Chương 63: Phí thời gian

" Nữ nhân, dáng dấp không tồi. Thế nhưng bọn anh phải giết em rồi, ai bảo em chọc phải người không nên chọc!
Bất quá, người yêu cầu còn nói có thể làm nhục em đã nha!" Một tên cầu đầu cười đểu đi đến trước, vác thanh kiếm to oạch lên vai, lộ liễu đánh giá cô


Lam Diệp Phù biết họ chỉ là mấy tên tép riu, liền muốn trêu chọc một chút. Cô làm bộ dạng sợ sệt lui về phía sau " Đừng!"
Nhận được phản ứng không trái với mong đợi, mấy tên hàng thấp của hắc đạo lại càng cười vô cùng thích thú


" Yên tâm đi. Bọn anh đều là người biết thương hoa tiếc ngọc. Bọn anh sẽ cho em ch.ết một cách thỏa đáng
Hoặc là, theo anh làm nữ nhân? Thế nào? Anh có thể giữ lại mạng sống cho em!" Tên cầm đầu mặc áo xanh hùng hổ khoác vai cô
" Thật chứ?" Lam Diệp Phù vẻ mặt vui mừng, bộ dạng ngây thơ cả tin nói


" Đương nhiên! Nếu như làm anh thỏa mãn, anh có thể vì em làm bất cứ điều gì!" 
Bộ dạng hóa trang này của cô tuy tầm thường, nhưng nhìn kĩ lại cũng khá xinh đẹp, hơn nữa dáng dấp của cô cũng rất thon gọn
" Hay quá!" Cô cảm thán, tưoi cười chói lọi " Có thể ch.ết luôn được không?"


" Hả?" Tên áo xanh cùng đám còn lại chừng khoảng 4 tên ngơ mặt ra chưa hiểu tình hình
" Có thể ch.ết luôn được không a?" Cô nhắc lại" Không nói gì là đồng ý nhé!"


Tên áo xanh chưa kịp phản ứng, cánh tay đang đặt lên vai Lam Diệp Phù liền nhanh chóng bị nắm lấy rồi bị vật ngã, cả thân thể nặng nề ngã trên nền đất. Thanh kiếm văng ra liền rơi vào tay cô
Một cô gái nhỏ bé liền có sức lực lớn như thế


available on google playdownload on app store


Lam Diệp Phù một chân dẫm lên ngưòi tên áo xanh, một tay cầm kiếm vắt lên đầu gối, một tay gỡ bỏ hóa trang


" Lại dám dùng bàn tay dơ bẩn đó đụng vào bổn bảo bảo? Thật to gan! Các ngươi bất quá chỉ là một lũ thấp kém của hắc đạo!" Cô vốn dĩ lật mặt nhanh hơn lật sách, chỉ vài giây trước còn đang thuần khiết như tờ giấy trắng, giây sau vẻ mặt liền cười vô cùng tươi tỉnh, nhưng khiến người ta rét run. Sau khi bỏ ra kính áp tròng, đôi mắt của cô nheo lại nhìn bọn họ. Hai màu mắt vốn đã quỉ dị, lại ở trong ánh sáng mờ ảo mà trở nên vô cùng mị hoặc


Mấy tên kia nhìn thấy thế, ngẩn ra một chút, bọn họ còn chưa gặp qua nữ nhân xinh đẹp và quyến rũ bậc này
Sau đó, một tên đầu trọc đeo khuyên tai tiến lên" Nữ nhân xinh đẹp, võ công của em thật lợi hại. Bất quá, chúng ta có nhiều người, hơn nữa còn mang kiếm. Dẫu gì chúng ta cũng là hắc đạo"


Hắn tiếp tục " Kiếm không phải một thứ đồ chơi đâu! Mĩ nhân, nếu như em sớm biết giác ngộ thì chúng ta cũng sẽ không quá nặng tay!"
Dụ dỗ cô a!


Mấy tên đằng sau cũng rất hưởng ứng. Thế nhưng, tên áo xanh nằm dưới đất không thể phản công giận dữ lên tiếng " Lũ thấp kém của hắc đạo? Con khốn, chúng ta chính là hắc đạo chân chính. Ngươi đã chọc vào hắc đạo, sẽ không có kết cục tốt! Còn các ngươi, thấy gái đẹp liền sáng mắt ra! Đã không biết bản thân là ai rồi à?"


Lũ kia bị quát cũng có chút chột dạ. tên áo đỏ ban nãy vẫn tươi cười" Mỹ nhân! Anh cho em một cơ hội. Đồng ý làm nữ nhân của anh, em sẽ vẫn có con đường sống!"
" Không! Thật kinh tởm!" Lam Diệp Phù mặt lạnh đáp trả


" Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Đã thế, bọn anh đành mạn phép vậy" Tên áo đỏ bước đến gần cô, vẻ mặt ɖâʍ tà. Thế nhưng liền bị cô cầm kiếm chém một phát. Động tác của cô rất dứt khoát, hoàn toàn không giống như lần đầu cầm kiếm. Đường kiếm vô cùng sắc bén, lực đạo cũng vừa đủ


Bởi vì, cô chưa muốn giết tên này!
" Ngươi...ngươi..." Hắn xám mặt, trên cơ thể có một vết chém khá sâu, máu chảy thành dòng 
" Ồ, hóa ra cô em học kiếm đạo sao? Vậy đấu với anh một trận đi!" Một tên áo đen đằng sau cầm thanh kiếm tiến lên


Lam Diệp Phù cười lạnh một tiếng, bước ra đằng trước
Cô thông thạo nhất chính là song kiếm. Mặc dù vậy, đối với lũ người này cũng thừa sức đơn kiếm đánh bại bọn họ
Thế nhưng sẽ càng vui hơn nếu có Huyết Nguyệt ở đây a!


Tên áo đen hai tay cầm kiếm chém một phát về phía Lam Diệp Phù, thế nhưng giữa không trung liền dừng lại. Hắn trợn mắt há mồm
Cô gái này vậy mà có thể dùng tay không đỡ thanh kiếm với lực chém như vậy? Không phải cứ học là có thể làm được
Cô gái này...cũng thuộc hắc đạo?


Lam Diệp Phù cướp lấy thanh kiếm đang đỡ lấy, rồi dùng thanh kiếm trên tay còn lại chém tên áo đen
Hiện tại là song kiếm rồi!
Cho nên, chỉ cần có hai thanh kiếm trong tay, cô chính là bất khả chiến bại
Bất quá, chỉ còn lại có hai tên, đều bị cô chém nốt, đường kiếm nhanh đến nỗi quỉ dị


Hơn nữa, cô còn tiện tay "phế" luôn bọn họ
" Ta rất ngại giết người ở khu vực này. Các ngươi nghe hiểu không?" 
" Vâng...vâng ạ!" Mấy tên đó nằm sòng soài trên mặt đất đau khổ ngước lên ngoan ngoãn trả lời " Chúng em sẽ đi ạ!"


" Ồ, đúng rồi!" Cô quay đầu lại phía bọn họ vừa bò đi " Đừng nghĩ đến việc báo thù!"
Mấy tên hắc đạo giật mình, giống như vừa bị nói trúng tâm can
" Ta sẽ tiện miệng nói cho các ngươi biết một chút về mức độ ngu dốt của các ngươi"


" Hả? Tỷ tỷ à, ý tỷ là sao?" Tên áo xanh ngọt miệng nịnh nọt, sợ cô ngứa tay chém thêm nhát nữa
" Ám sát Vân Phù của Vân Thiên bang, mà lại còn dùng kiếm? Thông minh sao?" Cô vẫn nở nụ cười đến ngọt ngào
Nụ cười này...là của những kẻ nguy hiểm


" Mà cho dù các ngươi có dùng vũ khí khác cũng thế thôi. Chẳng qua, các ngươi xui xẻo lại chọn đúng thứ ta giỏi nhất!"
Mấy tên hắc đạo khiếp sợ, nỗi đau trên cơ thể giống như không đáng ngại bằng một câu nói này của cô
V...Vân Phù?
Đệ nhất kiếm thủ của hắc đạo?


Nếu không nhầm, hình tượng của Vân Phù được đồn là cô bé có hai màu mắt toàn thân nhiễm máu, trên tay còn cầm hai thanh Huyết Nguyệt 
Hắc đạo mà nhìn thấy người này, vậy sẽ không thể có ngày mai
Bọn họ...vừa mới sống sót từ tay Vân Phù sao?
Đây có coi là may mắn không?


" A, cái đó, Vân cô nương, chúng tôi xin thề sẽ không bao giờ dám đắc tội cô đâu!"
Có ngu mới tự dưng chọc tới Tử Thần của hắc đạo
Bọn họ chính là không có mắt
Một lũ máu me be bét vội lết đi, nhanh chóng không còn dấu vết, cũng không màng đến mấy chiếc moto


Lam Diệp Phù nhìn bóng dáng bọn họ, cũng không bận tâm lắm
Bọn họ sẽ không ngu dốt đi trả thù đâu. Mà nếu có, tên nào sẽ ngu dốt đi trả thù cô chứ?


Nước Mĩ là một đất nước văn minh, nếu để ra mấy cái xác ở đây thì hơi rắc rối, nên cô đành thả chúng đi vậy, dù cô vốn dĩ định giết hết bọn chúng
Còn phải nhanh về nhà a, nếu không Yên Thi Na sẽ lo lắng
Thật là lãng phí thời gian quá mà!






Truyện liên quan