Chương 54: Nhặt lên
(Bệnh lười tái phát =3=)
-----
" Mạc tiểu Phù! Cô còn sống à? An nhàn phết nhỉ?" Mạc Y Y hất cằm, nhìn thấy cô liền có chút kinh diễm
Con nhỏ này, vậy mà còn đẹp hơn cả trước đây!
Vốn dĩ ngoại hình đã có hai màu mắt là nổi bật, thế nhưng trước đây là một bộ dạng khốn khổ hơn. Hiện tại con nhỏ này cư nhiên sống sung sướng ăn mặc đầy đủ như vậy, cô ta rất khó coi
Mạc Y Y nói tiếng Pháp. Sở dĩ vì người Canada không có ngôn ngữ riêng, họ sử dụng ngôn ngữ chính thức là tiếng Anh và tiếng Pháp. Vì vậy Lam Diệp Phù cũng rất thông thạo hai loại ngôn ngữ này
Thế nhưng đó không phải điều đáng tự hào. Giống như bạn thực sự rất thạo tiếng Việt, trong khi cô chưa thực sự giỏi sử dụng nó. Bạn cảm thấy nó dễ, thế nhưng cô cảm thấy tiếng Việt rất khó học
" Cô dám phớt lờ tôi sao?" Mạc Y Y tức giận quay đầu lại, nhìn thấy Lam Diệp Phù bình thản trực tiếp đi về phía giường bệnh ngồi xuống
" Mạc tiểu thư! Tôi là nên lấy thân phận gì tiếp đãi cô đây? Em gái sao? Cô nên nhớ hiện tại tôi không phải người của Mạc gia nữa" Cô nghiêng người tựa vào thành giường, chống một tay lên mặt, cười đến mị hoặc
Mạc Y Y nhìn nữ nhân trước giờ luôn bị mình bắt nạt, liền nắm chặt tay lại
Nếu như lúc đó cô ta giống như những đứa trẻ bình thường khóc lóc, có lẽ cô ta sẽ tha. Thế nhưng cô gái này lại có vẻ mặt kiên cường chịu đựng, thậm chí là chống trả, bộ dạng đó làm cô ta khó chịu
" Cô nên nhớ" Mạc Y Y tức giận chỉ ngón tay về phía cô " Cô sinh ra ở Mạc gia, dù đối xử như thế nào hì cũng có công nuôi dưỡng cô. Nếu không, hiện tại cô đều đã ch.ết. Muốn thoát khỏi Mạc gia, cô hãy trả lại toàn bộ số tiền"
" Ồ" Lam Diệp Phù kéo dài giọng, đứng lên tiến từng bước về phía cô ta
Cô ta vô ý thức lùi lại, kì thực, cô ta luôn sợ người được gọi là em gái này
" Cô..cô...đừng tưởng dễ chọc đến tôi. Lam gia tuy là một thế lực lớn ở Mĩ, nhưng đối đầu với Mạc gia thì vẫn mang lại rắc rối và tổn thất lớn đấy!"
Những tưởng những lời này làm cô dừng bước chân, thế nhưng Lam Diệp Phù vẫn tiến đến sát gần Mạc Y Y, vẻ mặt cười tươi tỉnh nhưng mang lại cảm giác run sợ đến tột cùng
Đáng lẽ, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như thế phải là người không có cảm tình. Quả thực, cô vẫn là một con người độc ác, nhưng đó chỉ là bản năng tiềm ẩn nào đó sâu trong tâm hồn
" Chỉ cần trả tiền?"
" Đ...Đ..Đúng! Cô chỉ cần trả tiền" Mạc Y Y bỗng dưng run sợ, thế nhưng lại thấy bản thân nực cười
Giả oai gì chứ? Rốt cuộc chỉ là một con chó bị cô ta chà đạp suốt 10 năm
" Trả thì trả" Nói xong, Lam Diệp Phù thực sự cầm một cục tiền dày cộp ném vào cô ta
" Ai za~ Cảm giác đập tiền vào mặt người khác thật sự rất thoải mái a~" Cô nháy mắt với tiểu Liên một cái
Mất nửa ngày, Mạc Y Y mới thực sự tiếp thu
Cô ta vậy mà làm thật?
Tức giận đen mặt, Mạc Y Y liền bỏ đi. Trước khi đi, cô ta còn quay lại " Được lắm Mạc tiểu Phù, cô sẽ không thắng nổi tôi đâu!"
" T...tiểu thư!" Tiểu Liên rụt rè tiến lên " Đống tiền này..."
" Đương nhiên là nhặt lên rồi!" Lam Diệp Phù quay lại vẻ mặt phởn như thường ngày " Ai nhoo~ Mấy bé cưng của ta! Xin nhỗi đã để các cưng nằm trên nền đất. Các pé có lạnh không?"
Tiểu Liên "..."
Quả nhiên vẫn là đại tiểu thư ham tiền!
" Đúng rồi!" Cô quay phắt lại " Lúc nãy em có thấy ta ngoài hành lang không?"
" Dạ...có ạ" Cô bé ngơ ngác
Lam Diệp Phù nhìn khuôn mặt kia, liền thở phào
Chắc chắn là chưa nhìn thấy Thiên Phi!