Chương 10: Không thể ngờ
" Ha! Cậu ta xấu xi?" Nam Cung Tang Du ôm bụng cười" Cậu ta lừa cô đấy!"
" Hả?"
" Mặc dù không muốn thừa nhận...nhưng kể cả tôi khi đứng gần cậu ấy cũng trở thành vũng bùn khó nhìn.
Dạo trước có một cô gái nhìn thấy mặt cậu ta, trở về liền khóc suốt hai ngày ba đêm. Bạn cùng phòng hỏi vì sao khóc, cô ta liền bảo từ trước đến nay chưa từng gặp người nào đẹp đến như vậy. Các cô gái nhìn thấy mặt cậu ta đều kích động đến khóc thét lên. Mẹ kiếp! Rõ ràng là một tảng băng di động, tiểu gia đây mới là mặt trời rực rõ ấm áp có được không?" Nam Cung Tang Du oán trách
Cô giống như thật lâu cũng chưa tiêu hóa được
" Được rồi, cô yên tâm, tôi sẽ chuyển lời giúp cô. Tạm biệt, tôi cần ổn định cảm xúc đã!"
Ngạc nhiên!
Không thể ngờ
Không thể ngờ lần này cô lại biết thêm nhiều thứ như vậy về cậu
Cô gái kia nhìn thấy mặt cậu liền khóc suốt hai ngày ba đêm?
Đứng với Nam Cung Tang Du liền che chắn hết hào quang của anh ta?
Thiên Phi rốt cục đẹp đến mức nào?
Cậu lạnh nhạt vô tình, vì sao đối với cô ôn hòa ấm áp?
Cậu đến tột cùng có thân phận như thế nào?
Cậu...đến tột cùng lừa cô những gì?
Cô bây giờ mới phát hiện ra...cậu ấy biết rất nhiều về mình, căn bản mình còn chẳng hiểu gì về người ta!
Lam Diệp Phù xoắn xuýt, cô có nên hỏi không?
Mà hỏi rồi thì thế nào? Lỡ cậu chê cô phiền toái thì sao? Cho nên tốt nhất là thôi đi?
Cô khuyên bản thân mình nên tin tưởng...sẽ có lúc Thiên Phi nói cho cô nhiều hơn về cậu
Cô nên tin tưởng...
-----------------
Nam Cung Tang Du đi đến căn phòng chính được bài trí xa hoa, liền thấy thấp thoáng bóng người
Nam Cung Tử Phi tùy ý dựa vào thành kính của chiếc cửa sổ khổng lồ sát đất, phía dưới từng điểm chuyển dời, giao thông có chút vội vã, lại như chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Khuôn mặt thiếu niên với ngũ quan tinh xảo vốn đã cực kì thu hút, lại thêm đôi mắt vô hồn xinh đẹp kia làm tăng thêm vài vẻ mĩ cảm. Thiếu niên mặc áo sơ mi thuần sắc trắng, cổ áo hơi mở rộng cùng mái tóc đen có phần lộn xộn. Giữa sự hỗn độn hiện ra vài phần dã tính cùng tàn khốc vô tình đến cực hạn. Đúng là đứa con ưu ái của tạo hóa, nhìn từ góc độ nào cũng hoàn mĩ lóa mắt làm người ta nhìn một cái liền tự biết xấu hổ ngượng ngùng
Mới 14 tuổi lại có thể đẹp đến mức này!
Nam Cung Tang Du càng nhìn càng ảo não. Không nhìn! Không nên nhìn nữa! Anh ta không muốn bị bẻ cong!
May mắn là sự biến hóa trên mặt anh không bị Tử Phi nhìn thấy!
" Cậu làm sao vậy?"
" Nhàm chán!" Cậu phun ra hai chữ
" Ách, bạn gái cậu nhờ tôi chuyển lời cô ấy thi tốt, còn cảm ơn cậu. Ai nha~ Người như cậu cũng sẽ giúp đỡ người khác sao? Thật là bất ngờ nha!" Anh cười cợt
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Nam Cung Tử Phi vẫn chuẩn xác nhìn về phía Nam Cung Tang Du: " Anh nghe máy sao? Không nói gì thừa thãi chứ?"
" Ách...không...à..." Anh ta chột dạ "...có...có nói chút về hình dạng của cậu. Yên tâm, thân phận tôi tuyệt đối không nói ra!"
Nam Cung Tử Phi có chút không được tự nhiên: " Ngoại hình của tôi...cô ấy nói như thế nào?"
Sao lại hỏi thế này a?
" À, không nói gì!
Cậu hừ lạnh một tiếng, rảo bước về phòng ngủ
Nam Cung Tang Du một mình lẻ loi trong phòng
Gió ở đâu mà lạnh thế?
------------
Cứ như thế, vài tuần sau đó Lam Diệp Phù lúng túng không biết nên đối diện với cậu thế nào, kết quả là một cuộc cũng chưa có gọi cho cậu
Cậu cũng không gọi tới
Nam Cung Tang Du để ý, dạo này sắc mặt của thằng nhóc này càng ngày càng kém...
Giống như...đối với anh ta còn có phần hận ý?
Anh ta... không có làm gì nha!