nhưng, tôi vốn dĩ chẳng làm được gì cả, tôi đã thất bại rồi. Đây không phải là truyện ngôn tình.
- Anh xin lỗi, là vì anh mà thời gian qua đã khiến em phải chịu khổ sở rồi. Nhưng, anh cũng thật sự mong em có một cuộc sống mới thoải mái và hạnh phúc, không bị bó buộc nữa.
Lời sau đấy của Tôn Hạo, tôi chẳng nghe lọt câu nào cả. Lúc này tôi chỉ đắm chìm vào những suy nghĩ của bản thân mà thôi.
Anh nói ly hôn có nghĩa là anh không yêu tôi, vốn dĩ là chẳng thể yêu. Vậy bây giờ tôi còn gì để níu giữ nữa? Tôi không làm cho anh yêu tôi, tôi đã thất bại rồi. Phải chăng là tôi nên nghe theo anh, ly hôn? Không yêu nhưng vẫn phải sống với nhau, mệt mỏi lắm đúng không? Anh không yêu tôi mà phải sống với tôi, anh sẽ không vui vẻ. Tôi yêu anh, nhưng không nhận được đáp trả từ anh, liệu tôi sao có thể hạnh phúc hơn?
Có lẽ, chúng tôi nên ly hôn. Tôi biết là cho đến tận bây giờ, những điều mà tôi làm đã trở nên vô nghĩa.
………………………………..
Ngày tôi và Tôn Hạo ly hôn, trời mưa tầm tã. Mẹ chồng tôi đã khóc rất nhiều, nói rằng không muốn để chúng tôi ly hôn. Khi ấy tôi đã nói với bà, nếu không yêu nhau mà cứ ở bên nhau sẽ khiến đối phương phải khổ sở. Tôi cũng cảm ơn bà cùng bố chồng và Tôn Hạo 4 tháng qua đã cho tôi một cuộc sống ấm áp và hạnh phúc như một gia đình thật sự. Nhưng có lẽ, mọi thứ chỉ nên dừng ở đây mà thôi, đừng nên tiếp tục nữa.
Tôi quyết định sẽ trở lại trường học tiếp nhưng cuối cùng lại không thể được nữa rồi.
Hai ngày sau khi ly hôn với Tôn Hạo, tôi đến bệnh viện kiểm tr.a vì cảm thấy sức khỏe không ổn. Bác sĩ chuyển tôi đến khoa phụ sản kiểm tr.a và kết quả mà tôi nhận được, đó là tôi đã mang thai.
- Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao?
Tôi nhìn tờ kết quả, cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Thật sự là gì? Tại sao lại như vậy?
Khi ấy, tôi đã nghĩ đến việc báo chuyện này cho Tôn Hạo biết, nhưng báo để làm gì? Anh lại cùng tôi đi đăng ký kết hôn, vì đứa bé sao? Dùng đứa bé để ràng buộc anh?
Rồi tôi lại bác bỏ điều này, cho rằng tôi không thể làm như vậy. Chúng tôi đã ly hôn, tuy đứa bé là ngoài ý muốn nhưng có lẽ không nên ràng buộc nhau nữa, chỉ khổ mà thôi.
Vậy là, tôi đã nói mọi chuyện cho Lâm Dao nghe. Cô ấy thậm chí khi nghe chuyện còn kinh ngạc hơn cả tôi.
- Cậu muốn giữ lại đứa bé, vậy tương lai sau này của cậu sẽ thế nào? Cậu có thể đi học được nữa không?
- Mình không quan trọng điều đó nữa rồi.
Lâm Dao nói với tôi, bảo tôi nên bỏ đứa bé đi. Tôi còn trẻ, con đường mà tôi đi sau này còn rất dài, tôi không thể vì đứa bé mà bỏ ngang mọi thứ được. Nhưng tôi lại làm không được. Con của tôi tôi không thể bỏ, dù sau này tôi không thể học Y, không thể làm bác sĩ, tôi cũng bằng lòng.
Lâm Dao cũng không ngăn cản quyết định của tôi, chỉ hỏi tôi là sau này sẽ ở đâu, sống thế nào. Tôi nói, tôi sẽ trở về thành phố T, quê nhà của tôi sống. Với tôi, thành phố B này có quá nhiều đau thương rồi.
- Cậu sống một mình như vậy, mình lo lắm. Cậu không có công việc ổn định thì lo cho tương lai kiểu gì đây chứ?
Tôi vỗ nhẹ lên vai của Lâm Dao, tôi biết cô ấy cũng rất lo lắng cho tương lai sau này của tôi.
- Đừng lo lắng nữa, cậu cứ yên tâm đi, mình sẽ không sao đâu. Không đi học được nữa thì có thể đi làm, mà bây giờ cũng có khá nhiều công việc nhàn nhã kiếm được tiền.
- Nói gì thì nói, mình vẫn lo.
- Thế thì thỉnh thoảng cậu đến thành phố T thăm mình cũng được. Còn mình, nếu có điều kiện thì sẽ trở lại đây thăm cậu.
Khi ấy, Lâm Dao đã ôm tôi, một cái ôm kéo dài như không muốn buông ra nữa. Cuộc đời cô ấy trải qua nhẹ nhàng quá nên khi nhìn thấy tôi như thế này khiến cô ấy rất xót xa, cảm thấy số phận thật trêu ngươi.
Nhưng biết được thế nào, cuộc đời mỗi con người đều đã được định sẵn là khác nhau rồi. Tuy tôi không sống trong một gia đình hạnh phúc như Lâm Dao, tuy cuộc đời tôi có lắm biến cố và không được nhẹ nhàng như cô ấy nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc. Tôi vẫn sẽ luôn cố gắng, tôi tin là sự cố gắng của tôi trong tương lai sẽ được đền đáp.
………………………………..
Tôi về thành phố T được 1 tháng, cuộc sống vẫn bình lặng mà trôi qua như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tôi cũng bắt đầu làm cộng tác viên cho một trang báo mạng về Y học, lương tháng cũng khá ổn. Bây giờ tôi đang mang thai, ngoài công việc này ra thì tôi chẳng biết còn việc gì để kiếm ra tiền nữa.
Đến một hôm tôi nhận được điện thoại của Lâm Dao, nói rằng mẹ chồng tôi đã qua đời. Nghe vậy tôi vội vàng trở về thành phố B.
Thời tiết bây giờ cũng đã đầu mùa đông, lạnh hơn rồi. Bụng bầu của tôi mới 2 tháng, mặc thêm nhiều áo thì chắc mọi người cũng chẳng nhận ra điểm gì khác. Tôi có lẽ sẽ không phải giải thích gì với Tôn Hạo.
Chập tối tôi mới đến thành phố B, vội vàng bắt taxi đi đến nhà của Tôn Hạo.
Khi gặp lại Tôn Hạo, tôi không nghĩ anh lại gầy như thế này. Mắt anh sưng lên, gương mặt nhợt nhạt, đầu tóc cũng chẳng chải. Tôi đau xót nhìn anh nhưng chẳng thể làm được gì nữa. Mẹ chồng tôi đã qua đời rồi. Nghe bố chồng trước nói, bà ra đi rất thanh thản. Nhưng bà vẫn đau đáu chuyện không thể được gặp mặt tôi lần cuối.
Buổi tối hôm ấy, tôi ngồi một mình trong phòng mà khóc, cả đêm không tài nào ngủ được.
Vì chuyện của mẹ chồng trước, tôi đã ở lại nhà Tôn Hạo 3 ngày, giúp anh và bố lo chuyện tang lễ cho mẹ. Tôi cố gắng giúp Tôn Hạo mọi thứ có thể, tôi biết tâm trạng của anh hiện giờ không tốt lắm.
Ngày thứ 4, tôi quyết định trở về thành phố T và bảo Tôn Hạo đừng ra sân bay tiễn tôi. Tôi lẳng lặng ra sân bay cùng Lâm Dao, nhưng đâu có biết Tôn Hạo cũng ra sân bay, khi nào tôi lên máy bay thì mới trở về.
………………………………….
Trở về thành phố T, tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, tôi có nên ở lại đây nữa không?
Sau 1 tuần suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng đã quyết định rời khỏi thành phố T, rời khỏi những đau buồn vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Và thế là tôi đã đến Anh, bắt đầu lại từ đầu.